Muốn Đ* Tui Hay Gì

Chương 27



Nguồn: wattpad.com/story/215833456
--- --- ---
Chương 27
--
Lục Nham đưa Diệp Ly về nhà xong thì nhận được video râu quai nón gửi tới, vừa mở ra xem liền nghe được tiếng kêu rên thảm thiết của Diệp Ngọc.
Lục Nham móc móc lỗ tai, lặng lẽ vặn nhỏ âm lượng, nhìn biểu tình đau đến không muốn sống của Diệp Ngọc trong video, hài lòng nhếch môi, sảng khoái cầm điện thoại chuyển tiền.
Đối phương vừa nhận được tiền, lập tức gửi một tin nhắn, " Ông chủ, đã nhận được tiền, mong chờ lần hợp tác sau. "
Lục Nham liếc nhìn tin nhắn, không trả lời, tiêu hủy toàn bộ thông tin giao dịch và video trong máy tính.
Hai ngày hôm nay của Diệp Ly trôi qua rất hỗn loạn, Diệp ba ba và Tô Nhu cách vài ngày lại chạy đến bệnh viện, căn bản không để ý tới cậu.
Mấy ngày nay Diệp Ly không nhìn thấy Diệp Ngọc, đại khái cũng đoán được chị ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình trạng cụ thể lại không biết.
Khó hiểu hỏi Diệp ba ba, ông chỉ nói Diệp Ngọc bị bệnh, những thứ khác lại không chịu nói thêm, chỉ bảo cậu chuẩn bị thật tốt để thi đại học.
Hai người bọn họ thường xuyên không về nhà, trái lại tiện cho Lục Nham thay đổi phương pháp đưa cậu đến nhà hắn, mỗi ngày đều thân mật với Diệp Ly, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua ngọt ngào êm ấm.
Diệp Ngọc sau hai ngày hôn mê cũng tỉnh lại, điều này khiến cho Tô Nhu rất vui mừng, bà ta bận bịu hầu hạ con gái, nhưng ngay sau đó bà ta lại phát hiện có gì đó không được bình thường.
Người tuy rằng đã tỉnh, nhưng nhiều ngày trôi qua vẫn không mở miệng nói chuyện, Tô Nhu nói chuyện với cô cô cũng không phản ứng, ban đầu còn tưởng con gái vì bị tổn thương mà đau khổ, không muốn nói chuyện.
Nhưng sau đó mới phát hiện, mỗi ngày Diệp Ngọc tỉnh lại đều chỉ biết ngơ ngác nằm trên giường, hai mắt mở thật to, vô thần nhìn trần nhà, không chớp mắt, không biết đang nhìn cái gì.
Ăn cơm cũng vậy, đồ ăn đặt trước mặt Diệp Ngọc, cô ta cứ nhìn chằm chằm nó không nhúc nhích, Tô Nhu đút cô ta một muỗng thì ăn một muỗng, không đút sẽ không ăn.
Có một lần Tô Nhu quá bận, đến khuya mới có thể tới, kết quả phát hiện Diệp Ngọc không cử động ngồi trên giường nhìn thức ăn trưa, ngồi suốt một buổi chiều.
Bộ dáng này của Diệp Ngọc nhìn như. . .Ngốc? Tô Nhu bị dọa sợ, nhanh chạy đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ tới lại bắt đầu kiểm tra đủ thứ, tốn không ít tiền, cuối cùng đưa ra kết luận, cô ta bị kích thích quá mạnh, không thể tiếp thu nổi, tiềm thức vì muốn trốn tránh thực tế, bảo vệ mình, nên mới phong bế thần kinh.
Tô Nhu như bị thiên lôi đánh, con gái tốt của mình làm sao lại thành bộ dáng này, bà ta run lẩy bẩy mở miệng, " Vậy lúc nào con bé mới khỏe lại? "
" Việc này không nói trước được, bây giờ chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc để điều trị, chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân bệnh nhân, lúc nào cô ấy nguyện ý đi ra, thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt, dĩ nhiên các vị là người thân của cô ấy cũng có thể nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, có thể giúp ích cho bệnh tình của cô ấy. "
Lời nói lạnh như băng của bác sĩ trực tiếp khiến cho Tô Nhu hôn mê bất tỉnh, bà không thể chấp nhận nổi hiện thực này.
Tô Nhu về nhà không ngừng khóc lóc kể cho Diệp ba ba nghe, buộc ông nghĩ cách cứu Diệp Ngọc, Diệp ba ba càng thêm phiền não, đến bác sĩ cũng không có cách, ông làm sao có cách.
Một ngày kia Tô Nhu đang ở phòng bệnh lau người cho Diệp Ngọc, đột nhiên có thông báo bà có đơn hàng hỏa tốc được giao đến, bà không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi lấy đồ.
Dáng vẻ của Diệp Ngọc vẫn ngơ ngác như vậy, si ngốc nhìn trần nhà, Tô Nhu ngồi ở mép giường tháo gói hàng ra, là một phần văn kiện, còn rất dày.
Tô Nhu còn đang suy nghĩ là ai gửi cho mình, bà ta không nhớ là mình có mua gì đó trên mạng.
Nhưng ngay khi bà ta nhìn thấy rõ đồ vật bên trong, sắc mặt liền trở nên ảm đạm, tay run rẩy, sấp ảnh rơi đầy đất.
Đồ trong gói văn kiện đều là hình ảnh của đêm hôm đó, Diệp Ngọc tằng tịu với đủ loại đàn ông, hình chụp rất có kĩ thuật, góc chụp chỉ cho thấy Diệp Ngọc toàn thân trần trụi, không nhìn thấy mặt bất kì người đàn ông nào, nhưng có thể thông qua quần áo để thấy được không phải cùng một người.
Dĩ nhiên những bức hình này là Lục Nham cho người gửi đến, hắn làm sao có thể tuỳ tiện bỏ qua cho Diệp Ngọc, hắn muốn cô ta ghi nhớ kĩ từng chuyện từng chuyện đã xảy ra.
Không thể không nói đám người râu quai nón làm việc rất cẩn thận, sau khi chơi xong lại cho hai người Diệp Ngọc uống thuốc kích dục, nhưng lại không chạm vào bọn họ.
Hình chụp chính là cảnh Diệp Ngọc đói khát khó nhịn, dục cầu bất mãn chủ động cầu thao, giống như chó mẹ dâm đãng.
Tô Nhu không ngờ con gái của mình lại có thể làm ra loại chuyện không có liêm sĩ như vậy, bà ta vừa bị chọc tức, cũng vừa sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng nhặt hình lên hủy thi diệt tích.
Chỉ là đã không còn kịp, con ngươi Diệp Ngọc giật giật, thấy được những bức hình trong tay bà.
Diệp Ngọc đột nhiên ngồi dậy, hoảng sợ trợn to đôi mắt trống rỗng, trong mắt hằn lên tia máu nhìn hết sức đáng sợ.
Cô ta gắt gao nắm tóc của mình, liên tục hét chói tai, đã lâu không lên tiếng, giọng của cô ta khàn khàn khó nghe, giống như băng đĩa cũ kĩ, tóc cũng bị cô ta nắm rụng.
Tô Nhu sợ hết hồn, vội vàng ngăn lại, " Tiểu Ngọc, con sao vậy, con đừng dọa mẹ. . . "
Nhưng Diệp Ngọc vừa nhìn thấy người liền bắt đầu quyền đấm cước đá, vừa chạm vào cô ta, cô ta lại hét lên, Tô Nhu không phải đối thủ của Diệp Ngọc, cuối cùng vẫn phải nhờ vào bác sĩ và y tá, tiêm cho một mũi thuốc an thần, lúc này mới yên tĩnh lại.
Từ ngày đó trở đi Diệp Ngọc coi như hoàn toàn phát điên, bắt đầu nói mê sảng, chốc lát lại chỉ sau lưng Tô Nhu nói cô ta nhìn thấy nữ quỷ mặc đồ đỏ, chốc lát lại gầm gừ nói mình là tiên nữ trên trời, có lúc lại chỉ ngồi yên trên giường, miệng lầm bầm không biết đang nói gì.
Bác sĩ ám chỉ bà ta nhiều lần, nói nếu còn kéo dài như vậy cũng không có ý nghĩa gì, khuyên bà ta đưa con mình đến bệnh viện tâm thần, nơi đó có đội ngũ điều trị chuyên nghiệp hơn.
Tô Nhu băn khoăn không chịu, bà ta là người coi trọng mặt mũi như vậy, làm sao có thể đưa con gái của mình vào viện tâm thần, làm vậy không phải thừa nhận Diệp Ngọc là người điên hay sao?
Tô Nhu định về nhà hỏi Diệp Quốc Khang nên làm gì.
Chạng vạng tối, Diệp Quốc Khang đang ở nhà ăn của công ty ăn cơm, chuẩn bị để tối nay tăng ca, một người đồng nghiệp đi tới chỗ ông.
" Quốc Khang này, mới vừa rồi có người giao hàng đến, tôi để trên bàn cho cậu đó. "
" Giao hàng? Ai gửi, tôi không có mua đồ. " Diệp ba ba có chút nghi ngờ, đã nhiều năm ông không mua đồ trên mạng, ai sẽ gửi đồ cho ông đây.
" Không biết, không để tên, giống như là gửi văn kiện vậy. "
" Ồ, là vậy sao, vậy được, làm phiền cậu rồi. "
" Không sao. "
Đồng nghiệp nói xong cũng đi, để lại Diệp ba ba đầu óc mơ hồ ăn cơm.
Diệp ba ba quay lại phòng làm việc, mở gói hàng hỏa tốc ra, chỉ nhìn một cái liền không khống chế được bẻ gãy bút trong tay, dáng vẻ không biết xấu hổ của Diệp Ngọc không thể xóa khỏi đầu ông, ba Diệp tức giận đến nổi đầu cũng đau.
Diệp Quốc Khang trầm mặt, cầm chìa khóa đi ra ngoài, " Tiểu Lý, cậu giúp tôi xin nghỉ, nhà tôi có chuyện phải đi trước. "
" À được " Đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt ông không tốt, dáng vẻ vội vả, cho là trong nhà ông xảy ra chuyện gấp gì đó, luôn miệng đồng ý.
Tô Nhu ở phòng khách như một con ruồi bay qua bay lại, gấp đến độ không biết phải làm sao, trùng hợp Diệp ba ba về tới, bà ta vội vàng ra đón, lại bị đẩy ra.
Diệp ba ba ném sấp hình đến trước mặt Tô Nhu, gầm thét, " Đây chính là con gái tốt của bà, hả? Tự bà nhìn xem nó đã làm gì, quả thật không biết xấu hổ mới có ngày hôm nay, còn dám trách người khác. "
Diệp ba ba tức giận đến hai mắt phun lửa, hôm nay ông vừa nhận được những tấm hình này, liền hận không thể lập tức đuổi mẹ con bọn họ ra ngoài, Diệp gia làm sao có thể chấp nhận loại chuyện mất mặt như vậy.
Bà ta đột nhiên nắm chặt tay Diệp Quốc Khang, " Quốc Khang, ông nghe tôi giải thích, Tiểu Ngọc bị oan, ông không thể độc ác như vậy, con bé đã thảm lắm rồi, nửa đời sau cũng chỉ có thể dựa vào ba mẹ, ô ô. . . "
Diệp Quốc Khang nhìn người đã cùng chung chăn gối với mình suốt bao nhiêu năm, đột nhiên cảm thấy bất lực, " Nó biến thành bộ dáng này, là ai tạo ra? Toàn bộ đều là nó gieo gió gặt bão, con gái con lứa lại sống phóng túng như vậy, thật không hiểu nổi bà dạy dỗ con gái làm sao, quả nhiên có mẹ ắt có con. "
Ông đại khái cũng vì quá tức giận mới nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, vừa định nói xin lỗi, liền nghe thấy lời lẽ càng tàn nhẫn hơn từ Tô Nhu.
Tô Nhu cũng tức giận không nhẹ, nhiều năm trôi qua Diệp Quốc Khang chưa từng nói nặng với bà, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận, những lời trong đầu liền bật ra khỏi miệng.
" Ông biết dạy con? Ông biết dạy con thì sẽ không nuôi ra tiểu tiện nhân Diệp Ly kia, chỉ biết bán mông cho đàn ông, con gái thì không quen, cả ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông. "
" Ba ", Diệp ba ba tát một cái, tức giận đến ánh mắt cũng đỏ, khóe miệng Tô Nhu bật máu, có thể thấy ông dùng sức lớn thế nào.
" Bà có biết mình đang nói cái gì hay không, bà cũng điên rồi sao? "
Thanh âm của Diệp ba ba có chút run rẩy, khó có thể tin nhìn người phụ nữ đã từng rất dịu dàng hiền lành, hôm nay cuối cùng lại biến thành bộ mặt kinh tởm như vậy.
Tô Nhu che mặt cười lạnh, " Hừ, sao vậy, bị tôi nói trúng nên tức giận, bộ tôi nói sai sao? Tiểu tiện nó nhân mỗi ngày đều theo đàn ông lêu lổng, không phải ông không biết, còn đến ở nhà người ta, đồ ngu cũng nhìn ra tụi nó không chỉ là quan hệ bạn bè. "
Nhìn gương mặt xanh méc của Diệp ba ba, Tô Nhu cảm thấy một tia khoái cảm, " Thật ra thì trong lòng ông rất rõ, chẳng qua ông không muốn thừa nhận mà thôi, hôm nay bị tôi vạch trần, không chịu nổi? Diệp Quốc Khang, nó là con trai ngoan ông dạy dỗ đó, ông thấy mình tốt hơn tôi chỗ nào? "
" Bà cút cho tôi! " Diệp ba ba vô lực ngã xuống ghế, run rẩy đốt một điếu thuốc, bình phục tâm tình giận dữ của mình.
" Làm sao? Không chịu chấp nhận thực tế? Dám làm không dám chịu? "
Diệp ba ba hít một hơi thật sâu, nhả ra mấy vòng khói, dần dần bình tĩnh lại.
Khói mù lượn lờ trước tầm mắt đã hơi mờ của ông, ba Diệp chậm rãi mở miệng, " Thằng bé là con của tôi và Ôn Vân, dù như thế nào đi nữa, cũng không tới phiên bà dạy dỗ. "
Tô Nhu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ông, càng giận, dựa vào cái gì chỉ có một mình bà ta phải thống khổ.
" Diệp Quốc Khang, rốt cuộc hôm nay ông cũng chịu nói thật, cho tới bây giờ trong lòng ông vẫn không xem tôi là vợ ông, một lòng một dạ chỉ nhớ tới Ôn Vân đoản mệnh đó, được thôi, muốn tôi cút cũng được, tài sản chia tôi một nửa, toàn bộ tiền thuốc men của Diệp Ngọc ông lo. " w●ebtruy●enonlin●e●com
Diệp ba ba thống khổ nhắm mắt, bây giờ ông chỉ muốn thoát khỏi người đàn bà điên này, " Được, đơn ly hôn hai ngày sau tôi đưa bà, bà chỉ cần ký tên là được. "
Tô Nhu ngẩn người, không ngờ ông có thể đồng ý dễ dàng như vậy, ban đầu mặc dù bà ta vì tiền mới gả cho ông, nhưng nhiều năm qua Diệp Quốc Khang vẫn luôn thật lòng chờ đợi bà, người ta nói nhất dạ phu thê bất dạ ân (1), cứ như vậy mà. . .Ly hôn?
(1): một ngày làm vợ chồng cũng là tình nghĩa mãi mãi
Trong lúc nhất thời hai người không nói gì với nhau, trầm mặc một lát, Tô Nhu xoay người vào phòng ngủ, thu dọn đồ đạc của mình, mang hết đồ vật có tiền theo, kéo vali lớn không quay đầu mở cửa ra ngoài.
Hết chương 27.