Mê Muội

Chương 53



Đi làm mấy năm, lần đầu tiên Tần Thư cạnh tranh với bạn thân trong một dự án, Nhan Ngạn đi phía sau Thu Lam, tranh thủ lúc mọi người không chú ý trộm nháy mắt với cô.

Tối hôm qua Nhan Ngạn mới từ quê quay lại, lúc ấy cô đã về nhà ông bà, hai người không gặp được nhau.

Không nghĩ tới qua một năm, eo Nhan Ngạn lại to thêm một vòng.

Tần Thư nhìn eo Nhan Ngạn rồi lại nhìn mặt cô ấy, ánh mắt đặc biệt ghét bỏ, Nhan Ngạn trợn trắng mắt.

Khóe miệng Tần Thư khẽ giương lên.

Hai đám người cũng không ai chú ý đến động tác nhỏ của các cô.

Triệu Mạn Địch với Thu Lam không xa lạ, mấy năm nay lúc đấu thầu đã đụng nhau vài lần, mặc kệ là ở lập trường nào, ngoài mặt hai người vẫn có thể khách khí lên tiếng chào hỏi.

Sau đó tầm mắt Thu Lam dừng lại trên người Tần Thư, cười nhạt: “Đã lâu không gặp.”

Tần Thư cũng mỉm cười: “Có rảnh cùng nhau uống trà nhé.”

Đều là người thông minh, mỗi lần chạm mặt liền biết có chuyện gì. Không ở lại lâu, đoàn người Thu Lam đã rời đi.

“Chúng ta bị bên BD sắp đặt rồi.” Tần Thư nhìn về phía Triệu Mạn Địch.

Triệu Mạn Địch suy nghĩ một lát: “Như vậy cũng tốt, biết người biết ta.”

Các cô, bao gồm cả Thu Lam cũng không nghĩ đến bên BD sẽ ra một chiêu này.

Quản lý cấp cao bên BD để thời gian hẹn các cô ở khoảng này, bảo đảm các cô có thể nhìn thấy nhau, chính là muốn cho các cô biết, rất nhiều người cảm thấy hứng thú với BD.

Một khi nhiều người cạnh tranh, BD sẽ lên giá.

Triệu Mạn Địch nói: “Toàn lực ứng phó là được, không cần có gánh nặng tâm lý.”

Tần Thư gật đầu, cô không sợ thua Thu Lam, có lẽ năng lực nghiệp vụ của cô còn hơn cả Thu Lam, cô sợ chính là Hàn Phái.

Có thêm năm Tần Thư cũng không phải đối thủ của Hàn Phái.

Tần Thư với Triệu Mạn Địch đi về hướng phòng khách, cô hiện tại còn chưa biết, phía sau còn có kinh hỉ lớn hơn nữa đang chờ cô.

Trong chớp mắt cửa phòng khách mở ra, kỳ quái, trong phòng có mấy người, nhưng cố tình ánh mắt đầu tiên của cô lại rơi xuống người ngồi bên cạnh, Úy Lam.

Cô xác định mình không nhìn lầm, gương mặt kia của Úy Lam, ấn tượng của cô cũng không phải là khắc sâu ở mức bình thường.

Lần trước ở trong xe, cách có chút xa, hôm nay ở khoảng cách gần, cô nhìn rõ ràng hơn.

Úy Lam so với đêm hôm đó cô gặp, càng thêm nhỏ xinh nhu nhược, có khí chất dịu dàng của con gái vùng sông nước Giang Nam.

Làn da rất trắng, ngũ quan thanh tú.

Đừng nói đàn ông, đến cô còn cảm thấy muốn che chở.

Úy Lam như vậy, đại khái chính là chính là kiểu phụ nữ trời sinh khiến cho đàn ông muốn bảo vệ.

Không giống cô, trong xương cốt có chút điên, còn có chút hoang dã.

Văn phòng luật của Úy Lam là cố vấn pháp luật của BD, phụ trách lần thu mua này.

Tần Thư rất bình tĩnh, trên mặt trước sau treo nụ cười nhạt, giới thiệu xong ánh mắt cũng không dừng lại trên người Úy Lam nữa.

Nhưng thật ra Úy Lam, không tự chủ nhìn Tần Thư vài lần.

Cô còn không biết Tần Thư là bạn gái Hàn Phái. Nhưng vừa rồi nghe được cô ấy tên là Tần Thư, không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến bức ảnh một cây đàn một cuốn sách của Hàn Phái.

Sau đó lại không khỏi tự giễu mình suy nghĩ quá nhiều.

Kết quả trao đổi lần này không khác lắm với kết quả mà Tần Thư dự đoán, yêu cầu mà BD đưa ra có thể nói là hà khắc, không chỉ có dự án bảo vệ môi trường, còn muốn bao gồm luôn cả mấy dự án khác của BD.

Sau khi kết thúc, Tần Thư đi toilet, lúc ra thì gặp Úy Lam đang ở bồn rửa tay dặm lại trang điểm.

Cũng coi như có quen biết, hai người nhìn nhau cười không nói gì.

Tần Thư hôm nay đi giày đế bằng, vẫn cao hơn Úy Lam nửa cái đầu. Úy Lam cảm giác không thích Tần Thư, có lẽ là lòng ghen ghét của phụ nữ quấy phá, trời sinh có địch ý với người xinh đẹp, trẻ tuổi hơn mình.

Vừa rồi cô cũng nhìn dự án ơi Tần Thư làm, mô hình định giá bên trong, cô chỉ có thể hâm mộ.

Thứ Tần Thư am hiểu, đúng là thứ cô không có.

Trên đường về Bắc Kinh, Triệu Mạn Địch cùng với Tần Thư nói chuyện Thu Lam và Úy Lam, “Thu Lam người này, có thể chịu khổ và rất nhẫn nại, trên người có loại tính cách đặc biệt rất giống Hàn Phái của Vạn Hòa.”

Tần Thư tò mò: “Tính cách đặc biệt gì ạ?”

Triệu Mạn Địch: “Có thể bị hủy diệt, nhưng không thể bị đánh bại.”

Tần Thư cười cười: “Em thích những lời này.” Đây là lời trong quyển sách kia.

Triệu Mạn Địch lại nói: “Gặp được đối thủ như Thu Lam và Hàn Phái, là may mắn cũng là bất hạnh. A, đúng rồi, Úy Lam kia, chắc em không biết.”

Tần Thư thầm nghĩ, em cũng không muốn biết.

Triệu Mạn Địch: “Cô ta nhìn qua không có chút lực công kích nào, vẻ ngoài rất nhu nhược, nhưng ở trong công việc, đủ khiến chúng ta đau đầu.”Trước kia cô làm một dự án gặp phải Úy Lam, Úy Lam lúc ấy là luật sư cố vấn của bên mua, cô suýt nữa thì bị lăn lộn chết.

Lần này thì hay rồi. Mấy cái khó đối phó nhất đều gặp phải.

Tần Thư lấy di động gửi tin nhắn cho Hàn Phái, không có nội dung, chỉ có một biểu tượng cái búa gõ vào đầu.

Lúc trước cô chỉ suy đoán có khả năng sẽ có cạnh tranh với anh, hôm nay hoàn toàn được chứng thực rồi.

Nghĩ đến hai người không lâu sẽ phải giằng co, trong lòng cô giống như có một bức tường, cố gắng thế nào cũng không trèo qua được.

Hàn Phái hiểu cái biểu tượng này của cô là ý gì, anh đã biết chuyện Phương Mộ Hòa có hứng thú với BD, ủy thác cho Hải Nạp.

Cũng là vừa mới biết, Thu Lam gọi điện thoại cho anh, nói là gặp Tần Thư ở BD, tình huống cụ thể anh còn chưa biết, phải đợi Thu Lam trở về nói rõ.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, “Mời vào.”

Thu Lam mệt mỏi trực tiếp ngồi trên sô pha, nói tình huống hôm nay kỹ càng tỉ mỉ, rồi sau đó hỏi: “Tần Thư có liên lạc với cậu không?”

Hàn Phái cất di động, “Không nói chuyện dự án.”

Thu Lam nhìn chằm chằm vào anh: “Cậu quyết định chưa?”

Hàn Phái: “Quyết định gì?”

Đợi một lát, cũng không ai tới rót nước cho cô, Thu Lam tự rót một ly, “Cậu đây là hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ? Hiện tại đã biết đối thủ cạnh tranh là người nhà cậu, cậu còn muốn tiếp tục không?”

Hàn Phái vẫn đang xem bưu kiện, “Tại sao lại không tiếp tục?”

Thu Lam uống nửa chén nước, đi đến ghế đối diện anh ngồi xuống, “Tớ không nói giỡn với cậu đâu, cũng không phải trêu chọc cậu.”

Giọng của cô nghiêm túc: “Nếu bây giờ cậu rút lui, tớ có thể hiểu, cũng sẽ không trách cậu. Cạnh tranh với người trong nhà, việc này có chút tàn nhẫn, dù sao chúng ta cũng chỉ là người phàm. Con người sẽ có tình cảm, mặc kệ là ai, cũng không làm được tuyệt đối công tư phân minh.”

Hàn Phái ngước mắt, hỏi lại: “Cậu từ đâu nhìn ra tớ đang nói giỡn?”

Thu Lam: “…” Vẫn là không yên tâm, nhắc nhở anh: “Cho dù Tần Thư có lý trí đến mức nào, cũng sẽ có lúc mất đi lý trí, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Cô sợ nhất Hàn Phái nửa đường vì Tần Thư mà từ bỏ, tiền này với Hàn Phái không là gì, anh có thể không để bụng, nhưng đối với Thu Thị các cô, sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Cô không có bản lĩnh để tùy hứng.

Hàn Phái: “Tần Thư dù có vô cớ gây rối, cũng sẽ không có mất giới hạn như vậy.”

Thu Lam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó lại nói đến Úy Lam: “Biết cố vấn pháp luật của BD là ai không?”

Hàn Phái: “Úy Lam.”

Anh vừa nói vừa xem tài liệu, ngữ khí không chút để ý.

Thu Lam cực kỳ khó chịu, “Hừ, rốt cuộc cũng không giống nhau, tớ còn chưa nói, cậu với cô ta đã tâm linh tương thông.”

Hàn Phái lười phản ứng, đầu cũng không thèm nâng.

Thu Lam tiếp tục trêu anh: “Này, cậu nói xem đến lúc tân hoan cựu ái ngồi trên bàn đàm phán, lỡ xảy ra xung đột, cậu sẽ hướng về phía ai?”

(Tân hoan cựu ái: Người yêu mới, người yêu cũ)

Hàn Phái: “Cậu rảnh lắm hả?”

Thu Lam bất mãn ‘ Hừ ’, cô uống mấy ngụm nước ấm, an ủi chính mình.

Hiện tại có thể làm cô nhắc tới đã một bụng tức không ai khác ngoài Úy Lam. Ngần ấy năm, cô chỉ từng cãi nhau với một người phụ nữ, Úy Lam, còn ồn ào đến như vậy, đưa tới tận chỗ chủ nhiệm lớp, nháo đến toàn trường đều biết.

“Hỏi cậu một vấn đề nhàm chán nhé.” Thu Lam cảm thấy chính mình cũng thật rảnh, nhưng tâm ngứa, nhất định phải biết đáp án.

Hàn Phái không kiên nhẫn: “Nhàm chán thì đừng hỏi, làm việc của cậu đi.”

Thu Lam: “Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc, tớ một ngày không được nhàn rỗi một phút nào, giờ nghỉ hai phút cũng không quá đáng chứ?”

Cô cũng mặc kệ Hàn Phái có trả lời hay không, trực tiếp hỏi: “Nếu tớ với Úy Lam phát sinh xung đột, cậu sẽ bênh ai? Nhất thiết phải chọn một, ngoại trừ Tần Thư ra, tớ còn có thể tự mình hiểu lấy, không so được với Tần Thư. Tớ chỉ so sánh với Úy Lam. Cậu cũng biết, khúc mắc của tớ với cậu ta sâu bao nhiêu mà.”

Hàn Phái gửi tài liệu đi, nhìn chằm chằm cô vài giây, “Úy Lam không cao bằng cậu, cậu còn đánh không lại à?”

Thu Lam: “…”

Hàn Phái chỉ hướng cửa: “Nhanh trở về chuẩn bị dự án của cậu đi.”

Thu Lam sắp bị tức chết: “Không cần phải đuổi, lát nữa cậu muốn giữ cũng không được.”

Cô nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Hiện tại cậu không trả lời cũng không sao, bởi vì giả thiết không có ý nghĩa. Tớ rất chờ mong, nếu ngày nào đó tớ với Úy Lam thực sự có xung đột, cậu sẽ làm thế nào.”

Cô uống hết nước, “Không chậm trễ cậu nữa, tớ trở về bận rộn đây.” Hiện tại biết Triệu Mạn Địch phụ trách dự án của Phương Mộ Hòa, cô không thể thiếu cảnh giác.

Đi tới cửa, Thu Lam bỗng nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, cuối tuần sau hôn lễ của bạn học, cậu đi chứ?”

Hàn Phái ‘ Ừ ’.

Thu Lam: “Hôm đó tớ đàn dương cầm, nghe nói Kỳ Kỳ cũng biết chơi dương cầm, nếu không hợp tấu với tớ một khúc có được không.” Chỉ cần có thể chọc Úy Lam, cô sẽ làm không biết mệt.

Hàn Phái không chút do dự cự tuyệt: “Cậu hiện tại càng ngày càng nhàm chán.”

Thu Lam cười: “Không phải tớ muốn cho Tần Thư một cơ hội làm cả lớp kinh ngạc sao?”

Hàn Phái: “Không cần, cô ấy ngồi ở chỗ đó cũng đủ để cả lớp kinh ngạc rồi.”

Thu Lam: “…”

Thu Lam rời đi không lâu, Hàn Phái cũng đóng máy tính ra về.

Ngày đầu tiên đi làm, không có nhiều việc lắm.

Gọi điện thoại cho Tần Thư, “Em phải tăng ca sao?”

Tần Thư: “Không, đang uống cà phê với mẹ em.”

Ngừng một chút, Hàn Phái nói: “Gửi địa chỉ cho anh, anh đi đón em.”

“Hàn Phái à?” Mẹ Tần hỏi.

“Vâng.” Tần Thư gửi địa chỉ của quán cà phê qua.

Cô vừa đến quán cà phê, từ Thiên Tân trở về, mẹ đã ở chỗ này chờ cô.

Kỳ thật không cần mẹ mở miệng, cô biết mẹ muốn nói gì.

Vừa lúc cô cũng muốn mượn cơ hội này, hoàn toàn ngả bài với mẹ.

“Công việc thuận lợi chứ?” Mẹ Tần hỏi.

“Đương nhiên thuận lợi, đều là những việc con am hiểu.” Tần Thư nhấp ngụm cà phê.

Mẹ Tần không tiếp tục đề tài này, nói cái khác: “Mẹ cứ nghĩ rằng con đến chỗ bà nội con thì sẽ không đi tất nữa.” Nói rồi còn cố ý nghiêng mắt nhìn tất trên chân cô.

Cùng nhãn hiệu với ngày hôm đó.

Tần Thư không lên tiếng, muốn nói kỳ thật bà nội xúi giục cô không đi. Nhưng nếu nói thế mẹ sẽ bắt đầu muốn phản bác bà nội. Mấy năm nay cô đã chịu đủ sự giáo dục khác nhau giữa mẹ và bà nội rồi.

Mẹ Tần nói: “Phải như vậy, kiên trì với chuyện mình thấy đúng, những canh gà độc hại đó của bà nội con uống ít thôi, uống nhiều có ngày con hối hận đến xanh ruột, nếu con thật sự làm theo lời bà, có mấy người đàn ông còn dám muốn con nữa?”

Sau đó lại giáo huấn cô: “Mặc kệ vợ chồng hay người yêu cũng phải bao dung, hiểu cho nhau. Nếu con nghe bà nội, làm như vậy đàn ông tốt đều bị con dọa chạy hết. Tư tưởng nữ vương của bà nội con là không được.”

Tần Thư ‘ Vâng ’, mỗi lần mặc kệ bà nội với mẹ nói cái gì, cô đều nghe, đáp lời, chỉ cần cô phản bác một câu, hai người họ có thể lấy mười mấy cái ví dụ để phủ định cô.

Cô hiện tại đã đấu tranh ra kinh nghiệm. Hai người nói gì, cô đều nghe, thỉnh thoảng còn sẽ nói vâng vâng, như vậy mới tốt.

Mẹ Tần nhẹ nhàng khuấy cà phê, thỉnh thoảng nhìn Tần Thư liếc mắt một cái, “Đừng chỉ có vâng không thôi, phải nhớ trong lòng.”

Bà nói: “Nếu không phải mẹ với ba con thật sự bận quá, mẹ cũng không muốn con sang nhà ông bà ở. Bà nội tính tình cường thế đã quen, dạy cho con đều là lấy mình làm trung tâm. Nếu thật như vậy, con cảm thấy Hàn Phái có thể lâu dài với con sao? Không phải mẹ nói con, nhưng con hiện tại cũng hơi quá, hơi tý đã bắt đầu không nói lý rồi. Hàn Phái có thể chiều con nhất thời, nhưng có thể chiều con cả đời sao?”

Tần Thư xoa xoa giữa mày, nghẹn ở trong lòng lâu như vậy, cô quyết định nói nhanh: “Mẹ, chúng ta khó khăn lắm mới có thể cùng nhau ngồi uống cà phê, có thể nói chút chuyện vui vẻ không ạ? Mỗi lần gặp mặt, mẹ ngoài trừ phủ định con, đả kích con, giáo huấn con, mẹ có quan tâm mỗi ngày con sống thế nào không?”

Ly cà phê của mẹ đụng tới trên môi, lại ngẩn ra, để ly cà phê lại, lẳng lặng nhìn Tần Thư, không nói chuyện.

Tần Thư nói: “Bà nội muốn con trở thành một người có mị lực như nữ vương, mẹ muốn con trở thành một người lòng dạ rộng lớn lý trí thành thục như đồng nghiệp hợp tác. Nhưng con không có dã tâm, EQ và quyết đoán mà nữ vương nên có, cũng không có cơ trí với bao dung mà người phụ nữ làm ăn nên có, con chỉ là một đứa con gái bình thường có chút tính tình nhỏ. Con không muốn làm người khác.”

Tần Thư nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đừng ngắt lời con, để con nói hết những gì muốn nói.”

Mẹ Tần gật đầu.

Tần Thư hít một hơi: “Bà nội có rất nhiều lời, con cảm thấy vẫn rất có đạo lý, mẹ cũng vậy. Tối hôm qua con suy nghĩ vài tiếng đồng hồ, nếu đem quan điểm của mẹ với bà nội trung hoà một chút, cuộc đời của con hẳn là sẽ không quá kém.”

Cho nên cô không nghe toàn bộ lời bà nội nói là không đi tất.

Khi cô gặp Hàn Phái sẽ không đi, lại mang theo, tới công ty đi vào, buổi chiều nhìn thấy Hàn Phái cho anh nhìn chút.

Hai phần làm thật, ba phần làm nũng, năm phần lý trí, như vậy rất thích hợp với cô.

Tần Thư hỏi mẹ: “Hôm nay mẹ tìm con uống cà phê, kỳ thật là muốn hỏi một chút, khi nào con kết thúc dự án, có thể về công ty giúp ba mẹ, phải không ạ?”

Mẹ Tần gật đầu, “Ừ.”

Tần Thư: “Nếu con nói thật ra con đối với việc quản lý công ty một chút cũng không có hứng thú, có phải ba mẹ sẽ cảm thấy rất thất vọng đúng không? Cảm thấy phí công bồi dưỡng con?”

Mẹ Tần hơi há mồm, lại nghĩ đến đồng ý không ngắt lời cô, ý bảo cô tiếp tục.

Tần Thư: “Bà nội muốn con tiếp nhận công ty trang sức đá quý và xa xỉ phẩm, muốn con trở thành người phụ nữ thời thượng cường thế, ba mẹ lại muốn bồi dưỡng con thành người nối nghiệp ưu tú, cũng chỉ có ông nội, ông cho con lựa chọn, ông thấy con cái gì cũng tốt, con thích làm gì thì làm.” Sau đó còn có Hàn Phái, Hàn Phái muốn cô đi quản lý công ty kia.

Lúc ấy bởi vì chuyện của Hạ Cánh Nam, trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy với Hàn Phái, đầu nóng lên quyết định từ chức, muốn cho Hàn Phái vui vẻ. Đó là lần đầu tiên cô thỏa hiệp vô nguyên tắc như vậy trong chuyện tình cảm.

Tần Thư đem mọi chuyện trước sau đều nói với mẹ, bao gồm cả chuyện Hạ Cánh Nam.

Cô nói: “Thật ra con vẫn thích làm ở ngân hàng đầu tư nhất, không phải bởi vì Hạ Cánh Nam, là con chịu ảnh hưởng từ anh họ, sau đó con cảm thấy sau khi làm xong một dự án rất có cảm giác thành tựu. Con không am hiểu quản lý, cũng không am hiểu giao tiếp với người khác, con hưởng thụ sự vui sướng khi có thể chuyên tâm vào làm một việc, con không thích xã giao, không thích chuyện làm ăn tính toán rắc rối phức tạp, con biết con rất không có chí hướng.”

Mẹ Tần dùng sức nắm ly cà phê: “Ý con là, con không định quay về công ty sao?”

Trầm mặc một lát, Tần Thư gật đầu: “Trước đây con sợ mọi người thất vọng, mọi người nói gì, con nghe cái đó. Tối hôm qua bà nội nói vài lời làm con cảm thấy được nhắc nhở, làm chính mình là tốt nhất, không vì ai mà thay đổi bản thân.”

Cô lấy dũng khí nói: “Con hiện tại muốn sống theo ý mình, không muốn đi theo cuộc đời mà cả nhà đã chuẩn bị tốt cho con, việc đó khiến con cảm thấy như là sống thay người khác vậy. Mặc kệ là nhân vật chính hay nhân vật phụ, mỗi người đều có cái xuất sắc riêng, chỉ cần nghiêm túc, cho dù là ngàn năm tuyết liên hay bông cúc ven đường, cũng đều khiến người mê muội.”

Lại là trầm mặc kéo dài.

Mẹ Tần khắc chế chính mình không nổi nóng, uống ly cà phê từng ngụm từng ngụm xong, “Hôm nào có rảnh chúng ta lại nói, mẹ phải về công ty mở họp.”

Tần Thư biết, mẹ giận rồi.

Nhìn bóng dáng mẹ rời đi, thật lâu sau cô cũng chưa lấy lại tinh thần.

Hàn Phái còn chưa tới, Tần Thư lại gọi một ly cà phê.

Trong lòng bực bội, cô gọi điện thoại cho Phương Mộ Hòa, nói chuyện vừa rồi với anh.

Phương Mộ Hòa cười: “Chậc, em cũng có dũng khí nói không với mẹ, khiến anh lau mắt mà nhìn, không tồi chút nào.”

“Được rồi, đừng trêu em nữa.” Tần Thư không có tâm tình đấu võ mồm với anh.

Phương Mộ Hòa: “Không trêu chọc, anh thật sự mừng cho em, mẹ em giận em, không phải còn có người mẹ là anh đây sao? Anh làm mẹ sẽ luôn ủng hộ em.”

Tần Thư phát sầu: “Em còn chưa nói với Hàn Phái, em không muốn đến chỗ anh ấy làm việc, em thật sự quản lý không nổi, cũng không muốn học, không có hứng thú, nếu anh ấy để ý công việc hiện tại của em, em sẽ đổi ngân hàng khác.”

Phương Mộ Hòa: “Anh cảm thấy Hàn Phái nhất định sẽ hiểu cho em.”

Tần Thư nghĩ nghĩ: “Chờ dự án kết thúc em lại nói chuyện này với anh ấy, nếu bây giờ nói, anh ấy lại tưởng em lấy cái này làm điều kiện để anh ấy nhường dự án cho em.”

Tần Thư nhìn thấy xe của Hàn Phái ở ngoài cửa sổ quán cà phê, “Thôi không nói nữa, Hàn Phái tới đón em rồi.”

Cất điện thoại, cô xách túi rời đi.

Tới chỗ ô tô, không vòng đến phía anh, trực tiếp mở cửa phía sau ghế phụ ngồi lên.

Hàn Phái xoay mặt nhìn cô: “Đến phía sau anh ngồi đi.”

Tần Thư ôm lưng ghế phụ, cố ý nói: “Không được, chúng ta bây giờ phải bảo trì khoảng cách.”

Hàn Phái cười, duỗi tay: “Lại đây.”

Tần Thư đưa tay cho anh, lúc này mới chuyển qua ghế phía sau ghế lái.

Hàn Phái nhìn cô: “Làm cái nghề này của bọn em, dự án này là người hợp tác, dự án sau đã là đối thủ, chả lẽ em còn chưa thích ứng?”

Tần Thư: “Thích ứng, nhưng lần này không giống.”

Cô nói: “Em sợ đến lúc đó bởi vì một dự án mà làm tổn thương tình cảm của chúng ta. Anh cũng biết Phương Mộ Hòa đối với em không khác gì người nhà, anh hiện tại cũng là người nhà của em, anh nói…”

Cô thở dài: “Em muốn anh thắng, cũng muốn Phương Mộ Hòa thắng.”

Ngón cái của Hàn Phái cọ vào gương mặt cô: “Về sau mặc kệ là gặp phải chuyện gì, cứ nói ra đừng oán trách nhau.”

Tần Thư gật đầu: “Vâng.” Sau đó nâng chân lên: “Anh nhìn xem.”

Hàn Phái hơi giật mình, “Em cố tình về nhà lấy tất à?”

Tần Thư thầm nghĩ là em mang sẵn trong túi rồi, nhưng vẫn nói dối: “Vâng, có phải em rất nghe lời không?”

Hàn Phái nghiêng người, ôm lấy cô, hôn cô: “Về sau mỗi ngày anh đều nhắc em, quên cũng không sao, anh chuẩn bị sẵn trên xe cho em.”

Không nghĩ tới cô tự giác như vậy, chủ động đi tất, anh thế nhưng còn cảm thấy vui sướng không nói nên lời.

Anh không thể yêu cầu cô quá nhiều, cô có thể như vậy anh đã rất thỏa mãn.