[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 66: Piano



Trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, học trưởng Sean đã lên năm bảy, theo thông lệ của nhà Slytherin những học sinh năm cuối trừ trường hợp đặc biệt thì không được đảm nhiệm vị trí học trưởng.

Nagini ôm gối ôm cúi đầu ngẫm nghĩ, cân nhắc lợi hại, rốt cuộc mình có nên tranh chức học trưởng này không?

Ansel ngồi ở vị trí đầu tiên trong đám tân sinh, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, khóe miệng luôn giữ ý cười nhàn nhạt, chỉ là ánh nhìn tò mò đang đảo quanh. Trước kia, ba ba và Nagini đều từng nói với cậu về chế độ khiêu chiến giành vị trí thủ tịch của học viện Slytherin, à, ở đây phải gọi Nagini là Naomi, không được nhầm! Theo ý mẹ, giành vị trí này hay không hoàn toàn theo ý thích của cậu, nhưng xét tới danh dự của dòng họ Black, Nagini đề nghị cậu nên tham gia.

Thời gian chậm rãi trôi.

Rất nhanh, các trận khiêu chiến thủ tịch từ năm bảy đến năm hai đã kết thúc, các vị trí cơ bản không thay đổi, dù sao vị trí này luôn được chọn ra nhờ thực lực.

Sean đứng dậy từ chỗ ghế khắc hoa gần lò sưởi. Đồng thời một nam sinh năm thứ năm cũng đứng lên, Nagini phồng má, nhìn chằm chằm cái ghế đằng sau Sean, đó là vị trí cô thích nhất, nhất là khi mùa đông đến, nhiệt độ giảm mạnh. Năm trước, Sean cứ chiếm lấy vị trí kia mãi.

So đi tính lại một hồi, cô cũng muốn chiếm lấy vị trí yêu thích, Nagini chậm thả gối ôm, đưa cho Draco ngồi bên cạnh cầm hộ, đứng lên.

Gần như tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn vào Nagini. Trong giây lát, ngay cả Sean và cậu nam sinh năm thứ năm kia đều nhìn cô giật mình.

Draco xoay đầu kinh ngạc nhìn Nagini, cậu còn nhớ rõ Naomi từng nói muốn giành vị trí học trưởng học viện Slytherin, khi đó cậu cảm thấy vừa kinh ngạc vừa rồi rắm, giờ hiển nhiên Naomi đang thực hiện lời nói của mình.

Nagini lấy ra cây đũa phép làm cảnh của mình, đưa tay phải ra thế mời, mỉm cười, “Ba người nha, chúng ta bắt đầu như thế nào đây?”

“Quy định hành vi thứ năm mươi sáu của Slytherin: Tôn trọng nữ giới, luôn luôn ghi nhớ phong phạm quý ông của bản thân!” Sự khiếp sợ qua đi, Sean nở nụ cười ôn hòa lễ phép, từ sau sự kiện bất ngờ ở hội trường, Nagini để lại bốn Quy định hành vi tại đại sảnh, không ai bảo ai nhưng toàn bộ Slytherin đều ngoan ngoãn ôm đầu học thuộc toàn bộ các quy định khắc trên vách tường.

Nam sinh kia nghe được lời này của Sean, cũng mỉm cười, “Một quý ông đương nhiên phải chăm sóc các quý cô!” Hơi ngừng lại, cậu ta nhìn Sean.

Sean khẽ gật đầu, “Vậy bắt đầu đi, lát nữa Lin chỉ cần thi đấu với người thắng là được!”

Nagini trở lại ghế dựa, ngồi xuống, thẳng lưng, chăm chú xem hai người tranh đấu. Hai người bọn họ đều dùng thần chú không lời, các loại bùa chú đủ loại màu sắc không ngừng hiện ra, cậu nam sinh kia rất xuất sắc, nhưng Sean càng xuất sắc hơn. Không lâu sau, Sean dùng bùa ‘Expelliarmus’ (Giải giới) đánh bay đũa phép của đối thủ, kết thúc trận đấu. Nhưng cậu vì phải liên tục tránh né và phản công các loại bùa chú nên hai bên thái dương đã chảy mồ hôi.

Sean xoay người nhìn Nagini, Nagini chưa kịp đứng lên thì Ansel vốn vẫn nghiêm túc ngồi xem lại đứng lên, lễ phép cười nói: “Học trưởng nên nghỉ ngơi một chút, em nghĩ đây là sự tôn trọng với Naomi!”

Nagini nghe vậy hơi bất ngờ, sau đó cười cười, nghiêm túc gật đầu, đứng dậy nói với Sean: “Em đề nghị để trận khiêu chiến vị trí thủ tịch năm nhất bắt đầu trước, sau đó sẽ tiến hành trận tỉ thí của chúng ta sau?”

“Được!” Sean khẽ xoa cằm, nhanh chóng quay lại vị trí cũ.

Ansel vừa đứng lên cũng không ngồi xuống, nhanh chóng rời khỏi chỗ đứng, thanh âm trong trẻo dễ nghe, “Ansel Black.”

Chẳng bao lâu sau, trận khiêu chiến vị trí thủ tịch năm nhất cũng kết thúc, Ansel giành chiến thắng khá thoải mái. Khi về chỗ còn cố ý cười với Nagini. Tuy không biết chính xác thực lực của Nagini nhưng cậu biết thực lực của mình hiện giờ còn kém cô rất xa. Vậy nên thắng bại của trận này đã rõ ràng!

Giống trận trước đó, Sean và Nagini đều chỉ sử dụng thần chú không lời. Tuy phần lớn là ma pháp bình thường nhưng tốc độ của Nagini nhanh hơn người bình thường một chút nên Sean chỉ có thể tránh né một cách khó khăn. Cuối cùng Nagini dùng bùa ‘Aguamenti’ bản nâng cấp tạo thành một trận hồng thủy nhỏ cuốn Sean ra ngoài.

Sean ướt sũng toàn thân đứng lên từ trong dòng nước, hơi dở khóc dở cười, xung quanh cậu giờ toàn nước, các học sinh Slytherin ngồi bên cạnh xem cuộc chiến cũng nín thing. Sean bất đắc dĩ đành ném ra một tá bùa dọn dẹp để xử lý dòng nước đang lan tràn khắp nơi, thuận tiện làm sạch quần áo của mình, cuối cùng mỉm cười cao giọng tuyên bố: “Học trưởng tiếp theo của học viện Slytherin là: Naomi Lin!”

Mặc kệ nguyên nhân và quan hệ, Slytherin từ trước tới nay chỉ phục kẻ mạnh!

Sáng sớm hôm sau, Ron nhận được thư sấm từ phu nhân Weasley, tiếng rít gào kia quanh quẩn khắp đại sảnh, Nagini lần đầu tiên nhìn thấy thư sấm, nhịn không được tò mò dừng tay, hứng thú nhìn về phía Ron, thấy cậu ấy bịt lỗ tai chui xuống gầm bàn. Đến khi Nagini thu hồi tầm mắt, nhìn qua Draco đang ngồi cạnh cô, hình như cậu đang cúi đầu cười vui sướng khi người gặp họa?

Dùng xong bữa sáng, thấy còn rất lâu mới đến giờ lên lớp, Nagini liền gọi Ansel sau đó hai người lấy danh nghĩa tản bộ, sóng vai đi ra phía ngoài tòa thành Hogwarts.

“Ansel, dòng họ Heine là quý tộc Đức vậy em có biết Imicus Heine là ai không?” Nagini từ tối qua đã cảm thấy cái người tên Imicus kia rất kì lạ.

Nhất là sau khi biết dòng họ Heine là quý tộc Đức, lại từng có đám hỏi với gia tộc Grindelwald, cô càng cảm thấy Imicus có quan hệ với Thánh đồ, tuy không có chứng cớ xác thực nhưng ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu cô.

“Em cũng không biết, “Ansel hơi lắc đầu, “Gia tộc Heine tuy nổi danh nhưng lại là một gia tộc ẩn dật, mọi người hầu hết chỉ biết cái tên dòng họ còn những chuyện của người trong gia tộc lại có rất ít người biết.”

Nagini yên lặng gật gật đầu, “Còn Lockhart,” Hơi trầm ngâm, Nagini mới nói ra phỏng đoán của mình, “Hôm qua Dumbledore nói Imicus và Lockhart là bạn tốt lâu năm, vậy Lockhart cũng là một nhân vật đáng nghi. Có lẽ mấy quyển tiểu thuyết logic trăm ngàn lỗ hổng kia cũng chỉ là ngụy trang của Lockhart, mà cũng có thể đơn giản chỉ là đồ chơi của người này.”

Ansel gật gật đầu, tiếp lời: “Em cũng thấy vậy, người nhà Heine không có thể nào giữ mối thâm giao một tên ngốc. Đương nhiên cũng không trừ khả năng cái gọi là ‘bạn tốt lâu năm’ chỉ là lí do thoái thác.”

“Ừ, để sau vậy, dù sao cũng sắp có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám rồi,” Nagini hít sâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Một người có thể ngụy trang không thể ngụy trang cả dao động ma lực!”

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đi được nửa vòng.

Từ xa, có tiếng nhạc truyền ra từ tòa tháp Ravenclaw.

Ansel nao nao, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Đây là… piano?”

“Ừ!” Nagini đáp lại cũng thoáng nhíu mày, thế giới pháp thuật cũng có đàn piano? Cô chưa từng thấy trước đây. Tuy suy nghĩ rất nhiều nhưng Nagini vẫn thêm lời với Ansel: “Chắc là ‘Ballade pour Adeline"[1].” Dừng một chút, Nagini có chút kì quái hỏi: “Thế giới pháp thuật có đàn piano sao?”

[1] “Ballade pour Adeline” (tiếng Pháp: “Ballad cho Adeline”)  được sáng tác bởi Paul de Senneville và Olivier Toussaitn năm 1971. Paul de Senneville sáng tác mừng sự ra đời của cô con gái mới sinh của ông, Adeline. Bản ghi đầu tiên được trình diễn bởi Richard Clayderman và được bán hàng trên toàn thế giới, hiện nay đã đạt mức 22 triệu bản tại 38 quốc gia. Nó được biết đến với tên: ‘Bản tình ca không bao giờ buồn chán’

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ballade-Pour-Adeline-Richard-Clayderman/ZWZ98ICO.html

“Không có!” Ansel trả lời nhanh chóng, nhún vai cười nói: “Nhưng thế giới Muggle có nha! Có một lần đi nghe nhạc hội với mẹ, em rất thích âm sắc của đàn piano nên sau đó mẹ đã mời một giáo sư gia đình về dạy.”

Nagini kinh ngạc mở to hai mắt, cười nói: “Thì ra em còn biết chơi piano! Chị chỉ nghe nhiều thôi, còn bảo đàn thì chỉ có thể miễn cưỡng nhận biết phím đen phím trắng, nhưng khung nhạc thì…”

“Đi lên xem không? Thanh âm thật sự rất đẹp!” Ansel nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe những âm thanh loáng thoáng truyền đến.

Nagini gật đầu, “Được!” Trước kia, cô chưa từng nghe tiếng đàn dương cầm ở Hogwarts bao giờ, hơn nữa chỗ tòa tháp Ravenclaw kia hình như là chỗ của Imicus, chắc người đang đánh đàn là Imicus! Một phù thủy xuất thân quý tộc từ một gia tộc lánh đời cũng thích piano, chẳng lẽ Imicus là xuyên đến?

Imicus chợt khựng lại, khúc nhạc tuyệt đẹp cũng thốt nhiên im bặt. Cô lập tức nhìn về phía cửa, một cậu bé tóc bạc cao gầy và một cô bé tóc đen bé bỏng.

“Quả là một khúc nhạc tuyệt với, trợ giáo Heine!” Ansel đứng ở cửa, dùng thanh âm trong trẻo chân thành khen ngợi.

“Cảm ơn!” Imicus đứng lên, vươn tay làm thế mời, mỉm cười, “Mời hai vị vào!”

“Chúng em chỉ đi theo sự dẫn dắt của thanh âm tuyệt vời kia mà thôi,” Nagini lễ phép gật đầu chào hỏi, ngồi xuống sofa xong, chủ động giải thích, “Đây vẫn là lần đầu tiên em nghe được tiếng piano ở Hogwarts nên mới tò mò đến xem, mong trợ giáo không để ý.”

“Không sao!” Imicus ngồi trên bên đàn nhẹ nhàng nói, “Hai em biết đàn piano?”

“Em ấy từng học, còn em chỉ thích nghe.” Nagini le lưỡi đáng yêu, cười nói.

Ba người tùy tiện hàn huyên một lát về piano, Nagini tỏ vẻ muốn tạm biệt để về lớp, Ansel cũng cùng đứng lên.

Lúc đi tới cửa, Nagini đột nhiên dừng chân, xoay người lại, vô ý cười tươi hỏi, “Xém chút quên, trợ giáo Heine, ngài Grindelwald có khỏe không?”

“Vẫn… ” khỏe! Imicus vừa thả lỏng nói chuyện nên dễ dàng đáp, vừa nói ra một từ liền khựng lại. Ánh mắt màu hổ phách chợt trầm đi, trong nháy mắt, cô lấy đũa phép nhắm ngay Nagini, “Em là ai?”

Đối với biến cố đột nhiên này, Ansel hơi giật mình, chớp mắt nhìn Nagini, lại nhìn Imicus, nhún nhún vai, nhưng không lên tiếng.

“Đừng giật mình như thế, em cũng không có ác ý, chỉ quan tâm chút thôi mà!” Từ lời nói và cử chỉ đã chứng tỏ Imicus không phải người xuyên qua mà là người xuất hiện do hiệu ứng cánh bướm mình tạo ra, Nagini bất đắc dĩ cười khổ xoa trán, sau đó trưng ra nụ cười vô cùng giảo hoạt, “Chúng ta nói chuyện thật vui nhưng em đã quên giới thiệu, em là Naomi Lin!”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Imicus hơi hơi sửng sốt, sau đó nheo mắt cẩn thận đánh giá Nagini, tính cả Ansel bên cạnh cô cũng được hưởng thụ ánh mắt nghiêm túc cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân. Đũa phép trên tay Nagini vẫn nhắm ngay Nagini, không có ý thu lại.

Nagini cố gắng làm mặt bánh bao đáng yêu, sau đó kéo tay Ansel, nhún vai, nói với Imicus: “Em còn muốn lên lớp, tạm biệt, hẹn gặp lại nha!” Nói xong, không cố kị xoay người rời đi.

Imicus nhìn chằm chằm nơi cửa ra vào rồi cũng chậm rãi buông tay cầm đũa phép xuống, sau đó lập tức lấy ra một cái gương hai mặt, “Sabina, hỏi Christian giúp mình xem anh ấy rốt cuộc biết về cái người tên là Naomi Lin bao nhiêu!”