Mỗi Ngày Đều Muốn Lập Tức Qua Đời

Chương 5



"Hoan nghênh đến với Trò Chơi Kinh Tiếu."


Cố Yếm mở mắt, nhìn thấy bản thân đang đứng giữa bầu trời đêm, xung quanh là những ngôi sao tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, thỉnh thoảng có vài ngôi sao băng lướt qua trước mắt, đẹp một cách kỳ lạ.


Cố Yếm vô thức vươn tay bắt lấy thế nhưng sao băng lại xuyên thấu qua bàn tay, lúc này hắn mới nhận ra nơi này không phải thế giới thật.


Đột nhiên một hàng chữ xuất hiện trước mặt hắn, Cố Yếm tiến đến đọc, đây là quy tắc trò chơi.


《 Trong trận đấu có tổng cộng năm trò chơi, hệ thống sẽ phát hai lá bài, xin hãy chọn một lá, sau đó thân phận của người chơi tuỳ thuộc vào lựa chọn này, hình thức thi đấu chia thành hai phe (Hồng 2 người/Trắng 6 người) thi đua với nhau, tìm kiếm đạo cụ, hoàn thành nhiệm vụ trò chơi lấy điểm, đội nào đạt 100 điểm trước thì thắng.


1 〕Đội Đỏ có thể nhìn thấy thân phận đồng bạn, Đội Trắng không thể.


2 〕Trong quá trình thi đấu, mỗi người có 3 trái tim đỏ dùng để hồi sinh, có thể đưa cho người khác, có thể dùng đạo cụ cướp đoạt.


3 〕Mỗi người có 5 đồng vàng, hai vòng đầu tiên bắt buột cược trước 2 đồng, nếu thắng nhận gấp đôi, thua bị trừ toàn bộ tiền cược.


Hết một trận, người đạt MVP sẽ được khán giả tặng một đồng vàng, sau khi trò chơi kết thúc, xếp hạng ba người đứng đầu dựa theo số lượng đồng vàng kiếm được. 》


Cố Yếm cuối cùng đã hiểu đây chỉ là một trò chơi, hắn quan sát nãy giờ nhưng không phát hiện nút thoát ở đây, hắn hít sâu một hơi, lấy trong túi ra 5 đồng vàng, ngay lập tức có 2 đồng trên tay hắn biến mất.


Màn hình quy tắc biến mất, sau đó xuất hiện hai lá bài màu đen, Cố Yếm lạnh mặt vươn tay chọn một lá, mặt bài xoay tròn rồi biến thành màu đỏ.


《 Ngài rút trúng lá bài Đội Đỏ, đây là bài tượng trưng cho phe phản diện, có thể tương tác với đồng bạn trong trò chơi, đánh giết Đội Trắng để kiếm điểm. 》


《 Xin chú ý, khi thân phận Đội Đỏ bại lộ, người chơi sẽ mất đi cơ chế bảo hộ của trò chơi. 》


Nhân vật phản diện • Mặt Cố Yếm không hề có chút cảm xúc, cảnh tượng xung quanh bắt đầu nhanh chóng biến hoá, sau đó Cố Yếm cảm nhận được mình đang ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, trên người mặc một bộ đồ ngụy trang, thân trên khoác áo khoác dày nặng.


"Đại ca, mấy thằng này xử lý thế nào?" Một người đàn ông mặc đồ tương tự hỏi, gã cầm súng chĩa vào bốn người bị trói chặt vào nhau, đồng thời bắn chỉ thiên vài phát, một người bị đạn sượt qua huyệt thái dương đau đớn gào thét nhưng ông ta bị băng keo bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô".


〔 Năm 2333, chính phủ cho xây dựng toà nhà cao nhất thế giới, toà kiến trúc 100 tầng này bị một nhóm AS* dòm ngó, hôm nay bọn họ ngụy trang thành dân thường tiến vào, sau đó cài bom ở những nơi kín đáo trong toà nhà, mà cậu là người cầm đầu bọn họ. 〕


*AS: Antisocial – phản xã hội


Ngoài lề cho những bạn không hiểu thì 2333 = Ahahaha, là cười lớn, tui thật sự không biết có phải tác giả cố tình không nhưng đi đánh bom năm 2333 có hơi... =)))


【 Nhiệm vụ: Phá hủy toà nhà 】


Thuyết minh nhảy ra trong đầu hắn kết thúc, Cố Yếm hơi nheo mắt, bao tay bán hở lộ ra ngón tay thon dài, vô tình cố ý mà gõ gõ lên tay vịn sô pha, đám đàn em xung quanh vô cùng kiên nhẫn chờ đợi mệnh lệnh của hắn.


Trước tiên, đám người bọn họ lẻn vào phòng kỹ thuật khống chế nhân viên giám sát, mục đích chính là không để nhân viên phát hiện liền báo cảnh sát.


Nhìn qua, trên mặt Cố Yếm có vẻ cao thâm khó dò, nhưng thật ra hắn đang suy nghĩ có nên chết nhanh chút để thoát khỏi trò chơi hay không, đột nhiên động tác gõ gõ ngón tay của hắn ngừng lại, tay hắn vươn tới bao đựng súng quấn trên đùi.


Đại ca định tự mình động thủ sao? Bọn đàn em trộm hai mặt nhìn nhau, tên đàn em chĩa súng vào nhân viên cũng lập tức thu tay lại, nghĩ đến tính cách nói một không nói hai của đại ca, bọn họ tuyệt đối không dám làm trái biểu ngữ "Vì lão đại làm việc".


Lúc này, bầu không khí trong phòng điều khiển cơ hồ ngưng đọng, đột nhiên khoé mắt Cố Yếm nhìn thấy Dư Hải Tiên trên màn hình giám sát, nhìn thấy cậu ta tự cho mình là mèo lủi vào góc khuất không người, nhưng thực ra đang bị theo dõi 365 độ không góc chết suốt toàn bộ quá trình.


Cố Yếm có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng đỏ trên người Dư Hải Tiên, có nghĩa cậu và hắn cùng là người Đội Đỏ.


Thấy động tác của Cố Yếm ngừng lại, đàn em đánh bạo gọi hắn một tiếng: "Đại ca?"


"Đánh ngất bọn chúng, còn những người đang ở vị trí khác đứng yên đó đợi lệnh." Cố Yếm duỗi tay chỉ chỉ Dư Hải Tiên trên màn hình: "Bắt thằng nhóc đó đến đây cho tôi!"


.


《 Ngài rút được Đội Trắng, lá bài này tượng trưng cho phe chính diện, có thể kiếm điểm bằng cách giết người bên phe Đội Đỏ đang ẩn danh. 》


《 Xin chú ý, giết người đội mình sẽ mất tư cách tham gia thi đấu, cộng 50 điểm cho phe địch. 》


《 Năm 2333, chính phủ cho xây dựng toà nhà cao nhất thế giới, toà kiến trúc 100 tầng này bị một nhóm AS dòm ngó, hôm nay nhận được tin tức phần tử nguy hiểm ngụy trang thành dân thường tiến vào, sau đó cài bom ở những nơi kín đáo trong toà nhà, cậu và những cảnh sát tinh anh có nhiệm vụ ngăn cản những thứ này phát sinh, tuyệt đối không được gây kích động cho người dân và phần tử nguy hiểm. 》


【 Nhiệm vụ:


1 〕Gỡ 10 quả bom


2 〕Giải cứu 4 vị NPC


3 〕Bắt 3 tên AS trở lên


4 〕Giết người cầm đầu nhóm AS 】


Lúc Nguyên Hạo Nguyệt tiến vào trò chơi, anh thấy mình đang ngồi bên trong nhà hàng, trước mặt là một ly nước chanh, Bạch Khanh Khanh ngồi đối diện anh, hiển nhiên cảnh tượng này bày trước mặt mọi người chính là một đôi đang hẹn hò.


Tình huống như thế này, thật rõ ràng đây là do bên nhà phát hành cố ý sắp xếp, Nguyên Hạo Nguyệt và Bạch Khanh Khanh là bạn cũ, từng hợp tác cùng nhau không ít lần, Bạch Khanh Khanh nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh, anh ngầm hiểu cầm lấy ly nước chanh trên bàn cùng cô chạm ly một cái.


Bạch Khanh Khanh uống trà trái cây, thân phận của cô cũng là cảnh sát, là đồng nghiệp của Nguyên Hạo Nguyệt, đồng thời nhiệm vụ của cả hai giống nhau, đây không phải lần đầu cô chơi Trò Chơi Kinh Tiếu, hơn nữa cô cũng đã đọc qua kịch bản nên rất thong thả, cô lấy túi trang bị ra vừa sắp xếp vừa nói: "Kế tiếp chúng ta làm nhiệm vụ nào trước?"


"Nhiệm vụ đầu tiên." Đây là lần đầu tiên Nguyên Hạo Nguyệt chơi trò chơi, tuy rằng anh sở hữu vẻ đẹp khiến nam nữ đều muốn ăn*, nhưng khi làm việc luôn giữ thái độ trầm ổn nghiêm túc, anh phân tích, nói: "Trong nhiệm vụ có đưa ra nhắc nhở, hiện tại có ít nhất mười quả bom được bố trí trong toà nhà, có bốn người bị phần tử nguy hiểm khống chế, bọn tội phạm, tính luôn cả đầu lĩnh thì có khoảng bốn tên hoặc hơn, trước tiên chúng ta dò tìm vị trí đặt bom, tiện thể tập hợp các đồng đội còn lại rồi cùng đi cứu người."


"Ồ ồ!" Trên mặt Bạch Khanh Khanh lộ vẻ thán phục, cô nghĩ thầm 'lại tới nữa rồi', y như cán bộ kỳ cựu, tuy rằng người trong giới đều biết Nguyên Hạo Nguyệt mọc ra gương mặt dễ nhìn, nhưng tính cách lại cực kỳ cứng nhắc, cổ hủ, cô biết chuyện này cũng nhờ nhiều lần hợp tác với anh nhưng bọn họ vĩnh viễn là bạn bè.


Bạch Khanh Khanh thuộc nhóm chơi game không cần não, dù sao cũng là công ty yêu cầu cô tiến vào trò chơi, cùng Nguyên Hạo Nguyệt duy trì hình tượng CP, cô chỉ cần đi theo đối phương là được.


"Hạo Nguyệt giỏi nhất! Bắn tim bắn tim!" Bạch Khanh Khanh nói xong, hai ngón tay giao nhau tạo thành hình trái tim, hướng về phía Nguyên Hạo Nguyệt.


Nguyên Hạo Nguyệt nhếch miệng cười nhạt, tuỳ ý Bạch Khanh Khanh tiến lên ôm lấy cánh tay mình, hai người rời khỏi nhà hàng, bắt đầu đi tìm manh mối.


.


Bên kia, Dư Hải Tiên bị người lôi đến trước mặt Cố Yếm, lúc đầu Dư Hải Tiên còn không tình nguyện, vừa thấy đại ca là Cố Yếm lập tức lộ vẻ mặt hớn hở, cứ như thân nhân lâu ngày không gặp liền chạy qua: "Anh Cố! Hoá ra đại ca là anh à!"


Còn chưa kịp nhào lên ôm Dư Hải Tiên đã bị một tên đàn em nắm đầu ấn xuống bàn, quát lớn: "Mày bị điên à! Có tin tao bắn mày một phát chết tươi không!"


Tên kia vừa rút súng ra, ngay tức khắc, Cố Yếm cũng giơ súng chĩa vào gã: "Tao bảo mày bắn nó?"


Tên đàn em run rẩy, súng cũng cầm không xong: "Đại, đại ca, em sai rồi."


Cố Yếm dùng súng chỉ chỉ, ra hiệu bọn họ thả Dư Hải Tiên ra, dù gì đây cũng là lần đầu Dư Hải Tiên chơi VR Game, bị người đe doạ tức khắc trở nên thành thật không ít, cậu ngồi luôn dưới đất, hỏi: "Tình huống thế nào rồi?"


Cố Yếm nghe vậy, hơi nhướng mày, hắn hỏi: "Nhân vật và nhiệm vụ của cậu là gì?"


Nhân vật và nhiệm vụ của mỗi người không nhất định giống nhau.


"Nhiệm vụ của tôi là bố trí 30 quả bom." Dư Hải Tiên như hình như nghĩ đến chuyện gì, ấp a ấp úng không muốn nói.


"Vai trò của cậu là lính* đúng không?


*lính ở đây là thuộc hạ cấp thấp, không phải lính trong quân đội


Dư Hải Tiên kinh ngạc nói: "Sao anh biết?"


"Bởi vì tôi là đại ca của tên ngốc nhà cậu! Cậu cài 10 quả bom trong khi tôi đang ở phòng giám sát nhìn thấy hết những gì cậu làm! Trong đầu cậu toàn là hồ nhão đúng không?" Cố Yếm hận không thể lấy súng bắn Dư Hải Tiên một phát sau đó tự sát rồi cùng nhau thoát trò chơi, tuy rằng hắn biết chết trong trò chơi không phải chết thật sự nhưng mà trò chơi này cho hắn cảm giác quá chân thật.


Cố Yếm đã đáp ứng mẹ Dư bảo hộ Dư Hải Tiên để cậu bình an trở về, hắn không cho phép ai giết chết Dư Hải Tiên.


Trong lúc bọn họ nói chuyện, NPC sẽ tự động bỏ qua mối quan hệ của hai người trong ấu khứ, Dư Hải Tiên bị Cố Yếm dạy cho một bài học, cậu cảm thấy bất lực, cơ thể hơi hơi co rút, nói: "Đây là nhiệm vụ của tôi mà...... nếu không đi lắp bom chẳng lẽ ngồi chờ nhiệm vụ thất bại sao?


Dư Hải Tiên không nghĩ tới mình vừa nói xong câu này, hai mắt Cố Yếm loé lên ánh sáng, hắn nhìn Dư Hải Tiên như nhìn cá nằm trên thớt.


Dư Hải Tiên dự cảm chẳng lành rất muốn bỏ trốn, chỉ tiếc Cố Yếm nhanh hơn chặn lại, chỉ vào cậu, nói: "Trói nó lại cho tôi."


.


"Tôi tìm được một quả bom ở đây!"


"Chỗ này cũng có!"


Bạch Khanh Khanh nhìn những người khác chỉ mới 10 phút ngắn ngủi đã tìm được 10 quả bom, cô hỏi Nguyên Hạo Nguyệt đang đứng bên cạnh cảm thấy thế nào.


Nguyên Hạo Nguyệt suy nghĩ, sau đó nói: "Xem ra trong đám phần tử nguy hiểm có người chơi."


Câu này dịch ra có nghĩa là: Người chơi nào lại có thể cài bom ngu đến mức này.


Nguyên Hạo Nguyệt và Bạch Khanh Khanh đã đọc qua kịch bản, đương nhiên bọn họ biết trong phần tử nguy hiểm có hai người chơi, có điều hai người đó là ai thì bọn họ không biết, sau đó bọn họ gặp thêm 4 người nữa cùng nhau hành động, là hai nam hai nữ, gương mặt phổ thông, nhân vật chỉ là học sinh bình thường, nhiệm vụ là trợ giúp cảnh sát tìm manh mối, tìm được một qua bom cộng 5 điểm, chỉ một lát sau Đội Trắng đã được cộng 50 điểm.


Chỉ cần đạt được 100 điểm là thắng.


Nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành, Nguyên Hạo Nguyệt cảm thấy thuận lợi một cách kỳ quái, anh vẫn luôn đề cao cảnh giác, Bạch Khanh Khanh nhìn bọn họ gỡ bom vẻ mặt hưng phấn rồi triệu tập lại, ra hiệu cho bọn họ yên tĩnh sau đó hỏi Nguyên Hạo Nguyệt: "Tiếp theo chúng ta làm gì?"


Lâm Gia Tuấn, một người chơi bình thường, nói: "Trong nhiệm vụ của tôi có yêu cầu giải cứu con tin."


Người này vừa nói xong thì ba người chơi khác cũng phụ hoạ gật đầu ý nói mình cũng có nhiệm vụ này.


Nguyên Hạo Nguyệt nghĩ, người bình thường được giao nhiệm vụ này nghĩa là con tin đang bị giam ở nơi không quá nguy hiểm, anh nhìn đám người náo nhiệt xung quanh mình, nói: "Phần tử nguy hiểm lẻn vào lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, con tin chắc là nhân viên cửa hàng hoặc nhân viên công tác trong toà nhà này, chúng ta sẽ điều tra theo hướng này, nhân vật của mọi người đều là người bình thường, tôi và Bạch Khanh Khanh là cảnh sát nên sẽ tiện điều tra hơn, vậy các cửa hàng bên kia nhờ mọi người.


"Được." Mọi người còn chưa hưởng thụ cảm giác ở cạnh nam thần nữ thần được bao lâu đã chia ra hành động, tuy rằng mất mát nhưng cảm giác cùng nhau kề vai chiến đấu thật tốt.


"Hạo Nguyệt, giờ có thể nói rồi đúng không?" Lúc nãy Bạch Khanh Khanh nghe kế hoạch của Nguyên Hạo Nguyệt, cô cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao cô hiểu rõ nguyên tắc làm người của đối phương, trong tình huống có thể gặp phần tử nguy hiểm bất cứ lúc nào như thế này, Nguyên Hạo Nguyệt sẽ không để bọn họ hành động một mình.


"Chẳng qua tôi cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, hơn nữa bốn người kia chưa chắc cùng đội với chúng ta." Nguyên Hạo Nguyệt nói.


Lúc này, Bạch Khanh Khanh mới nhận ra được mấu chốt: "Ý cậu là có người Đội Đỏ trà trộn vào?"


Nguyên Hạo Nguyệt gật đầu: "Một nửa khả năng là vậy, Đội Đỏ muốn phá hủy toà nhà, vậy nên để bọn họ đến mấy cửa hàng cũng không gặp phải nguy hiểm."


Bạch Khanh Khanh cười, sau đó ra vẻ thở dài: "Haizz, nếu trong tình yêu cậu chịu dùng thái độ nghiêm túc như thế, chắc chắn sẽ câu được không ít trái tim thiếu nữ."


Nguyên Hạo Nguyệt lộ ra biểu tình nghi ngờ, nói: "Có cần thiết không?"


Bạch Khanh Khanh không còn lời nào để nói, xác thật Nguyên Hạo Nguyệt chỉ cần gương mặt đã có thể câu được biết bao nhiêu trái tim, càng đừng nói đến việc người này rất ưu tú, ngoại trừ cách nói chuyện quá thẳng thắng.


Hai người thông qua nhân viên mà liên hệ với quản lý toà nhà, lấy ra giấy chứng nhận yêu cầu điều tra bọn họ một chút cho có lệ, tình huống trò chơi đặt ra cũng không gây khó dễ cho bọn họ, nhanh chóng cấp giấy thông hành cho bọn họ thuận lợi điều tra.


.


Đoàn người nhóm Tử Đào đi vào cửa hàng, chỉ vào bóng lưng xa xa nói: "Này, mọi người nhìn kìa, người đó chẳng phải là người chơi sao?"


ID của người chơi và tên của NPC đều hiện trên đầu, chỉ khác NPC là màu vàng còn của người chơi là màu trắng.


Mọi người nghe thế liền đi đến khu thời trang nam, bọn họ tới gần thì thấy một người đàn ông để tóc dài, ID trên đầu hiện: Cố Yếm.


"Tên ngầu thế!" Lâm Gia Tuấn nhuộm tóc màu tím, là thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch, vừa nhìn bóng lưng Cố Yếm vừa huýt sáo, nói.


Dĩ nhiên Tử Đào còn nhớ Cố Yếm là ai, cô định tiến lên chào hỏi thì bị Đổng Kiệt kéo lại, nhắc nhở: "Cô điên à? Gã chắc chắn là người Đội Đỏ!"


Trong quy tắc trò chơi đã nói rõ, Đội Trắng 6 người còn Đội Đỏ 2 người, dù sao Tử Đào đã đồng hành chung với bọn họ một khoảng thời gian, nghe Đổng Kiệt nhắc nhở cũng không dám đi tới chào hỏi.


"Cũng chưa chắc, chúng ta vẫn chưa biết bài của nhau, nhỡ đâu trong chúng ta thật ra có người Đội Đỏ lẻn vào thì sao?" Lúc này, Lâm Gia Tuấn nói ra điều mà mọi người luôn trốn tránh không dám nói.


Vừa dứt lời, trong lòng bốn người vốn đã đề phòng lẫn nhau lại càng xa cách.


"Vậy chúng ta không nên bắt chuyện với người kia......" Cô gái có lá gan nhỏ nhất – Tô Như lên tiếng, ban đầu cô vì thần tượng Nguyên Hạo Nguyệt của mình mới gia nhập, tiếc là chưa đi chung được bao lâu đã tách ra.


Đổng Kiệt cũng cảm thấy việc đến gần người không rõ vai trò trong trò chơi là không cần thiết, hắn nói: "Đừng quan tâm, tìm con tin quan trọng hơn."


"Nào nào, đừng nhát như vậy chứ." Lâm Gia Tuấn trực tiếp bước tới, còn chưa kịp vỗ vai Cố Yếm, hắn đã xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhìn cậu ta.


Trên người Cố Yếm mặc một bộ âu phục màu lam đậm, hắn nhìn bốn người trước mặt nói: "Có chuyện gì?"


Trên người hắn toả ra khí chất lạnh lẽo kết hợp với thân hình cao lớn, khiến Lâm Gia Tuấn không tự chủ được mà lùi ra sau, cố gắng giữ khoảng cách, Tử Đào thấy thế đánh bạo lên tiếng chào hỏi: "Cố Yếm, anh còn nhớ em không? Chúng ta từng gặp nhau ở phòng chờ trước khi bắt đầu