Muốn Đ* Tui Hay Gì

Chương 10



Nguồn: wattpad.com/story/215833456
--- --- ---
Chương 10
--
Lục Nham tới trước lớp Diệp Ly, nhìn một bản tên lớp một lượt, " 12A1 ", ừm. . .Xác nhận không sai.
Giờ thể dục còn chưa kết thúc, học sinh trong lớp vẫn chưa quay lại, chỉ có vài người bên trong, Lục Nham tới trước mặt một nữ sinh, gõ gõ lên bàn cô.
" Chào cậu, cho hỏi chỗ của Diệp Ly ở đâu? "
Trần Gia Kỳ đang cúi đầu làm bài, chợt nghe có người nói chuyện với mình, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Nham, có chút giật mình, dù sao thì ở trường học Phong Bình, Lục Nham cách lớp chọn của bọn cô vô cùng xa.
Nhưng trong vòng một ngày cô lại gặp được hắn tận hai lần, buổi sáng mới nhìn thấy hắn nói chuyện với Diệp Ly, bây giờ lại tới lớp của cô, có phải đến tìm Diệp Ly gây phiền toái hay không? Cô có chút ngẩn ra.
Lục Nham thấy cô không phản ứng, cho là cô không nghe thấy lời mình hỏi, có chút không nhịn được lặp lại.
" Bàn Diệp Ly ở đâu? "
Trần Gia Kỳ hơi do dự, đưa tay chỉ bàn Diệp Ly.
Chân dài dủa Lục Nhan bước một bước, ngồi vào chỗ Diệp Ly, tham lam ngắm nghía từng món đồ của cận, cảm nhận khí tức thuộc về cậu.
Chỗ này là nơi A Ly ở lại lâu nhất, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cậu, Lục Nham thậm chí còn cảm thấy trên ghế vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Diệp Ly, mỗi một món đồ liên quan đến cậu, đối với Lục Nham đều là một niềm vui bất ngờ.
" Việc này, bạn Lục, cậu tìm Diệp Ly có việc gì không, cậu ấy có chuyện phải ra ngoài, nếu cậu có việc cần tìm, tôi có thể giúp cậu chuyển lời. " Trần Gia Kỳ thấy Lục Nham chỉ ngồi ở chỗ của Diệp Ly, cũng không có làm gì, tính mở miệng thăm dò.
" Không cần, tôi biết cậu ấy ở đâu, làm phiền khi vào học, cô đưa cái này cho giáo viên. " Lục Nham nhàn nhạt mở miệng, móc giấy nghỉ bệnh nhăn nhúm đưa cho Trần Gia Kỳ.
" Giấy nghỉ bệnh? " Trần Gia Kỳ sau khi nhìn rõ chữ ghi trên giấy, lập tức đứng lên, nắm chặt tay Lục Nham, trong mắt đều là lo lắng.
" Diệp Ly thế nào, không phải cậu ấy đến phòng thiết bị sao, tại sao lại xin nghỉ bệnh, chẵng lẽ bị thương? Tôi không nên để cậu ấy đi một mình. . . " Lục Nham còn chưa nói gì, Trần Gia Kỳ đã như cây đậu " bùm bùm " phun ra một đống vấn đề, cô có hơi hối hận, vừa rồi không nên nghe theo Diệp Ly, cô nên đi theo cậu, nói không chừng cậu sẽ không bị gì.
Lục Nham cảm nhận cô dùng lực không nhỏ nắm tay mình, có thể thấy cô là thật sự quan tâm Diệp Ly , tuy nhiên sự quan tâm này rõ ràng đã vượt qua giới hạn giữa bạn bè, ý thức được việc này khiến cho Lục Nham rất khó chịu.
" Buông. " Lục Nham lạnh lùng nhìn cô, lúc này Trần Gia Kỳ mới nhận ra mình còn đang nắm tay hắn, liền lập tức rút tay về, khuôn mặt đỏ cả lên.
" Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ có chút sốt ruột, cậu không sao chứ? "
Lục Nham không để ý cô, quyến luyến không thôi buông hộp bút của Diệp Ly xuống, đứng dậy, nhìn Trần Gia Kỳ.
" Cậu ấy không bị thương, chẳng qua có chút không khỏe, " Lục Nham gom bài tập trên bàn lại, bỏ vào học bàn.
" Bất quá cô không cần biết nhiều như vậy, không liên quan gì đến cô cả, cô chỉ cần làm tốt việc tôi nhờ là đủ rồi, những thứ khác. . . " Lục Nham vô cùng khó chịu, liếc nhìn Trần Gia Kỳ bị nộ khí của hắn dọa đến sắc mặt tái nhợt, ám chỉ nói.
" Không phải của mình, thì đừng nên đụng vào. "
Nói xong, bước đi vài bước, sau lại quay đầu, " Có vài người, không phải cô muốn thì có thể tùy tiện nghĩ tới, tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ đi. "
Đến khi Lục Nham biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi trên ghế, lần nữa tìm lại nhịp tim, không trách mọi người trong trường đều nói không nên trêu chọc Lục Nham, hắn quả thực là đại du côn lưu manh.
Khí tức trên người Lục Nham quá đáng sợ, thật sự giống như có người cầm dao, đặt lên cổ cô, khiến cho cô không thể thở nổi.
Nhưng mà câu nói sau cùng của Lục Nham là đang ám chỉ Diệp Ly đúng không, từ bỏ sao. . .
" Yêu. . .Cậu về nhanh thế. " Bạch Hành Chỉ đang xem sách y học, mắt đeo kính gọng đen, thật có loại cảm giác vừa nhã nhặn vừa cặn bã.
" Ừ " Lục Nham không yên lòng trả lời, sau khi từ rời khỏi phòng học, hắn đang suy nghĩ có nên sớm đăng sự kiện kia lên báo, sao lại có người dám mơ ước bảo bối của hắn cơ chứ.
" Sao mà mới đi một chuyến đã gặp đã kích rồi? " Bạch Hành Chỉ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc vía của Lục Nham, tâm tình có chút bừng sáng, không nhịn được châm chọc một câu.
Không biết là do Lục Nham không nghe thấy, hay là do không muốn để ý anh, trực tiếp lướt qua anh, đi tới phòng nghỉ, hắn muốn xem Diệp Ly đã tỉnh chưa.
Bạch Hành Chỉ kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, cái trạng thái này không bình thường a. thất tình? Không nên a, tiểu mỹ nhân bên trong không phải đang ngoan ngoãn ngủ sao. . .
Diệp Ly từ từ tỉnh dậy, tròng mắt xinh đẹp mở ra, khiến cho cậu vừa mới tỉnh dậy có hơi mê mang.
Cậu ngồi dậy, ôm chăn thật chặt, rúc ở trên giường, đánh giá hoàn cảnh xa lạ chung quanh.
Tỉnh dậy, phát hiện bản thân nằm ở một nơi xa lạ, trên người còn loang lỗ dấu vết mập mờ, loại cảnh tượng này, dù đặt trên người ai cũng sẽ khiến họ sợ hãi.
Diệp Ly chỉ nhớ mình bị Lục Nham làm đến bất tỉnh, nhưng cũng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, sau khi Lục Nham ôm cậu đi, cậu vẫn còn cảm giác, chỉ vì quá mệt nên không muốn mở mắt mà thôi, đến khi Lục Nham đặt cậu lên giường, cậu mới hoàn toàn ngủ.
Phòng nghỉ trống trơn, bình thường Bạch Hành Chỉ không hay ở lại chỗ này, về cơ bản sẽ không để đồ dùng hằng ngày gì, cả phòng cơ hồ chẳng có tí hơi thở sự sống nào.
Rèm cửa sổ bị Lục Nham kéo lại, ánh mặt trời không thể chiếu vào, ánh sáng trong phòng mời tối, Diệp Ly không biết hiện tại là thực hay là mơ.
Trong phòng chỉ có mỗi mình Diệp Ly, phòng này có hiệu quả cách âm rất tốt, cậu không nghe được âm thanh bên ngoài, khắp nơi đều yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng hít thở nhè nhẹ của cậu.
Diêp Ly cực kỳ sợ hại lúc tỉnh dậy sẽ gặp tình cảnh như hiện tại, cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn lại mỗi mình cậu, điều này sẽ khiến cậu nhớ tới mẹ mình vào ngày hôm đó, tình cảnh giống hệt khi xưa.
Mẹ Diệp sau khi sinh Diệp Ly thì sau hai năm bị chẩn đoán mắc bệnh tim nặng, ba Diệp đưa bà đi rất nhiều bệnh viện, vẫn không có biện pháp điều trị tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì.
Trong ấn tượng của Diệp Ly, mẹ Diệp là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà sẽ làm thức ăn ngon cho cậu, trước khi ngủ sẽ kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, sẽ dạy cậu đánh piano.
Mẹ Diệp là người phụ nữ có học thức, cầm kỳ thi họa đều biết, dáng dấp rất đẹp, lúc còn học đại học từng được bình chọn là hoa khôi của trường, có không ít người theo đuổi, tướng mạo của Diệp Ly cũng giống mẹ Diệp.
Khi đó Diệp ba ba chưa làm ăn lớn, trong nhà không mấy có điều kiện, mẹ Diệp mang bệnh gần như đã tiêu hao hết của cải cả nhà tích góp.
Cả nhà họ gồm ba miệng ăn sống trong một khu nhà có sân nhỏ ở nông thôn, sân không lớn, nhưng đó là ký ức hạnh phúc nhất của Diệp Ly.
Vào những chiều rảnh rỗi, khi ánh mặt trời nhu hòa, mẹ Diệp sẽ ôm tiểu Diệp Ly ra sân, để cậu ngồi lên xích đu, xích đu di chuyển, bà một bên nhẹ nhàng dỗ tiểu Diệp Ly chìm vào giấc ngủ, một bên nói cho cậu nghe quá trình Diệp ba ba theo đuổi bà.
" Ban đầu ba con theo đuổi mẹ suốt bốn năm trời, khi đó ông ấy chỉ là một tên thô lỗ, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không nói cho mẹ biết ông ấy thích mẹ, chỉ ra sức đối tốt với mẹ, đến khi sắp tốt nghiệp, rốt cuộc nhịn không được nữa, mới chặn trước phòng ngủ của mẹ, ấp úng nói thích mẹ. . .Ha ha, con không biết đâu lúc đó mặt ông ấy đỏ như mông con khỉ vậy đó. "
Mỗi lần mẹ Diệp nói về chuyện xưa, đều như biến thành thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu, hạnh phúc đến nổi khiến người ta ghen tị
" Khi đó mẹ nghĩ rằng, người này đúng thật rất biết kềm chế, nhẫn nhịn bốn năm mới tỏ tình, mẹ nhớ ông ấy là người rất thành thật, lại đối tốt với mẹ, nên mẹ cũng đồng ý, đâu ngờ lại có thể đi tới bây giờ. . . " mẹ Diệp tự nói, cũng không thèm để ý tiểu Diệp Ly nghe hiểu hay không.
Sự thật chứng minh, mẹ Diệp quả có mắt nhìn người, Diệp ba ba sau khi kết hôn vẫn đối xử tốt với bà như trước, cưng chiều bà thành tiểu cô nương, cho dù sau đó bà mắc bệnh phải dùng hết toàn bộ gia tài, cũng không nghĩ tới sẽ buông tay. WebTru yenOn linez . com
Mẹ Diệp vỗ tiểu Diệp Ly rất thoải mái, cậu bắt đầu mơ màng buồn ngủ, ánh mắt nhìn mẹ Diệp khẽ mỉm cười, bộ dáng hạnh phúc thật sự rất ôn nhu.
Nhưng hạnh phúc vẫn không thể tiếp tục, lúc mẹ Diệp phát bệnh sẽ thở hổn hển, hai tay bưng ngực, quần áo siết chặc cơ thể bà, biểu tình thống khổ, mặt mũi dữ tợn, hệt như ma quỷ.
Tiểu Diệp Ly không hiểu vì sao người mẹ luôn dịu dàng lại biến thành bộ dáng này, tay chân cậu luống cuống đứng tại chỗ, không dám đến gần, ngay cả khóc cũng quên, ngơ ngác nhìn động tác thành thạo của Diệp ba ba giúp mẹ Diệp sơ cứu, cho bà uống thuốc trợ tim.
Sau một trận binh hoang mã loạn này, cuối cùng mẹ Diệp cũng bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ thường ngày, bà nhìn về phía tiểu Diệp Ly, ôn nhu vẫy tay, " Tới đây, bảo bối. . . "
Tiểu Diệp Ly đột nhiên kịp phản ứng, oa một tiếng khóc lên, tập tễnh nhào vào trong ngực mẹ Diệp, mơ hồ gọi: " Mẹ. . .Mẹ ơi. . . . "
Mẹ Diệp nghe nãi âm êm ái của tiểu Diệp Ly, trong mắt tràn đầy lệ, đây là bảo bối mà bà mang thai mười tháng, cơ hồ phải dùng mạng ra đổi lấy mới có được, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, sao bà lại có thể cam lòng bỏ lại tất cả, làm sao cam lòng để cho người khác tới làm tổn thương con mình.
Diệp Ly quấy khóc, nước mũi thổi ra bong bóng, nước mắt dính đầy mặt, dáng vẻ rất buồn cười, nhưng trong mắt mẹ Diệp vẫn là tâm can bảo bối đáng yêu của bà.
Mẹ Diệp ôm tiểu Diệp Ly, sờ đầu cậu, hôn gương mặt hồng hồng của cậu, ôn nhu nói: " Bảo bối, tương lai con phải làm một nam tử hán, phải kiên cường hiểu chuyện, phải nghe lời ba ba, con vĩnh viễn là bảo bối mẹ yêu nhất, cũng là. . .Người duy nhất mẹ không thể buông tay. . . " Nói xong lời cuối cùng, âm cuối cũng mang theo nức nỡ, dứt lời, bà khóc không thành tiếng.
Cho dù có không muốn, ngày đó cuối cùng vẫn tới, hôm đó là sinh nhật bốn tuổi của Diệp Ly, tình trạng mẹ Diệp hôm đó cũng không tệ, cả nhà bọn họ còn cùng nhau chúc mừng sinh nhật cậu, thời điểm ăn bánh sinh nhật, tiểu Diệp Ly còn hưng phấn nói với ba mình, nói cho bọn họ nghe nguyện vọng của cậu ,hy vọng họ có thể vĩnh viên ở bên cậu, mẹ Diệp dịu dàng sờ mái đầu nhỏ nhắn của con, " A Ly nhà chúng ta thật giỏi a. . . "
Thế sự khó lường, ai có thể nghĩ tới vào đêm hôm đó, mẹ Diệp bỗng nhiên trở bệnh nặng, ba Diệp biết các biện pháp sơ cứu đều không thể dùng tới, gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ lên, ngay cả giày cũng không kịp mang, cứ thế mặc áo ngủ chở mẹ Diệp đến bệnh viện.
Chuyến này liền một đi không thể quay về, thậm chí Diệp Ly còn không thể nhìn bà lần cuối.
Có lẽ do sự liên kết giữa mẹ và con, tiểu Diệp Ly nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc muốn tìm mẹ, cậu để chân trần chạy xuống lầu, đẩy cửa phòng ngủ của ba mẹ ra.
Căn phòng lớn như vậy lại không có bóng người nào, chỉ có ga trải giường xốc xếch, đồ dùng rơi toán loạn đầy đất, chứng tỏ nơi này vừa mới trải qua tình cảnh hỗn loạn như thế nào.
Tiểu Diệp Ly không tìm được người, tựa như mất đi chỗ dựa, lập tức hoảng sợ, nước mắt không khống chế được rơi xuống, cậu một bên khóc, một bên đi tới từng phòng để tìm mẹ, thậm chí còn chui vào trong tủ quần áo tìm.
Tiểu Diệp Ly khóc đến khàn giọng, cơ hồ sắp không thở được, đôi chân trắng nõn dính đầy đất, lúc ra ngoài còn vấp phải bậc cửa té lộn mèo, đầu gối trầy trụa.
Cậu càng khóc càng thương tâm, vô luận cậu tìm kiếm thế nào, vô luận cậu có thương tâm ra sao, cũng sẽ không còn người bất chợt xuất hiện, xoa đầu cậu, ôn nhu gọi cậu " bảo bối " nữa.
Tiểu Diệp Ly cực kỳ sợ, cậu ngồi ở cửa, ôm đầu gối bị thương, liên tục khóc, khóc mệt rồi, cứ vậy dựa mà dựa vào cửa ngủ thiếp đi.
Đến hôm sau, ba Diệp nhận được tin vợ mình qua đời, xử lý xong công việc ở bệnh viện, ông mới thất hồn lạc phách về đến nhà, vừa về tới đã nhìn thấy tiểu Diệp Ly, bộ dáng đáng thương ngồi ngủ ở cửa.
Ông đưa tay muốn ôm con trai vào phòng, vừa chạm đến Diệp Ly liền bị nhiệt độ nóng bừng trên da cậu dọa sợ, Diệp Ly ngủ ở cửa một đêm, bị gió thổi trúng, phát sốt .
Diệp ba ba vội vàng đưa con trai đến bệnh viện, vợ ông đã không còn, Diệp Ly là người bà không yên tâm nhất, ông tuyệt đối không thể để cậu xảy ra bất trắc gì.
Dọc đường đi, Diệp Ly sốt đến thần trí mê mang, miệng còn không ngừng gọi " Ba. . . Mẹ. . . ", ba Diệp nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt của tiểu Diệp Ly, tự trách không nói nên lời.
Diệp Ly được đưa đến bệnh viện, được truyền nước biển, cơn sốt cũng từ từ hạ xuống, cho đến chiều cậu mới hoàn toàn tỉnh lại.
" Ba, mẹ đâu? " Diệp Ly tỉnh lại, chuyện đầu tiên là nhìn ra sau lưng Diệp ba ba, không nhìn thấy mẹ Diệp đâu cả.
" Mẹ. . . Mẹ đi đến một nơi rất xa, tạm thời không thể về được. " Diệp ba ba không ngủ một đêm, trong mắt hiện đầy tia máu, râu trên cằm cũng mọc ra, cả người nhìn mệt mỏi không thôi.
" Mẹ không cần chúng ta sao? " tiểu Diệp Ly lại bắt đầu thút thít, cậu đã khóc một đêm, sưng cả hai mắt.
" Đừng khóc, bảo bối, mẹ thương con nhất, sẽ không phải không cần con, bà ấy vẫn đang ở nơi xa dõi theo con. . . " Diệp Quốc Khang đưa tay lau nước mắt trên mặt con trai, cậu còn quá nhỏ, vẫn còn chưa thể hiểu ý nghĩa của cái chết.
" Vậy tại sao mẹ không mang con theo, là vì con không ngoan sao? "
" Không phải vậy. . .Con là bạn nhỏ nghe lời nhất, là, chỉ là chỗ đó là nơi mà bạn nhỏ không thể tới. "
" Tại sao nguyện vọng sinh nhật của con không thể thành hiện thực? Là vì con nói ra, nên mới không linh nghiệm, chúng ta cùng nhau mừng sinh nhật một lần nữa được không, thổi nến một lần nữa, lần này con khẳng định sẽ không nói ra, sau này con cũng không nói ra nữa. . . Ô ô. . . " Tiểu Diệp Ly rơi nước mắt nhìn Diệp ba ba, khẩn cầu nói.
Rốt cuộc Diệp Quốc Khang cũng không nhịn được nữa, ông ôm con trai vào lòng, chôn trên người cậu, tan vỡ khóc lớn.
Người đàn ông này là trụ cột duy nhất của gia đình, vô luận xảy ra chuyện gì, vẫn phải giữ được tỉnh táo, vợ mất không thể đánh gục ông, nhưng hôm nay bởi vì một câu nói của con trai, mà ông gần như tan vỡ.
Tiểu Diệp Ly cũng bị hù dọa, cho tới giờ cậu chưa từng nhìn thấy ba ba khóc thương tâm như vậy, dù vào lúc mẹ đau đớn nhất, ba cũng chỉ đốt một điếu thuốc để hút.
Từ đó về sau, cho dù Diệp Ly nhớ mẹ nhiều bao nhiêu, cậu cũng không nhắc tới trước mặt Diệp ba ba nữa.
Hết chương 10.