Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 69: "Tại sao... Tại sao nhóc lại hôn anh?"



"Ừm, thì... Vân làm bạn gái tớ nhé? À, khoan, nếu Vân có bạn trai rồi thì... Khoan, chắc cậu có bạn trai rồi ấy chứ, thôi, coi nh-"

"Tớ chưa có bạn trai đâu nhưng mà cứ để tớ suy nghĩ thêm nhé."

TUYỆT VỜI ÔNG MẶT TRỜI!!!!

Ăn tối xong, Phan Anh đưa cô bạn về kí túc xá trước giờ giới nghiêm, đợi cho cô ấy nhắn rằng đã về đến phòng thì mới an tâm quay xe rời đi.

Xúc động thật chứ, tới tận năm cuối đại học Phan Anh mới nhóm lên hy vọng có cô bạn gái đầu tiên trong đời. Mà đó còn là cô gái dễ thương mà cậu đã để ý từ hồi học cùng cấp 3 cơ.

Điều đầu tiên cậu làm khi về trọ chính là vênh cái mặt lên nhắn cho nhóc con ở quê nhà nhẹ cái tin chiến thắng.

Nhóc mỏ hỗn: Chị ý nói thế tức là giờ mới cho qua vòng gửi xe thôi ba.

Ăn mày quá khứ: Ít nhất là có % rồi đó, hehehe, mày cứ trù anh mày ế đi, sắp ăn bánh vả rồi đó.

Nhóc mỏ hỗn: Ăn gì chưa.

Ăn mày quá khứ: Mới ăn tối với Vân xong, đang no căng. Nhóc ăn gì rồi?

Nhóc mỏ hỗn: Facetime đi, nhắn mệt vãi.

Phan Anh chuyển sang gọi video với nhóc Thanh, ngay lập tức cái bản mặt chíu khọ của nhóc đã hiện chình ình trên điện thoại cậu.

"Béo như lợn, đớp tăng trọng ít thôi." - Câu đầu tiên nó thở ra như một cú đấm phồng tôm giáng vào mặt Phan Anh.

"Còn mày vẫn gầy như que tăm ấy, giờ mới ăn cơm à?"

"Ừm, mới đi học thêm về."

"Chưa gì lại cuối cấp, nghe bảo nhóc định thi chuyên à? Chuyên gì?"

"Chắc chuyên Toán, không thì chuyên Tin."

Bốn năm nhoắng cái trôi qua, Phan Anh qua cái tuổi dậy thì nên vẫn thế trong khi Lam Thanh lại lớn nhanh như thổi. Cậu vẫn còn nhớ lúc cậu sắp đi đại học, nó giỏi lắm cũng cao đến ngang ngực cậu là cùng. VẬY MÀ, đợt Tết vừa rồi về quê đã thấy nó đứng cao gần bằng mình luôn mà!!!!

Tuổi dậy thì thật đáng sợ hết sức, nó đang lớp 9 đã thế, mốt lên cấp 3 thì chặt đẹp Phan Anh là cái chắc. Đáng sợ quá, có nút block nhãi ranh này ngoài đời không ta.

"Á à, cái gì thế kia." - Phan Anh hí hửng nhìn vào lá thư tay có đính chiếc nơ nhỏ màu trắng. - "Tầm này vẫn còn kiểu tỏ tình lãng mạn vậy à? Con gái nhà ai vô phước nhìn trúng nhóc thế?"

"Lắm mồm thế. Tắm đi còn đi ngủ."

"Ngại thì nói ra, lảng nhanh thế hế hế!!"

Haizzz, nghĩ cũng buồn, 12 năm đi học Phan Anh có biết tỏ tình được nói bằng ngôn ngữ nào đâu trong khi thằng em trai guộc thì thành chuyện thường ở huyện. Hồi bé cứ trêu nó cục súc, đành hanh thế lớn lên ai thèm để ý... mà quên mất nó có cái giao diện thân thiện người dùng nên cân được cả cái nết nát bét đó.

Điện thoại được Lam Thanh đặt sang một góc xa xa nên Phan Anh thấy được toàn cảnh nhóc vừa ăn vừa đọc sách. Không thể phủ nhận, nom nhóc như mấy nam chính dạng "con nhà người ta" điển hình của hàng loạt bộ phim học đường ấy.Mới có tí tuổi ranh đã thế, đợi nó trưởng thành thêm chút lại bá quá.

"Cơ mà nhóc càng lớn càng đẹp trai phết, anh mày ghen tị thật." - Phan Anh chống cằm ngắm nhìn rồi vô thức nói thế. Sau đó cậu còn lẩm bẩm. - "Anh mày mà là con gái chắc cũng mê như điếu đổ mất."

Cứ tưởng nhóc Thanh sẽ nhăn mặt chửi cậu bệnh nó vừa, ai ngờ nhóc lại lấy sách che mặt đi, má ơi, vành tai nó đỏ lựng luôn kìa.

Đậu xanh rau má, thà nó cứ mở mồm chửi bới còn đỡ, đằng này nó ngại ạ!! Nó ngại trong im lặng làm cho Phan Anh cũng đỏ mặt ngại giùm!!Cậu nhận ra câu nói vừa rồi của mình có hơi nồng mùi đấu súng thì phải...

"Ờ, ờm, anh tắm đây, nhóc ăn xong cũng đi ngủ sớm đi."

"Thật không?"

"Cái gì?"

"Đẹp trai đó."

"Anh phét mày anh làm chó." - Trước khi tắt cuộc gọi, Phan Anh cười cười. - "Gâu!"

Để cho Lam Thanh đang lâng lâng trên mây thì bị đá thẳng xuống lõi trái đất.

______________________________________

Sau ba tháng cưa cẩm cô nàng cùng trường năm nào, hôm nay Phan Anh muốn nhận được câu trả lời xác đáng cho mối quan hệ của bọn họ.

"Thì... Tớ thấy Phan Anh rất tốt."

Tốt à.ĐIỀM.ĐIỀM CMNR.

"Thật ra thì tớ cũng để ý cậu từ đợt đi trải nghiệm lớp 12 ý."

Ô MAI CA.CÓ HY VỌNG RỒI!!!

"Đợt đó tớ cũng hơi ngại vì thấy bạn nữ nào cậu cũng đối xử tốt ý, tớ nghĩ cậu đào hoa."

Không má ơi!!! Căn bản là nhà có con em gái, đối diện nhà là thằng em guộc nên Phan Anh dần dà có thói quen giúp đỡ mọi người đó!!

"Khoảng thời gian qua tớ biết cậu cũng nghiêm túc, nên là..."

"..." - Phan Anh nín nhịn chờ đợi.

"Tớ nghĩ chúng mình hợp làm bạn với nhau hơn."

OK!!! Rất là OK luôn!! Rất tốt nhưng rất tiếc, cậu lạ gì.

"Ừm, tớ hiểu rồi."

Ngoài chấp nhận ra, Phan Anh cũng chẳng thể làm gì hơn.

Ba tháng qua vì mục tiêu có mối tình đầu đáng nhớ nên Phan Anh cũng dồn hết tâm tư vào rồi, giờ người ta từ chối thế, cậu thấy lạc lõng, vô định quá.

Về đến trọ, Phan Anh không buồn nhìn đến tin nhắn của Lam Thanh gửi đến, cậu cá nếu nói cho nó biết rằng mình thất bại chắc nó cười sáng đêm luôn đó. Ờ thì, nói thật cậu cố gắng theo đuổi thành công cô ấy cũng một phần vì muốn mát mặt với nhóc Thanh nữa.

Giờ hết rồi, chán chẳng muốn làm gì luôn.

Cho đến khi cái điện thoại reo ầm lên đến lần thứ 8 thì Phan Anh mới chịu nhấc máy.

"Gọi cái gì mà gọi."

"Ăn gì chưa?"

"Đã ăn mẹ gì đâu."

"Ăn đi, ngủ, mai dậy sớm."

Người khác không biết còn tưởng hai đứa bằng vai phải lứa ấy chứ, có ai cách nhau 7 tuổi mà ăn nói hỗn láo như nhóc Thanh không? Cái quan trọng là Phan Anh sửa cho nó không được nên chẳng biết từ khi nào đã không buồn sửa nữa rồi.Giờ còn thấy bình thường.

"Dậy sớm làm gì? Để thành công à, thôi, anh mày thất bại rồi." - Cậu chán nản nói.

"Mai người ta đến. Ngủ sớm đi."

Ăn nói cụt lủn chẳng hiểu nó muốn cái gì, Phan Anh uể oải úp tạm bát mì rồi lăn ra ngủ tít mít.

"Hơ... Alo?"

"Dậy đi con lợn."

"Chủ nhật dậy làm cái gì..."

Đến khi nghe nhóc con báo rằng nó đang đứng đợi bên ngoài thì Phan Anh mới kịp hoàn hồn chạy ra mở cửa.

"Vãi, nhóc lên tận đây à? Có việc gì thế? Tưởng sang tháng mới đánh giải mà?"

"Trốn đi chứ sao."

Chẳng nói chẳng rằng, nhóc con đi thẳng vào phòng của cậu rồi nằm lăn trên giường.

"Hôi thế, chiều mang đi giặt chăn gối đi."

"Này nhá, mới giặt tuần trước đấy."

Phan Anh cũng nằm xuống bên cạnh nhóc con, cậu theo thói quen đưa tay ra ôm lấy nó như hồi còn bé. Chỉ là giờ nó đâu còn bé xíu như mèo con nữa, bảo sao ôm vào lòng cứ sai sai thế nào ấy.

"Đồ khóc nhè."

"Kệ anh."

Cậu định dụi dụi hai bên mắt đang sưng húp thì bị nhóc Thanh cản lại, sau đó nó đột ngột dí sát mặt tới...

"Gì thế?"

"Đau khổ đến thế à? Phan Anh yêu chị ấy đến thế à?"

"Yêu đâu, kiểu cũng để ý..." - Phan Anh cảm thấy hơi căng thẳng nên vội ngoảnh mặt sang một bên. - "Nói chung là cũng buồn. Đang muốn yêu đương, tầm này tuổi mà còn chưa có người yêu lần nào. Chỉ m--"

"Nhìn tôi."

Khoan đã, sao tự nhiên đang ôm nhau lại thành nó nằm đè lên người cậu thế này.

Khoan, nó vừa xưng hô kiểu gì thế.

"Cười?"

"Xin lỗi nhưng mà, há há đậu má. Đau ruột chếc."

Ngó đồng hồ thấy cũng tầm trưa mất rồi nên Phan Anh định ngồi dậy đi kiếm cái ăn, ai ngờ lại bị nhóc Thanh kéo lại ghì xuống giường.

"Đau đó."

"Muốn yêu đương chứ gì? Là ai cũng được đúng không?"

"Nào, bỏ ra." - Vùng vằng không dậy được nên Phan Anh bực tức nói. - "Ờ, ai anh mày cũng yêu được chưa! Nhóc con như mày chưa từng phải để ý một ai sao mà biết đ--"

22 năm cuộc đời, Phan Anh chưa từng nghĩ nụ hôn đầu của mình lại bị cướp đi trắng trợn như vậy. Được rồi, bị cướp đi không quan trọng, cái quan trọng là thằng ăn cướp lại chính là nhóc con hỗn láo mà cậu vừa thương vừa ghét không để đâu cho hết.

Cái môi chỉ giỏi buông lời độc địa giờ phút này lại dán chặt lên môi cậu khiến cậu sốc quá chẳng kịp phản ứng gì, ngơ ra trong chốc lát Phan Anh mới hoảng loạn đẩy Lam Thanh ra.

"Điên à!!"

Huhuhu, sao tự nhiên cậu thấy sai trái thế nào ấy. Tự nhiên nghe thấy tiếng công an đập cửa là sao ấy nhờ!! Chết thôi, giờ đi đầu thú có được không? Cháu là Phan Anh, cháu đầy đặn chứ không béo và cũng chưa bao giờ dám lóe lên ý nghĩ ấu dâm, nước đi này cháu không lường trước được!!Khoan, cậu bị cưỡng hôn mà, người sai đâu phải cậu!!!

"Mày, làm cái gì thế!!"

"Lắm mồm quá."

Đi ra đến cửa thì Phan Anh bị Lam Thanh kéo lại dồn lên góc tường để cưỡng hôn cậu thêm lần nữa.

"Dừng lại! Sai, sai lắm r--"

"Im đi."

Hôn thêm lần nữa? Hay mấy lần nữa? Thì Lam Thanh mới chịu dừng lại rồi ôm eo cậu, cứ như mèo con ngây thơ dụi dụi chóp mũi lên cái má nóng bừng của cậu.

Trong khi đó tim Phan Anh lại đập loạn xạ hết lên, cậu thở hổn hển nóng rực, những đầu ngón tay chỉ biết run run bám chặt cánh tay Lam Thanh.

"Tại sao... Tại sao nhóc lại hôn anh?"

"Đừng hỏi."

Khi đó Lam Thanh lại hôn cậu thêm nhiều lần nữa, bao nhiêu? Cậu không đếm được.

__________________________________________

Sơ: Sơ hy vọng cp này sẽ k có drama gì hehehe 🥹🌝