Mục Thần

Chương 10: 10




Tiểu thư nhà họ Tần, Tần Mộng Dao, trời sinh quốc sắc thiên hương, nhưng số mệnh đã định trước không sống đến hai mươi tuổi.

Nếu không phải vì vậy thì nhà họ Tần còn lâu mới dùng cuộc hôn nhân này để liên kết với nhà họ Mục, chứ đừng nói chi là bằng lòng chọn Mục Vỹ.

Chuyện này bắt đầu phức tạp rồi đây!
“Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý!”, đại trưởng lão đi thẳng tới trước mặt Mục Vỹ, trợn mắt nhìn hắn trừng trừng, nói không chưa đủ, lão ta ta còn giơ tay lên định đánh hắn.

“Sao? Mắt to thì ghê lắm à? Muốn đánh ta ư?”, Mục Vỹ đột nhiên xoay người, thản nhiên như không có chuyện gì nói: “Viện trưởng Lục, có người muốn hành hung thầy dạy của Học viện Bắc Vân kìa, việc này, ngài không quan tâm sao!”
Chết tiệt!
Nghe thấy lời này, Lục Khiếu Thiên đang đứng ở bên ngoài đại điện liền chửi thầm trong bụng.


Tên Mục Vỹ khốn kiếp này, muốn sống muốn chết cứ một mình mà làm phản,lúc đối phó không nổi lại lôi ta vào!
Nếu như trước kia, Lục Khiếu Thiên cũng không thèm quan tâm đến loại chuyện gia tộc này, vì suy cho cùng, Học viện Bắc Vân là học viện của đế quốc, cho dù các thế trong thành Bắc Vân có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì cũng không có ai dám đắc tội với Học viện Bắc Vân.

Nhưng bây giờ thì khác!
Mục Vỹ vừa mới làm cho đại sư Mạt Vấn phục sát đất, lúc này, nếu mình không ra mặt, thì chắc chắn mình sẽ không được lòng đại sư Mạt Vấn.

“Ha ha, trưởng tộc Mục , trưởng tộc Tần, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!”
Nghe thấy Mục Vỹ gọi, Lục Khiếu Thiên từ ngoài đại sảnh bước vào, cười ha hả nói: “Hôm nay, ta không mời mà đến, mong được lượng thứ!”
Lúc này, Mạt Vấn vẫn không nói tiếng nào, chỉ mỉm cười đi theo sau Lục Khiếu Thiên, trông giống như một lão nô.

Lục Khiếu Thiên biết đại sư Mạt không thích phô trương, hơn nữa đại sư Mạt đến nhà họ Mục, chỉ là vì muốn thỉnh giáo Mục Vỹ, trong mắt của đại sư Mạt, gia tộc giống như nhà họ Mục không là gì cả, Lục Khiếu Thiên cũng không dám giới thiệu nhiều lời.

“Viện trưởng Lục, xin mời xin mời!”
Không thể ngờ là Lục Khiếu Thiên đến thật!
Mặt đại trưởng lão biến sắc, vội vàng chắp tay lạy, mời Lục Khiếu Thiên đến ngồi chỗ của mình.

Mục Lâm Thần, Tần Thời Vũ cũng đứng dậy, tươi cười chào hỏi.

Lục Khiếu Thiên chính là viện trưởng của cả Học viện Bắc Vân, đệ tử của các gia tộc trong thành Bắc Vân hầu như đều được giáo dục và học võ thuật tại Học viện Bắc Vân.


Đế quốc Nam Vân vì muốn nâng cao sức mạnh quốc gia mà xây dựng Học viện Bắc Vân, cho nên trên thực tế học viện Bắc Vân thuộc về thế lực của đế quốc.

Trong thành Bắc Vân, thế lực của các gia tộc có thể có lúc hưng thịnh, lúc suy tàn, nhưng Học viện Bắc Vân thì mãi mãi trường tồn, không bao giờ sụp đổ.

Hơn nữa, Lục Khiếu Thiên là viện trưởng, trên thực tế quyền lực của ông ấy mạnh hơn nhiều so với những trưởng tộc của các gia tộc ở vùng này.

Quan trọng nhất là, những gia tộc có đệ tử đang theo học tại Học viện Bắc Vân, lẽ đương nhiên phải cư xử có chừng mực với viện trưởng Lục.

“Viện trưởng Lục, không ngờ hôm nay ngài lại đến đây, thật là… để ngài xem trò cười rồi!”, đại trưởng lão cười xin lỗi, điệu bộ nịnh nọt.

“Tiện đường, ta chỉ là tiện đường ghé qua thôi, dù sao Mục Mỹ cũng là thầy dạy của học viện ta, cũng nên đến thăm một chút”.

Lục Khiếu Thiên đánh mắt nhìn lướt qua, cười nói.


Nhưng trong lòng lại đang chửi thầm Mục Vỹ.

Thằng ranh con này, hôm nay nếu không phải có đại sư Mạt Vấn ở đây, ngươi sống chết thế nào ta cũng không thèm quan tâm.

“Viện trưởng Lục, hôm nay ngài đến đây thật đúng lúc, tên tiểu tử Mục Vỹ này không nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, lại đánh tôi tớ trong nhà, đúng dịp này ngài dạy dỗ nó đi!”, đại trưởng lão liếc mắt về phía Mục Vỹ, nói với Lục Khiếu Thiên.

Dạy dỗ?
Trời ơi, Mục Phong Nguyên, cái lão già này, đừng có rước thêm phiền phức cho ta!
Nghe thấy lời của đại trưởng lão, tim của Lục Khiếu Thiên như muốn nhảy ra ngoài.