Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 11



Editor: Đổi xưng hô anh-em từ chương này nha.

Ngu Trì Cảnh bóp mặt Thời Hoài, cố gắng khắc chế bản thân.

"Cho nên, Thời Hoài, muốn chúng ta làm người yêu không?"

Hắn đang hỏi Thời Hoài, nhưng dù Thời Hoài nói muốn hay không muốn, đều không làm ảnh hưởng đến quyết định của hắn, hắn chỉ đang cho Thời Hoài một cơ hội trả lời, sau khi Thời Hoài trả lời, hành động của hắn chỉ có một.

Đó là hôn Thời Hoài.

"Muốn......"

Thời Hoài thậm chí còn chưa dứt lời đã bị Ngu Trì Cảnh hôn mạnh.

Lần này Ngu Trì Cảnh không nhịn nữa, hắn bóp hai má Thời Hoài bắt cậu há miệng ra, đầu lưỡi vói vào trong, cường thế thăm dò, chiếm hữu, Thời Hoài bị nụ hôn mãnh liệt của hắn ép cho không thở nổi, còn bị bắt ngẩng đầu theo ý hắn, lưỡi cậu rụt vào trong tránh né cũng không thoát được, bị câu ra ngoài cắn cắn. Thời Hoài bị đau, rơi mấy giọt nước mắt liền, tất cả đều bị tay Ngu Trì Cảnh lau sạch.

Thời Hoài không chịu nổi nữa giơ tay đẩy Ngu Trì Cảnh ra nhưng lại bị Ngu Trì Cảnh bắt lấy tay tóm ngược ra sau.

Tiếng nước mỏng manh vang lên rõ ràng trong phòng thiết bị yên tĩnh, mặt cậu rất đỏ, hơi có vẻ kháng cự.

Lòng bàn tay của Ngu Trì Cảnh dán sau cổ cậu, ngón cái bên kia nâng cằm cậu không cho cúi đầu, hắn không mấy vui vẻ cắn cắn cậu, sau đó hơi lùi ra sau, nhìn cậu, trong mắt có vẻ uy hiếp.

"Thời Hoài, phải nuốt xuống."

Cũng giống như dụ dỗ.

Thời Hoài nhìn Ngu Trì Cảnh, hơi sợ hãi, nhưng toàn thân cậu đang bị ánh mắt của Ngu Trì Cảnh hun nóng lên, cậu không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nghe lời hé miệng như đang cầu xin tha thứ, cũng như đang lấy lòng vì biết mình làm sai.

Ngu Trì Cảnh rất hưởng thụ.

Hắn lại hôn lần nữa, cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáp lại mong manh trúc trắc của Thời Hoài.

Thời Hoài học ngoan, chậm rãi nuốt, không được bao lâu đã không chịu nổi, nước miếng sắp tràn ra khóe miệng, cậu gấp gáp dò lưỡi ra liếm, lại bị Ngu Trì Cảnh cắn lấy, lưỡi cậu bị mút vào trong miệng Ngu Trì Cảnh.

Thời Hoài mềm nhũn chân, hơi khuỵu xuống, Ngu Trì Cảnh đè cậu hẳn vào bàn.

Cậu duỗi tay đẩy Ngu Trì Cảnh ra, nhân lúc thở lấy hơi cậu nức nở nói: "Đau."

Ngu Trì Cảnh dừng lại, giọng khàn khàn mang theo chút gợi cảm,

"Đau ở đâu?"

"Eo, đè vào bàn, đau quá."

Ngu Trì Cảnh ôm eo cậu bế cậu lên bàn.

Ngu Trì Cảnh đứng giữa hai chân Thời Hoài, tay hắn vòng ra sau đẩy mông cậu áp vào người mình, vì thế giữa hai chân cậu đè vào bụng nhỏ của hắn, hai bên đùi kẹp hai bên sườn hắn.

"Thế này được không?"

Thời Hoài bị tư thế ái muội này làm cho thẹn thùng không thôi, muốn lắc đầu nói không được, nhưng Ngu Trì Cảnh nhìn chằm chằm khiến cậu chỉ có thể nói được.

Cậu nói xong Ngu Trì Cảnh lại hôn.

Hôn rất lâu, rất nhiều lần, khi cậu cần thở, Ngu Trì Cảnh sẽ cho cậu một chút thời gian, cậu cũng nhân lúc này xin hắn tha cho nhưng Ngu Trì Cảnh đều giả điếc.

Hôn đến khi cả người cậu mềm oặt, đầu cũng choáng váng muốn hỏng, khuỷu tay đặt trước ngực Ngu Trì Cảnh, không nhịn nổi khóc nấc lên.



Ngu Trì Cảnh thấy cậu khóc quá đáng thương, trong lòng lại rất thỏa mãn.

"Được rồi, không hôn nữa, tạm thời đến đây thôi, bé con đừng khóc."

Ngu Trì Cảnh ôm Thời Hoài, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dỗ cậu, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên mặt lên môi Thời Hoài. Thời Hoài nghe tiếng gọi ngọt xỉu của hắn cũng hơi ngại ngùng, nhưng nói không vui là giả, Thời Hoài thậm chí còn chủ động ôm lấy cổ hắn.

"Quá... quá đáng."

Ngu Trì Cảnh cười một tiếng, giọng hắn hơi trầm, tràn đầy cưng chiều.

"Ừm, xin lỗi, nhịn lâu quá rồi."

Thời Hoài ghé vào ngực hắn khóc.

"Bé con đừng khóc." – Ngu Trì Cảnh xoa xoa đầu Thời Hoài: "Sau này anh vẫn sẽ như vậy."

Thời Hoài ngẩn người, sợ đến mức dừng cả khóc.

"Cái...gì?"

"Anh sẽ luôn như vậy, sẽ hôn rất mạnh, rất hung dữ, còn phải hôn thật lâu, sẽ hôn đến khi nào em khóc, nhưng mà nếu em khóc, có thể anh cũng không dừng lại. Chỉ là hôm nay vừa mới yêu nên anh mới nhịn."

Hắn cười nhìn khuôn mặt càng lúc càng sợ hãi của Thời Hoài.

"Nhưng mà nhịn bao lâu, có thể... Ngày mai sẽ không nhịn được nữa."

Thời Hoài run cầm cập: "Nhưng... Ngày nào bọn mình cũng phải đi học."

"Ừ, anh biết, nhưng chúng ta ở cùng ký túc xá."

Ngu Trì Cảnh cười nhìn cậu.

Thời Hoài nhút nhát đẩy Ngu Trì Cảnh ra, lắc đầu nguầy nguậy, nói không muốn, nói mình không muốn yêu hắn nữa, nói ghét hắn.

Khóe miệng Ngu Trì Cảnh hơi trùng xuống.

"Bé con, đừng nói lời nguy hiểm như thế, dù sao khả năng nhẫn nại của anh cũng không giỏi lắm đâu."

Thời Hoài nhìn hắn, không dám nói gì nữa.

Ngu Trì Cảnh hài lòng hôn cậu, lấy giấy trong túi áo ra. Cậu tưởng Ngu Trì Cảnh định lau miệng cho cậu, cả cằm nữa, ai ngờ Ngu Trì Cảnh lại dùng giấy ăn nghiêm túc lau ngón trỏ tay trái của mình, lau khô, sau đó đặt lên môi dưới của cậu.

"Ngậm nó."

Thời Hoài sửng sốt không hiểu hắn có ý gì, nhưng cậu vừa hơi rụt ra sau lại bị hắn đẩy mông về trước.

Ngu Trì Cảnh kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Ngoan, ngậm nó, đây là hình phạt vì vừa nãy em nói lung tung."

Thời Hoài hơi tủi thân chớp chớp mắt, nhưng lại ngoan ngoãn há miệng cắn nhẹ đầu ngón tay Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh dỗ cậu, nói cậu ngậm vào.

Cậu chỉ có thể nhịn xấu hổ ngậm lấy, Ngu Trì Cảnh xoa xoa gáy cậu như khen thưởng.

Cũng may Ngu Trì Cảnh chỉ bắt cậu ngậm một chút rồi tha, hắn rút ngón tay ra hôn cậu, rồi mới giúp cậu lau miệng lau cằm.

"Bé con."



"Hả?"

Thời Hoài nghi hoặc nhìn hắn, bởi vì vừa mới khóc nên hai mắt cậu vẫn còn đẫm nước.

Ngu Trì Cảnh lập tức muốn bắt nạt cậu.

Ngu Trì Cảnh phát hiện khi đối diện với Thời Hoài, hắn rất dễ nổi lên dục vọng.

Hắn bắt đầu phẫn hận vì hắn và Thời Hoài đều chỉ có 17 tuổi.

Nhưng cũng may hai người mới 17, vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên nhau. Thời Hoài vẫn còn một năm để quen với hắn, chấp nhận hắn, không đến mức bị hắn dọa chạy.

Hắn chưa bao giờ là người tốt.

"Bé con, anh thích em."

Màu hồng trên mặt Thời Hoài chưa từng nhạt đi.

"Em cũng... rất thích anh."

Thời Hoài ghé vào vai Ngu Trì Cảnh nghỉ ngơi, Ngu Trì Cảnh xoa lưng cậu, đột nhiên cậu nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi Ngu Trì Cảnh: "Lần trước anh đào Viễn nói, đặt biệt danh để tỏ vẻ thân mật."

Ngu Trì Cảnh đáp lời: "Ừ."

"Vậy, em có thể, gọi anh là cá con không? Cá trong cá vàng."

Ngu Trì Cảnh cười một tiếng.

Chưa ai dám gọi hắn bằng cái tên như dành cho trẻ con thế này, nhưng bị Thời Hoài gọi lại thấy đáng yêu kỳ lạ. Một tiếng "Cá con" phát ra bằng giọng nói mềm ngọt như kẹo bông của Thời Hoài giống hệt như đang làm nũng, khiến trong lòng hắn cũng mềm như bông, muốn nuông chiều Thời Hoài.

"Được, có thể."

Thời Hoài vui mừng ghé vào tai hắn gọi một tiếng "Cá con", hắn cong môi cười, nghiêng đầu hôn Thời Hoài.

Ngu Trì Cảnh hôn xong cũng nghĩ đến gì đó, hắn lấy điện thoại mở vào khung chat với bạn nữ kia, gửi thoại.

"Xin lỗi, sau này cũng không rảnh."

Nói xong hắn bấm bấm gì đó trên màn hình, rồi đưa điện thoại cho Thời Hoài, nói: "Cho em chơi."

Thời Hoài ngơ ngác cầm lấy, cúi đầu thấy mình đã được ghim trên đầu, ghi chú cũng đổi thành "Bé con".

Cậu mím môi cười rất vui vẻ, phát hiện Wechat của Ngu Trì Cảnh rất ít liên hệ, lại nhíu mày hỏi: "Ít người như thế, tại sao lại có bạn gái kia?"

"Bình thường có người kết bạn anh đều từ chối, bởi vì Wechat của anh không kết bạn với người lạ, chắc là đám Đào Viễn bấm đồng ý."

Thời Hoài gật đầu: "Thôi vậy."

Ngu Trì Cảnh nhìn dáng vẻ buồn buồn của cậu, không nhịn được duỗi tay xoa mặt cậu: "Ghen cái gì, không phải anh chỉ nói chuyện với một mình em thôi à?"

"Anh cũng nói chuyện với người khác còn gì.'

"Em biết không giống nhau mà bé con."

Thời Hoài cười rộ lên, khóe mắt đều là mừng thầm.

"Em biết rồi, cá con."