Môi Anh Đào

Chương 53: VẬY THÌ ĐỢI THÔI



Tô Khả Tây cũng là tâm huyết dâng trào.
Vốn dĩ cô cũng không nghĩ trả lời phỏng vấn này, dù sao cũng chả đặc biệt gì, nhưng trong khoảnh khắc xoay người thì ý tưởng này đột nhiên nhảy ra trong đầu của cô.
Chắc chính là ở trước mặt nhân dân cả nước tuyên bố quan hệ của cô và Lục Vũ.
Tô Khả Tây không thể phủ nhận cô có mục đích khác.
Lục Vũ là của cô, cho dù không chung trường, cũng phải để cho mọi người biết.
“Ấy….” Phóng viên rõ ràng là sửng sốt, chưa gặp được ai chuyển đề tài nhanh như vậy, trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Chỉ là anh ta cũng rất nhanh phản ứng, rồi hỏi tiếp: “Lục Vũ cũng là thí sinh năm nay sao?”
Tô Khả Tây gật đầu, cô hơi mỉm cười nhìn màn hình, đôi mắt của cô cong lên: “Chúng tôi cùng năm, nhưng thi không cùng trường.”
Phóng viên nói: “Cảm ơn câu trả lời của bạn, chúc bạn mọi việc thuận lợi.”
Tô Khả Tây thấy ngọt ngào, ở lúc anh ta chưa xoay người đi, thì lại sát vào và nói: “Lục Vũ, cậu nói tớ thi Đại học tốt sẽ có khen thưởng, hiện tại có mặt mọi người, cậu không thể đổi ý đấy.”
Phóng viên lại nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Tô Khả Tây đứng tại chỗ nhìn bộ dáng chạy đi của anh ta thì suýt chút nữa cười ra tiếng, chắc bị cô doạ rồi.
Cô cười liếc nhìn các thí sinh xung quanh, rồi xoay người trở về.
Sau đó việc phỏng vấn bị Tô Khả Tây ném ra sau đầu.
Nhưng có thế nào cô cũng không nghĩ tới mấy bài phỏng vấn này lại không cắt ghép mà chiếu thẳng lên TV luôn.
Dù gì cũng đề cập đến vấn đề yêu sớm thật thật giả giả, cứ cảm giác khả năng tư tưởng chính trị không đúng lắm, cũng chẳng phù hợp chủ nghĩa Mác tí nào.
Buổi tối.
Tần Thăng đang dạo chơi bên ngoài thì liền nhìn thấy chương trình phỏng vấn trên TV.
Đặc biệt gương mặt không chút tì vết của Tô Khả Tây chẳng những không xấu đi mà ngược lại có vẻ yêu kiều hơn, nhìn qua liền thấy tràn trề sức sống.
Đương nhiên làm cậu ta khiếp sợ nhất vẫn là mấy câu nói kế tiếp của cô.
Tần Thăng trực tiếp phun một hớp trà sữa ra ngoài, mở to hai mắt nhìn cô gái trên TV, lại nghe thấy mấy câu khen thưởng ái muội kia thì lập tức cảm thấy hứng thú.
Cậu ta vội vàng gọi cho Lục Vũ: “Anh Vũ, nhanh nhanh nhanh, lên mạng kiếm phỏng vấn thi Đại học của thành phố H đi, đảm bảo hù chết cậu.”
Giọng nói củaLục Vũ lạnh lùng, “Tự cậu xem đi.”
Tần Thăng nóng nảy: “Tớ xem rồi thì mới bảo cậu xem chứ, cậu mà không xem hối hận ráng chịu, thật đó anh Vũ, đừng nói tớ không nhắc nhở cậu, chị dâu nhỏ có mặt đấy.”
Điện thoại trực tiếp bị cúp.
Tần Thăng sờ mũi, không xem thì không xem.
Lục Vũ cúp điện thoại, sau đó anh lên Weibo tìm cái bài phỏng vấn mà Tần Thăng vừa nói, chỉ là vài giây sau thì liề  có một video ngắn hiện ra.
Mà hình nền đúng là Tô Khả Tây mới ra trường thi kia.
Anh lấy lại bình tĩnh, sau đó mở lên xem.
Mấy câu hỏi cũ kĩ đã hỏi xong, thế rồi câu hỏi quen thuộc lại xuất hiện, Tô Khả Tây giữa màn hình giống như đối diện với đôi mắt của anh.
Lục Vũ tắt điện thoại, bên tai vẫn là câu trả lời kia.
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn thì thấy trên màn hình nhảy ra 3 chữ Tô Khả Tây.
Tô Khả Tây ngồi trong tiệm bánh kem ở trung tâm thương mại nhìn người đến người đi ở bên ngoài, co cúi đầu cắn miếng pudding rồi chờ điện thoại được bắt máy.
Lúc cô đang ngây người thì bên tai đã vang lên tiếng của Lục Vũ, “Cậu ở đâu đấy?”
Tô Khả Tây suy nghĩ, sau đó cười hì hì: “Hiện tại không nói cho cậu, chờ 2 ngày nữa gặp nhau ở tiệm chụp hình nhé.”
Đối diện trầm mặc trong chớp mắt.
Thật lâu sau, Lục Vũ mới mở miệng, “Được.”
……
Ai cũng không nghĩ tới đoạn phỏng vấn này được một người có Weibo chữ V chia sẻ (*).
(*) Những người nổi tiếng hay đại diện thương hiệu nổi tiếng,…. được chứng nhận dấu tick xanh V. 
Có lẽ ngữ điệu của Tô Khả Tây làm mọi người kinh ngạc , hoặc bởi vì cô được lên hình mà người chia sẻ thế nhưng rất nhiều, ở giữa khuya còn lên luôn hot search.
Mỗi năm trong lúc thi Đại học, người được chú ý nhiều nhất là người đã thi qua Đại học chứ mà không phải là thí sinh năm đó.
Mấy cái hành vi ngôn ngữ kiêu ngạo đó là cái mà bọn họ trước đây không làm được.
“Tôi thấy em gái này thật xinh đẹp đấy, tuy rằng không phải được xem như mỹ nữ, nhưng nhìn cũng thấy xinh đẹp.”
“Tôi cảm thấy tuy cô ấy hỏi, nhưng bộ dáng rất tự tin, chẳng có cảm giác ngoài ý muốn gì cả.”
“Tôi già rồi già rồi…..Nói xem, Lục Vũ là ai đấy, là soái ca sao, tướng mạo ra sao, còn thành tích thế nào?”
“Cái này chẳng lẽ là ân ái thả thính sao????”
Đương nhiên cũng không thiếu những người chê bai.
“Bộ dáng này vừa nhìn đã biết thành tích kém cỏi rồi.”
“Đây có thật không? Ở trước mặt cả nước mà làm ra loại chuyện như này, bộ không cảm thấy xấu hổ sao.”
“Không biết có phải cả đám cấp 3 đều yêu đương hết hay không?”
“Lớn lên thật xấu, còn tưởng là mỹ nữ chứ, ai dè nửa ngày cũng có nhiêu đó.”
Nhưng càng nhiều người quan tâm thì nhân vật chính được Tô Khả Tây nhắc tới cũng lọt vào tầm mắt mọi người.
Cuối cùng Lục Vũ là ai mà đột nhiên trở thành đề tài hot trên Weibo.
Không chỉ như thế, cái khen thưởng Đại học không nói tỉ mỉ kia của cô làm mọi người hứng thú, sôi nổi ùa nhau kéo vào trang Weibo chính của Gia Thuỷ Tư Lập mà dò hỏi.
Nhiều người đương nhiên hỏi Lục Vũ là ai.
Theo sau đó là một đề tài mới.
——-Mời Lục Vũ ra khen thưởng thi Đại học.
Để bọn họ nhìn xem cái khen thưởng Đại học kia là cái gì
***
Một ngày trước khi có thành tích, thời tiết bỗng trở nên mát mẻ hơn.
Tô Khả Tây không xem điểm trước, bởi vì cô sợ đến lúc đó lại không có tâm trạng, sẽ làm ảnh hưởng đến việc khác.
Cho nên cô nhân cơ hội kéo Lục Vũ đi chụp hình.
Tô Khả Tây đã ấp ủ hình chụp đôi chênh lệch của cặp đôi trên Weibo kia từ lâu.
Hơn nữa nhiều bloggers cũng chụp mấy tấm hình khoe ân ái với bạn trai, còn siêu cấp đẹp, mỗi lần lướt Weibo đều bị ngọt mà chảy máu mũi.
Nên cô nhất định phải thử một lần với Lục Vũ, đó cũng là suy nghĩ từ lâu của cô.
Bên này có nhiếp ảnh chụp hình cưới nghệ thuật.
Tô Khả Tây nhìn chằm chằm hồi lâu, còn đi dò hỏi thử, sau khi xác định bên trong chụp ảnh nghệ thuật mới kéo Lục Vũ vào.
Vốn dĩ Tần Thăng và Lục Vũ đi với nhau, nhưng khi nhìn thấy cô thì cậu ta lập tức làm mặt quỷ, “Chị dâu nhỏ 666 (*), thật lợi hại, lợi hại.”
(**) 666 tiếng trung là 牛牛牛, có nghĩa là lợi hại, ngưu bức á 
Tô Khả Tây nhìn cậu ta cười, “Tiểu học muội nhà cậu đâu?”
Tần Thăng nói, “Tiểu học muội đi với gia đình về quê rồi, ôi, đột nhiên cảm thấy thật tịch mịch.”
Tô Khả Tây mới không thèm tin mấy lời này, mấy ngày này chỉ sợ Tần Thăng vui muốn chết đấy, không ai quản thúc cậu ta, lại còn không phải đi học.
Cô chuyển hướng nhìn Lục Vũ ở trong cùng: “Tớ đi với Lục Vũ trước đây.”
Tần Thăng vội vàng phất tay, “Đi đi, cứ để tớ một mình.”
Chủ tiệm chụp hình có quen với cô, cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ.”
Trước tiên là chụp trong nhà, nhiếp ảnh gia vừa nhìn là biết hai người lên hình rất tốt, rồi nghĩ chắc chụp mấy bức hình sau cũng nhẹ nhàng thôi.
Anh ta chuẩn bị xong camera rồi dò hỏi: “Hai người chụp hình đôi thì phải có động tác thân mật, hai người đã nghĩ ra tư thế nào chưa?”
Tô Khả Tây liếc nhìn Lục Vũ, “Đã có rồi.”
Cho đến lúc chụp hình thì cuối cùng nhiếp ảnh gia mới cảm thấy không đơn giản như vậy.
Bởi vì nam chính vẫn không cười được!!!
Khuôn mặt đầy tính lãnh đạm thế này, người ta lúc nhìn bạn gái nhỏ bên cạnh thì cười vui vẻ làm sao, còn anh ngọai trừ gương mặt không biểu cảm thì động tác cũng khá tốt.
Anh ta thở dài, “Cái kia….Nam chính cười lên một tí xem, bằng không khó coi lắm.”
Nghe vậy, Tô Khả Tây xoay người, sau đó duỗi tay ôm mặt anh rồi uy hiếp nói: “Cười lên, không cười thì tớ không vui đâu.”
Bộ dáng doạ dẫm của cô đáng yêu vô cùng.
Lục Vũ nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt nhỏ của cô gần ngay trước mắt, cô đạp lên đống gỗ xếp, rất dễ dàng đối mặt với anh làm anh có thể nhìn thấy được mấy lông tơ trên mặt của cô.
Tô Khả Tây đối diện với đôi mắt đen láy của anh, thật lâu sau rồi dời đi.
Lục Vũ bỗng nhiên đi về phía trước một chút.
Khoé môi anh hơi giương lên, Tô Khả Tây còn ôm mặt anh nên cô hơi giật mình, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Nhiếp ảnh gia gần như đồng thời chụp một tấm.
Thứ anh ta muốn chính là cảm giác thình lình này làm người bên cạnh như bị điện giật, không ai có thể xen vào giữa hai người.
Kế tiếp tựa hồ rất dễ chụp.
……
Lúc ra khỏi cửa hàng, Tô Khả Tây dừng lại.
Cô xoay người nhìn chằm chằm chiếc váy cưới xinh đẹp trong tủ kính, làn váy xoè kéo dài trên mặt đất, được rải đầy hoa ở xung quanh.
Tô Khả Tây xoay đầu nhìn Lục Vũ, “Sau này tớ cũng muốn mặc bộ này.”
Cô nghiêng đầu nghĩ: “Lúc trước cậu nói không muốn đợi 4 năm mà.”
Trên mặt Lục Vũ hiện lên nét ửng đỏ khả nghi.
Tô Khả Tây thò đầu lại gần, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cậu còn chưa đủ tuổi kết hôn theo luật pháp, không muốn đợi cũng không được.”
Vừa hay cũng đúng lúc tốt nghiệp.
Sau đó cô lại chọn bộ váy cưới mình thích nhất, gả cho người mình yêu nhất.
Lục Vũ cụp mắt, nghiêm túc đáp: “Vậy thì đợi thôi.”
Đợi bao lâu cũng được.
……
Ngày hôm sau là ngày công bố điểm thi.
Tô Khả Tây khẩn trương đến đổ mồ hôi, hiếm khi nào cô không ngủ nướng, sáng sớm cô đã rời giường ròi ngồi trên sô pha cùng Dương Kỳ xem lãnh đạo nói chuyện.
Sau khi hội nghị kết thúc, chính là lúc xem điểm.
Dương Kỳ khẩn trương, suýt chút nữa không cầm được con chuột máy tính luôn, Tô Khả Tây nhập thông tin vào, kết quả lại nhảy ra trang nhắc nhớ thông báo Web hỏng.
Khẩn trương nửa ngày nhưng cái gì cũng không thấy.
Tô Khả Tây bỗng nhiên thả lỏng người, cô cầm điện thoại lên lên, sau khi giọng nữ dịu dàng nói xong, nó hệt như tiếng bước chân, từng chữ một báo thành tích của cô.
Lần đầu tiên Dương Kỳ không ngồi dịu dàng mà ngồi lệch hẳn sang một bên: “Mẹ khẩn trương lắm Tây Tây à.”
Tô Khả Tây cũng muốn nói: “Con cũng rất khẩn trương.”
Cô quả thật rất lo lắng đến nỗi không nói được hoàn chỉnh cả câu, cứ sợ kết quả của sự ảo tưởng tốt đẹp của mình thường là rối tinh rối mù.
Thành tích mỗi môn được đọc lên.
Cho đến cuối cùng, cuối cùng Tô Khả Tây cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không kém nhiều so với dự tính của cô, tuy rằng không phải tốt nhất nhưng đối với cô vậy là đủ rồi.
Không giống như một số tỉnh, họ thêm tới 750 kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thật ra là cô toàn dựa vào môn Tiếng Anh, Tô Khả Tây siết chặt bàn tay đến chảy mồ hôi, may mắn lần này Tiếng Anh của cô cũng kéo hơn 10 điểm.
Mà làm cô ngạc nhiên nhất chính là trước khi thi 2 ngày thì Lục Vũ đột nhiên nửa đêm gọi điện thoại cho cô, kéo cô dậy trong ổ chăn.
Sau đó nói cho cô cái một đề bài.
Kết quả môn Vật Lý có không ít đề mục tương tự như thế, cho dù có khác đôi chút nhưng cô cũng có thể làm được.
Tô Khả Tây thi xong thì ngẫu nhiên vẫn lên Weibo xem mấy đáp án thi, xem xong thì cô cảm thấy rất may mắn, kích động muốn chết. Bí mật này chỉ có mình cô biết.
Cũng không biết điểm của Lục Vũ ra sao.
Tô Khả Tây mới vào giao diện WeChat thì lại có cuộc gọi tới.
Trên màn hình, hai chữ “Lục Vũ” càng thêm rõ ràng.
***Xin lỗi m.n nha hôm bữa đăng nhảy chương bây giờ đăng bù lại cho m.n đọc***
***M.n đọc có sai sót gì cmt để mình sửa lại nha. Cảm ơn m.n đã đọc ❤***