Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 32: Hoa tâm




Sau khi cảm nhận được hơi thở của Huyền Việt rốt cục biến mất, lúc này trở lại bên trong quán trọ, Tiêu Minh có chút phiền não vỗ ngực một cái, nhíu mày. 


Hắn cũng không rõ tại sao Huyền Việt lại chất vấn mối quan hệ của mình và Lục Thiên Vũ, là tình cũ chưa dứt , hay vì tính độc chiếm—— Dù sao bọn họ đã từng là đạo lữ, là người thân mật với nhau nhất, mặc dù toàn bộ chỉ là giả dối, nhưng nếu hắn ở cùng một chỗ với người khác , Huyền Việt có lẽ cũng sẽ giống như hắn khi nghe tin có người nhớ thương Huyền Việt, vô cùng phiền muộn nhỉ? 


Tiêu Minh bật cười lắc đầu một cái, vứt chuyện liên quan tới Huyền Việt qua một bên —— chí ít hắn đã tặng miếng ngọc trân quý kia cho Huyền Việt, coi như là bồi thường tốt nhất.


Lên gác, Tiêu Minh đẩy cửa phòng Tô Du Tranh ra, chỉ thấy đối phương ngồi ở cạnh bàn thích ý uống nước trà, thấy Tiêu Minh trở lại, còn lộ ra nụ cười sâu xa: "Thế nào? Hiểu lầm lần trước hóa giải rồi sao? " 


"Coi như là hóa giải. " Tiêu Minh gật đầu, đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên cái bàn trước mặt Tô Du Tranh. 


"Đây là gì? " Tô Du Tranh kinh ngạc, cầm nhẫn lên, thần thức đảo qua, sau đó lập tức nhíu mày, "Đệ có ý gì thế? " 


" Quà cảm ơn. " Vẻ mặt Tiêu Minh thản nhiên, "Cảm tạ huynh đã đưa ta đến bí cảnh này, giúp ta thu được truyền thừa."


"Bí cảnh kia vốn có duyên với đệ, dù không có huynh, quanh đi quẩn lại nó vẫn sẽ thuộc về đệ. " Tô Du Tranh lắc đầu một cái, đẩy nhẫn trữ vật ra trước, "Thứ này, huynh lấy mà thẹn . " 


Tô Du Tranh không phải người tham của , dựa vào thiên phú về trực giác, gã luôn tin vào luật nhân quả. Của mình, dù như thế nào cũng là của mình, mà không phải của mình, dù có cố gắng cướp đoạt, cũng không thu được kết quả gì tốt, cuối cùng cũng chỉ trắng tay . 


Dù làm được coi là đệ tử nòng cốt được bồi dưỡng ở tông môn, nhưng thứ Tiêu Minh cho hắn, ngay cả Tô Du Tranh có nhãn giới rất cao cũng không khỏi giật mình động tâm, nhưng phần đồ này, không nên bị gã đoạt được . 


—— Dù gã mặt dày cầm, cuối cùng cũng chỉ tiện nghi những kẻ khác. 


Mắt thấy Tô Du Tranh kiên quyết như thế, Tiêu Minh cũng không có biện pháp gì, thế nhưng hắn cũng không thu hồi nhẫn trữ vật, ngược lại nhìn Tô Du Tranh chăm chú. 


Tô Du Tranh bị nhìn như vậy có chút bất đắc dĩ : " Được rồi, huynh biết đệ lo lắng cái gì. Đừng nhìn huynh hơi nhiều chuyện về việc của đệ và Huyền Việt , thế nhưng chuyện quan trọng huynh sẽ không hồ đồ, đệ cũng không cần vì bịt miệng mà cho huynh thứ này. " Dừng một chút, vẻ mặt gã nghiêm túc, "Huynh sẽ không nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến việc đệ đạt được truyền thừa, lấy tâm ma mà thề. " 


"Việc đó không cần. " Nghe được Tô Du Tranh nói như vậy, cõi lòng Tiêu Minh nới lỏng, không khỏi mỉm cười, "Thế nhưng, lần này ta nợ huynh, nếu như sau này có cần giúp đỡ, ta nhất định không từ chối. " 


Lần này, Tô Du Tranh cũng không khiêm tốn nữa, đáp ứng một tiếng : "Đấy là đương nhiên! " 


Đạt được nhất trí, Tiêu Minh và Tô Du Tranh nhanh chóng thu thập đồ đạc, trả phòng rời đi —— dù sao không bao lâu nữa, trấn Khê Sơn có lẽ sẽ trở nên "náo nhiệt ", bọn họ nên sớm rời khỏi thì tốt hơn.


"À, nữ tửHạ Đại đã trở về tông phái? " Tiêu Minh và Tô Du Tranh sóng vai hướng đến cửa vào trấn Khê Sơn, tùy ý hỏi.


Tô Du Tranh rất cảnh giác nhìn Tiêu Minh một cái : "Đương nhiên, nàng đã sớm bị huynh đuổi đi —— nói là phái Hợp Hoan có chuyện xảy ra, triệu tập đệ tử trở về tông phái. " 


"Xảy ra chuyện gì? " Tiêu Minh hơi nhíu mày, không khỏi nhớ tới người bị hấp thu tinh khí đến chết trong quán trọ ở trấn Khê Sơn trước đây không lâu, chỉ là không đợi nghĩ sâu, hắn đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt.


Tiêu Minh rất nhạy bén với ánh mắt của người khác, một khắc đã phân biệt được ánh mắt kia cũng không phải vô tình quét qua, mà nhất định là tập trung vào hắn. 


Tiêu Minh ngừng bước, nghiêng đầu quay về phía sau, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của một vị tu giả trẻ tuổi, gương mặt sáng sủa, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái. 


Bề ngoài của tu giả trẻ tuổi chừng khoảng thanh thiếu niên, tu vi cũng đã là sơ kỳ Kim Đan, hiển nhiên thiên phú thật tốt. Chẳng qua là không giống với loại người có tư chất ưu tú mà ngạo mạn khoe khoang, trong mắt tu giả lại mang theo một nụ cười, thần thái sảng khoái dễ chịu, làm người ta vừa thấy liền không khỏi sinh hảo cảm, như gió xuân dịu dàng. 


—— Người này, mới vừa đi qua sát vai Tiêu Minh, chỉ là Tiêu Minh lại không rõ vì sao đối phương lại đột nhiên chú ý đến hắn. 


Thấy Tiêu Minh quay đầu, tu giả kia thoáng sửng sốt, tựa như đang rình coi thì bị phát hiện nên có chút ngượng ngùng mà áy náy cười cười. 


Tiêu Minh đè lại sự nghi ngờ trong lòng , cũng mỉm cười với đối phương, lễ phép gật đầu một cái rồi thu hồi ánh mắt, mà cho đến khi hắn và Tô Du Tranh rời khỏi trấn Khê Sơn, sau khi ngự kiếm đi, gương mặt của tu giả trẻ tuổi vẫn lẩn quẩn trong đầu của hắn, không xóa đi được. 


Đến đây, Tiêu Minh từ biệt Tô Du Tranh, nhanh chóng quay về Thiên Huyền phái, mới vừa đến chân núi, hắn đã thấy đồ đệ nhỏ của mình đứng ở đó, mà đi theo bên người là hai nữ tử áo hồng áo vàng. 


Hai người này Tiêu Minh có chút ấn tượng, nữ tử áo hồng là đồ đệ được sủng ái nhất của một vị trưởng lão Kim Đan, mà nữ tử áo vàng còn lại là cháu gái của một vị trưởng lão Kim Đan khác. 


Dưới sự tô điểm của hai nữ tử xinh đẹp, Lục Thiên Vũ càng hiển lộ khí chất ngời ngời, phong thái cao quý. Hắn đứng chắp tay, tựa hồ hơi có chút bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào hai nữ tử không biết đang tranh luận điều gì, khuôn mặt đẹp hơi mỉm cười, khiến người ta ấn tượng khó quên. 


Chỉ là, Tiêu Minh lại hiểu quá rõ về đồ đệ nhỏ, người ngoài không nhìn ra, hắn vừa liếc một cái đã biết đồ đệ bé bỏng của mình giờ phút này đang đứng ở tình cảnh vô cùng khó xử, ánh mắt nhìn như chuyên chú, nhưng suy nghĩ đã sớm không biết bay tới nơi đâu. 


Mặc dù không muốn phá hỏng "chuyện tốt" của đồ nhi, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả nếu đối phương biết được hắn ở đây mà không đến chào hỏi, lòng Tiêu Minh không khỏi thầm than một tiếng. 


—— Thủ đoạn dây dưa của đồ đệ hắn, Tiêu Minh hiện tại không muốn lĩnh giáo lần nào nữa. 


Xoắn xuýt một lúc, Tiêu Minh gọi nhẹ: "Thiên Vũ? " 


Nghe được tiếng gọi của Tiêu Minh, Lục Thiên Vũ chợt nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía hắn, ánh mắt vốn đang vờ ôn hòa vui vẻ trong nháy mắt biến mất, sau đó sáng bừng lên khiến người khác kinh hãi. 


"Sư phụ, người trở lại rồi! " Giọng của Lục Thiên Vũ khó mà khắc chế vang cao, chân đạp một cái, lao đến chỗ Tiêu Minh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nữ tử áo vàng và nữ tử áo hồng rúc đầu vào lòng Tiêu Minh, đưa tay quàng lấy cổ của hắn. 


Kể cả khi đã từng bị nghênh đón như thế vô số lần, Tiêu Minh vẫn rất không quen hành động quá mức nhiệt tình của đồ đệ nhỏ, hắn có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Lục Thiên Vũ, sau đó đẩy thiếu niên khỏi ngực, thuận tiện lướt qua vẻ mặt của hai nữ tử. 


Hiển nhiên, hai cô nương cũng không nghĩ tới nam thần phong thần tuấn lãng, thành thục chững chạc, thực lực cường đại của mình sẽ làm ra hành động như một đứa trẻ, dường như có chút dở khóc dở cười , trên khuôn mặt xinh đẹp viết đầy bốn chữ to: Hình tượng tan vỡ.


Ngày trước khi Tiêu Minh hoàn thành nhiệm vụ trở về Thiên Huyền phái, đều phải chịu đựng việc Lục Thiên Vũ nhiệt tình nghênh tiếp trong sân nhỏ, cho nên không có ai trong Thiên Huyền phái nhìn thấy một màn này. Thế nhưng Tiêu Minh cũng hoàn toàn không nghĩ tới, Lục Thiên Vũ hoàn toàn không để ý ánh mắt khác thường của người chung quanh, vẫn theo ý mình tiếp diễn hành động nghênh tiếp này trước mặt mọi người, khiến gương mặt già nua của Tiêu Minh đỏ lên, cảm thấy mất thể diện hết sức. 


—— Nhất định là do tư thế hắn nuôi dạy đồ đệ không đúng, cho nên mới uốn nắn ra đồ đệ như vầy! 


"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi đã là Trúc Cơ, là một tu giả chân chính, đừng làm ra những hành động không phù hợp! " Khuôn mặt Tiêu Minh trầm xuống, thấp giọng trách móc, thế nhưng Lục Thiên Vũ lại không sợ bản mặt đen thui của Tiêu Minh chút nào, ngược lại nắm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu cười một tiếng: "Sư phụ nói thừa, đừng nói đồ nhi chỉ là Trúc Cơ, dù có đến Kim Đan, Nguyên Anh, cũng vẫn là đồ đệ của người, đồ đệ làm nũng với sư phụ, thì có gì không đúng chứ? " 


Tiêu Minh : "... ..."


—— Vừa nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có một Kim Đan chân nhân, hoặc là Nguyên Anh chân quân làm nũng với mình, hắn không khỏi có chút sụp đổ. 


Phất tay áo hất Lục Thiên Vũ ra, Tiêu Minh không muốn nhìn đồ đệ bại hoại của mình chút nào nữa, khẽ gật đầu với  hai vị nữ tử rồi cất bước rời đi, mà Lục Thiên Vũ tự nhiên nhanh chóng đuổi theo, không thèm liếc mắt nhìn hai nữ tử. 


"Lục sư huynh..." Thấy Lục Thiên Vũ sắp rời khỏi, nữ tử áo vàng không nhịn được mở miệng kêu lên. 


Lục Thiên Vũ tiến một bước, hoàn mỹ che dấu sốt ruột, vội vã nghiêng đầu nói: "Sư phụ trở lại, ta có việc cần bẩm báo, những chuyện khác sau này bàn tiếp. " 


Nữ tử áo vàng có chút không cam lòng dậm chân, mà nữ tử áo hồng lại tỏ ý thông cảm cười nói : "Vậy muội không quấy rầy nữa, sư huynh đi thong thả. " 


Lục Thiên Vũ nhướng mày, nhìn nữ tử áo hồng một cái, mỉm cười xoa cằm, ngay sau đó bước nhanh đuổi theo Tiêu Minh. Trái tim của nữ tử áo hồng vì một cái nhìn kia của Lục Thiên Vũ mà rung động, trên khuôn mặt nổi lên chút ửng hồng, khiến nữ tử áo vàng trợn mắt nhìn nàng một cái, hơi cắn răng. 


Mặc dù người đã rời đi, nhưng thần thức của Tiêu Minh lại thấy mọi thứ rất rõ, không nhịn được nghiêng đầu nhìn lướt qua đồ đệ bên người đang chăm chăm nhìn mình: "Ngươi cũng thật là, đi thì đi đi, còn cố ý khích hai người họ, không sợ hai cô nương kia vì ngươi mà ghen tức đấu đá nhau sao? " 


"Con lại hy vọng các nàng có thể đấu đá nhau đó. " Lục Thiên Vũ hừ nhẹ một tiếng, cực kỳ không kiên nhẫn, "Như vậy, các nàng sẽ không còn thời gian tới phiền con nữa. " 


Tiêu Minh im lặng trong chốc lát , quả muốn cảm khái một câu "Lam nhan họa thủy": "Nếu đã vô tình với các nàng, vì sao lại trêu chọc họ? " 


"Rõ ràng là các nàng chủ động bám theo, mà con thấy các nàng có chút tác dụng, cho nên không đuổi đi thôi. " Lục Thiên Vũ nhếch miệng, "Huống chi, chẳng phải sư phụ đã nói hai ta là người mới tới, phải tạo quan hệ với nhiều người, bồi đắp danh hiệu người tốt sao? "


"Coi như ngươi có lý. " Tiêu Minh cười khẽ, dù sao bản thân hắn cũng không cảm thấy Lục Thiên Vũ làm như vậy có chỗ nào không đúng. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, dùng thủ đoạn nào cũng không quan trọng, chỉ là tạo ra một ít ghen tuông của nữ tử, thu được kết quả tốt mà thôi, đối với Tiêu Minh mà nói đây chỉ là việc trẻ con vui đùa. 


Hước chân hai người vội vã, rất nhanh đã quay trở về sân nhà. Sau khi trận pháp khép lại, Lục Thiên Vũ không chờ nổi mà nũng nịu: "Lần này sư phụ đi thật lâu, trong lòng đồ nhi nhớ người lắm. " 


"Miệng không cần ngọt như vậy, dù ngươi không nói, cũng không thiếu thứ tốt cho ngươi. " Tiêu Minh nhướng mày, đưa tay lau ngọc bội bên hông một cái. 


"Lời của đồ nhi là thật lòng thật tâm, không phải vì thứ tốt gì hết. " Lục Thiên Vũ cau mày, có chút bất mãn phản bác, lúc sau thấy trong tay Tiêu Minh đột nhiên xuất hiện một bộ pháp bào đỏ rực, diễm lệ chói mắt thì sắc mặt cứng đờ. 


Mắt thấy đồ đệ của mình lộ ra mấy phần bối rối và không tin nổi, trong lòng Tiêu Minh cảm thấy rất tốt, đưa pháp bào tới trước mặt hắn, mang theo vài phần dụ dỗ với ánh nhìn có chút hả hê: "Pháp bào thuộc tính hỏa này có thể nhanh chóng chuyển hóa linh lực chung quanh thành thuộc tính hỏa tinh thuần, dù trong tu luyện hay đấu pháp, cũng cực kỳ thích hợp —— đây chính là vi sư đặc biệt lựa chọn cho con, Thiên Vũ có thích hay không? " 


Lục Thiên Vũ có chút cứng đờ nhận lấy pháp bào, hoàn toàn không thể tưởng tượng mình đường đường là một đại nam nhân, lại phải mặc lên người một thứ sặc sỡ chói mắt như thế. Thế nhưng nhìn ánh mắt có chút mong chờ của Tiêu Minh, Lục Thiên Vũ không thể không cắn răng , khoác pháp bào lên người. 


Có rất ít nam tử mặc màu đỏ thẫm mà bộc lộ được phong thái, nhưng ngoài dự đoán Tiêu Minh, đồ đệ nhỏ của hắn lại rất thích hợp với màu sắc lộng lẫy đến chói mắt này. Được pháp bào tô điểm, khuôn mặt của Lục Thiên Vũ càng lộ vẻ diễm lệ, không những không nữ tính, mà phối cùng sắc đỏ lại mang một vẻ đẹp vô cùng bá đạo. 


Mặc dù không biết bộ dáng hiện tại của mình thế nào, nhưng Lục Thiên Vũ lại nhạy nhận thấy sự tán dương trong mắt Tiêu Minh. Trong nháy mắt, những cảm xúc không cam lòng kia lập tức biến mất hoàn toàn, sảng khoái nhướng mày cười một tiếng: "Sư phụ, thế nào? " 


"...Không tệ. " Tiêu Minh không phải không thừa nhận ý đồ muốn cười nhạo đồ đệ bị thất bại, không khỏi có chút tiếc nuối nhún vai, "Thế nhưng bộ y phục này quá mức bắt mắt, cũng rất quý giá, trước khi đạt đến Kim Đan, ngươi không nên mặc đi ra ngoài, để tránh hoài bích kỳ tội. " 


"Đồ nhi hiểu. " Lục Thiên Vũ nhìn Tiêu Minh, nghiêm túc gật đầu một cái, "Trước khi đến Kim Đan, con chỉ mặc cho sư phụ xem. " 


Tiêu Minh nghẹn họng, có chút nhức đầu khoát tay một cái: "Trước khi tới Kim Đan, ngươi mặc nó là để tu luyện, chứ không phải vì cho ta nhìn—— bây giờ, đi thử hiệu quả tu luyện một chút đi. " 


Lục Thiên Vũ nghe theo, sau khi cười đùa nói cảm ơn rồi trở về phòng, mà đợi đến Lục Thiên Vũ rời đi, khí linh màu xanh băng liền ngồi lên đầu vai Tiêu Minh. 


"Chủ nhân vẫn như cũ, thật tốt bụng~" Khí linh quơ quơ hai chân, nháy mắt nghiêng đầu cười khẽ , "Lăng nhi cảm thấy vị đồ đệ nhỏ này của ngài thật không tệ, so với tên kiếm tu lạnh băng lần trước đó còn tốt gấp trăm lần, hơn nữa tu vi thấp, dễ dàng điều khiển, miệng ngọt có thể lấy lòng người, đối với ngài là một mảnh tình si, chủ nhân để cho hắn làm chính cung đi! " 


Tiêu Minh : "... Đừng linh tinh, Lục Thiên Vũ chỉ là đồ đệ của ta mà thôi. " 


"Chủ nhân ngài sẽ không để ý cái danh thầy trò này. " Khí linh bĩu môi, nói trúng tim đen. 


"Dù ta không thèm để ý, cũng không có nghĩa ta có tâm tư với hắn ở phương diện kia, chớ có nói loạn. " Tiêu Minh giơ tay lên búng trán khí linh, trách cứ. 


Khí linh giữ lấy tay của Tiêu Minh, thân mật cọ cọ lên má: "Vậy tên kiếm tu kia thì sao? Chủ nhân có thích y không? " 


Hô hấp của Tiêu Minh hơi chậm lại, sau đó lắc đầu một cái: " Chuyện giữa ta và y là không thể. Y là người đầu tiên đối tốt với ta, mà ta lại phụ y, giữa chúng ta đã không thể có lại điều gì, suy nghĩ cũng vô ích. " 


Bởi vì đã ký kết khế ước, khí linh có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình chân thật của Tiêu Minh, nụ cười cũng không nhịn được nhạt đi mấy phần: "Chữ tình phức tạp nhất, cũng tổn thương người nhất, mặc dù Lăng nhi không hiểu, nhưng chủ nhân ngài trước kia đã từng nói như vậy. " 


Tiêu Minh thoáng rũ mi, có chút hoảng hốt, ngay sau đó, hắn liền nghe được khí linh cảm khái: "Y là người đầu tiên đối tốt với chủ nhân sao, cũng không lạ chủ nhân sẽ có tâm tồn mộng đẹp với người nọ, phải biết , trước đây ngài thích nhất là nữ tử dịu dàng khả ái, còn có mỹ nam ngoan ngoãn nữa! Ừm, ngạo kiều ngài cũng thích, còn kiếm tu vừa lãnh lại vừa cứng, hay làm bộ hơn cả ngài thì không có chút hảo cảm nào! " 


Tiêu Minh : "... ..."


—— Mặc kệ hắn có phải tiền bối chuyển thế hay không, nghe được lời đánh giá này, cảm giác trong lòng đặc biệt phức tạp...


= Hết chương 32 =