Mộng Có Đành Buông

Chương 45



Văn phòng công ty Khai thác khoáng sản Tâm Đức là một tòa nhà năm tầng bề thế trên trục phố lớn. Tôi e dè bước vào sảnh tầng một, cô gái trẻ ở quầy lễ tân mỉm cười đón tiếp:

– Chào chị!

– Cô cho tôi hỏi… anh Lê Phúc có đang ở đây không?

– Anh Phúc còn đi ăn chưa về. Chị có hẹn với anh ấy chưa?

Lúc này là mười hai giờ hai mươi, Phúc ra ngoài ăn trưa. Cảm thấy đăng đắng trong cổ họng, tôi ậm ừ đáp:

– Tôi ngồi kia chờ anh ấy được chứ?

– Vâng chị cứ tự nhiên.

Ngồi xuống chiếc ghế mây dành cho khách ở sảnh, hai mắt tôi chăm chú nhìn về phía cửa. Giây phút Phúc đẩy cửa kính bước vào, gương mặt đẹp đẽ như mặt trời, thân hình cao lớn trong bộ vest xanh dương vừa vặn làm tôi choáng ngợp, tự nhiên lại chẳng biết phải mở lời thế nào, nhất là khi cô gái xinh đẹp đi bên cạnh anh là cô vợ tương lai của anh.

Cô lễ tân thấy Phúc về liền nói:

– Anh Phúc, có người muốn gặp anh, chị ấy ngồi kia chờ anh!

Phúc nhìn về phía tôi. Đôi mắt anh đanh lại, ánh mắt sắc bén lướt qua tôi trong một giây, ngay sau đó anh coi như không quen biết, đáp lời cô lễ tân:



– Bảo cô ta về đi, hợp tác đã kết thúc rồi.

Trái tim tôi như tan vỡ thành trăm nghìn mảnh, hai mắt trân trân nhìn về anh, cơ thể đông cứng trong địa ngục băng trì. Phải rồi, tôi đâu thể mang cho anh điều gì, trong khi cô vợ tương lai của anh trâm anh thế phiệt, của cải chất cao như núi. Hai mắt ầng ậng nước, tôi đứng lặng nhìn theo tấm lưng ưu nhã dần bước vào thang máy, cô vợ tương lai theo anh một bước không rời. Tôi có nên đuổi theo anh, trước mặt cô vợ của anh, tung hê tất cả? Tôi không biết nữa… Mím chặt môi, tôi vẫn cứ đứng lặng, hai chân như đeo chì, chẳng thể nào bước nổi dù chỉ một bước.

– Anh Phúc nhắn chị vào trong phòng kia chờ anh ấy một lát.

Cô lễ tân nhỏ giọng bên tai tôi. Nước mắt khẽ lăn, tôi đưa tay gạt đi, cơ thể đông cứng bất giác như được thả lỏng. Phúc còn muốn trao đổi với tôi, vì điều gì đây? Anh muốn tôi kín miệng, đừng lộ ra quá khứ hai đời vợ của anh với cô vợ tương lai, có phải vậy không?

Phúc đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ, tôi đang ngồi chờ lập tức đứng dậy, lúng túng nhìn vẻ lạnh băng của anh, mở lời:

– Anh Phúc… sức khỏe của anh đã hồi phục hoàn toàn chưa?

Anh trừng mắt nhìn tôi, vẻ căm thù hiện rõ đến từng gân máu đỏ vằn trong đáy mắt. Tưởng chừng phải trấn giữ cơn thịnh nộ như núi lửa phun trào, anh lạnh giọng:

– Cô đến gặp tôi làm gì?

– Thì… anh nói anh sẽ tìm em… làm em chờ mãi…

Phúc nhếch miệng chua chát:

– Cô nhất định phải đuổi cùng giết tận tôi mới hả phải không?



Tôi ngỡ ngàng mở to hai mắt nhìn Phúc, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

– Đơn tố cáo cùng tang vật là khẩu súng cô gửi đến cơ quan công an đã khiến biệt phủ bị lục soát. Kho hàng bị tịch thu toàn bộ. Cha tôi cùng Đức đang bị tạm giam, cô hài lòng chứ?

Thời gian qua biệt phủ của lão Tâm gặp phải chuyện lớn như vậy mà tôi hoàn toàn không hay biết, cứ đinh ninh lão luôn vững vàng trước cảnh sát. Cậu em ở tổ chức cũng không điều tra được chuyện này để báo cho tôi, có lẽ vì Phúc đã ra tay bịt miệng dư luận nhằm tiếp tục duy trì và phát triển công ty khoáng sản. Tối hôm ấy công an thu giữ tang vật từ tôi, hóa ra bọn họ vin vào những gì tôi cung cấp để truy quét lão Tâm. Có thể do cảnh sát vốn dĩ đã đưa lão vào tầm ngắm từ lâu, khẩu súng từ tôi chỉ đơn giản là giọt nước tràn ly. Vậy là… lần thứ hai tôi hại anh đến tan nát tất cả, nhưng lần này… tôi không cố tình, thực lòng không cố tình!

Tôi nhìn sâu vào mắt Phúc, hai mắt đỏ hoe mở to tôi cố gắng giải thích:

– Anh… hôm ấy em mang súng theo để giải cứu anh khỏi tay lũ thổ phỉ… cuối cùng em bị bọn chúng bắt giữ… trên đường trốn thổ phỉ thì em gặp công an, bọn họ thu giữ súng trên người em…

– ĐỪNG CÓ BỊA ĐẶT!

– Mạnh và Duy không kể cho anh sao?

Phúc không trả lời, yết hầu dịch chuyển, hai mắt anh nhắm lại mệt mỏi. Chỉ cần vậy thôi là đủ để tôi hiểu tất cả. Những kẻ theo anh đều rất ghét tôi, nhân cơ hội anh mê man chẳng biết gì bọn họ liền gạt hoàn toàn tôi ra khỏi chiến dịch cứu anh. Kết cục trong mắt anh, tôi là kẻ khốn nạn ăn cắp súng của bọn họ rồi đem đi tố giác khiến công việc làm ăn trong bóng tối của lão Tâm hoàn toàn đổ bể. Tôi thẫn thờ, hai vai thõng xuống trước những gì vừa được biết. Cảm giác áy náy khiến tôi ngại ngùng không cách nào đối diện anh.

Phúc hừ một tiếng, nghẹn giọng:

– Tôi sợ cô quá rồi, lúc này tôi không rảnh để tìm cô, cũng chẳng còn gì để cô phá nát nữa!

Tôi nuốt nghẹn đứng lặng một chỗ, không sao nói thêm được lời nào, bất lực nhìn Phúc bực bội xoay người rời khỏi phòng. Cho đến cuối cùng tôi vẫn chẳng thể nói với anh, tôi đang mang thai đứa con của anh. Anh căm ghét tôi đến cùng cực, chỉ sợ biết tôi mang thai con anh, hai tiếng “bỏ đi” từ anh sẽ làm tôi đau đớn đến tột cùng. Tôi sợ… rất sợ… vô cùng sợ sự tàn nhẫn ruồng bỏ anh dành cho con. Vậy thì… thà rằng đừng để anh biết, con sẽ được an toàn, sẽ chỉ là con của tôi thôi, có phải như vậy sẽ tốt hơn không?