Mê Đắm Chí Mạng

Chương 42: Tôi nóng, giúp tôi



Khoảnh khắc nghe tiếng mở cửa, giám đốc Nguyên trạng thái trở nên tức giận không thôi. Trước đó đã khoá lại, vậy mà nay lại có người không biết điều cả gan xông vào.

Anh ta chầm chậm quay đầu, chỉ thấy một nam nhân khí chất bất phàm trong bộ âu phục đen. Toàn thân tạo cảm giác đáng sợ. Ánh mắt người đàn ông hướng đến phía anh ta như mũi tên, tựa hồ muốn giết chết vậy.

Mà Vân Nhật Sam nhìn người trước mặt, cảm giác an toàn hiện rõ. Ánh mắt yếu ớt hướng về phía người đàn ông như muốn cầu cứu, đôi môi thì thào tên hắn.

“Nguỵ Kính Dụ…”

Giọng nói cô yếu ớt đến lạ, ánh mắt trực chào như thể sắp khóc đến nơi. Tình cảnh trước mắt quá hoảng sợ. Mà Nguỵ Kính Dụ giờ đây, lại như người cứu mạng lúc cô yếu thế nhất.

Nguỵ Kính Dụ không đoái hoài đến nam nhân trên giường, lặng lẽ cởi chiếc áo khoát xuống, nhanh chóng di chuyển lại gần mà trùm lên cơ thể nhỏ. Bao bọc lại. Lần nữa, vẫn cảm giác cơ thể run rẩy bần bật trong lòng hắn như lần trước. Bất giác bàn tay lại siết chặt cơ thể nhỏ vào.

Dựa vào lồng ngực ấm áp, trong lòng Vân Nhật Sam dâng lên cảm giác an toàn vô đối. Nắm tay nắm chặt lấy chiếc áo của người đàn ông, khẽ vùi vào trong lòng.

Mà tên nam nhân trên giường, nghe ba chữ Nguỵ Kính Dụ thoáng chốc tâm trạng liền trở nên kinh hồn bạt vía.

Nguỵ Kính Dụ, đây chẳng phải là người đảm nhiệm đương thời của tập đoàn Shine có tiếng tăm sao. Đó giờ rất ít khi lộ diện, vậy mà giờ phút này lại xuất hiện ở đây chỉ vì một nữ nhân nhỏ bé.

Không thể nào!

Giám đốc Nguyên nghi hoặc, làm việc tại tập đoàn Shine đã trên hai năm. Ngay cả bóng dáng người lãnh đạo anh ta còn chưa thể chứng thực. Vậy mà giờ này lại nghe đến cái tên huyền thoại này.

Nguỵ Kính Dụ rời đi, để lại giám đốc Nguyên trang phục có chút lộn xộn. Anh ta muốn rời khỏi, nhưng vừa bước ra đã bị chặn lại bởi dàn vệ sĩ.

Tình huống này đã như vậy, người đàn ông ban nãy đích thực rõ ràng là Nguỵ Kính Dụ.

Dàn vệ sĩ nghiêm trang, ngước nhìn anh ta như thể trêu cười chọc vào không đúng người. Trợ lý Trạch Vũ chỉ khẽ đảo mắt rồi ra lệnh.

“Tạm thời triệt đi, để sau không gây hoạ nữa.”

Triệt? Là triệt thứ gì trên người hắn. Giám đốc Nguyên hoảng sợ lùi lại ra phía sau.

“Không được, các người muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho, tôi có khá nhiều tiền.”

Trạch Vũ nhếch môi khinh thường nhìn tình cảnh trước mặt. Không nói không rằng, chỉ khẽ phất tay.

Hai người vệ sĩ gật đầu đã hiểu. Lập tức bước vào phòng khoá trái cửa lại. Không lâu sau, đã nghe tiếng hét đến chói tai trong căn phòng.



Ngay khi ôm Vân Nhật Sam, Nguỵ Kính Dụ đã chóng rời khỏi bữa tiệc.

Bữa tiệc chủ yếu chỉ diễn ra do các bộ phận chức vụ của tập đoàn. Nguỵ Kính Dụ chưa từng đoái hoài đến. Huống hồ chi người đàn ông cũng rõ với thân phận của Vân Nhật Sam sẽ không có khả năng tham gia vào bữa tiệc này.

Chỉ là sau đó nghe người của Nguỵ Kính Dụ báo lại, Vân Nhật Sam vậy mà ở đây đi tiếp rượu. Nghe đến đó, Nguỵ Kính Dụ đã nổi điên lập tức hiện diện.

Giỏi thật, còn cả gan đi tiếp rượu. Với tai tiếng như Vân Nhật Sam, còn muốn câu dẫn ai nữa chứ?

Vân Nhật Sam bị ôm trong lòng, đối diện với người trước mặt. Cảm giác nóng của bản thân không thể giải toả, bản thân muốn đòi hỏi sự tiếp xúc thân mật với Nguỵ Kính Dụ. Bàn tay vô lực run rẩy muốn cởi nút áo, lập tức bị hắn bắt lại.

Nguỵ Kính Dụ tay siết chặt cằm nhỏ, ánh mắt hằn lên những tia giận dữ, gằn từng chữ một với người trong lòng.

“Tiếp rượu? Em là muốn mời thêm kẻ nào bao nuôi nữa. Hay là đang cảm thấy bản thân phục vụ mỗi tôi vẫn chưa đủ?”

Đầu óc Vân Nhật Sam mông lung, nghe câu nói này, bất giác cảm thấy như bản thân không làm gì sai mà bị trách móc. Ánh mắt dần ánh nước, hay căn bản hình ảnh bản thân cô trong mắt hắn cũng tệ hại như cách những kẻ khác nhìn vào.

Ban nãy dự tiệc, Vân Nhật Sam không làm gì cũng phải nghe biết bao lời chửi rủa. Giờ đến lượt Nguỵ Kính Dụ là người cô cảm thấy đối xử không tệ với mình nhất, cũng trở nên trách móc cô.

“Anh có ghét tôi như bọn họ không?”

Vân Nhật Sam mơ hồ hỏi, trước mặt Nguỵ Kính Dụ chẳng thể nhận rõ. Cô muốn áp mình lên người hắn, muốn sự tiếp xúc. Nhưng lần nữa, chẳng hiểu vì sao Vân Nhật Sam lại tiếp tục cắn chặt môi để giữ chút tỉnh táo sau dư âm, ngăn cản cái hành động tiếp xúc này.

Cái cảm giác muốn Nguỵ Kính Dụ giúp, lại cùng với cảm giác muốn hắn làm rõ. Cứ thế xen lẫn khiến cô trở nên vô lực.

Mà vì câu nói này, Nguỵ Kính Dụ cũng trở nên im lặng vài giây. Dưới ánh đèn mờ ảo của đèn đường rọi vào xe, ánh mắt lại hướng xuống đôi môi đang nhuốm máu.

Đưa bàn tay muốn lau đi, Vân Nhật Sam đã đẩy ra. Tự lấy môi liếm vào, tức khắc Nguỵ Kính Dụ đã cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ. Thoảng qua mùi máu đậm nồng.

Mà Vân Nhật Sam vì nụ hôn này, lại muốn tiếp xúc thân mật hơn nữa. Cô nhào tới, hôn vụn vặt lên trên đôi môi hắn. Bản thân trong lòng không khỏi cựa quậy liên tục, cảm nhận muốn tiếp xúc trực tiếp với da thịt hắn.

“Tôi nóng… anh giúp tôi…”

Nguỵ Kính Dụ nheo mắt nhìn, trên thương trường nhiều năm như thế. Tình cảnh trước mắt vừa nhìn đã rõ Vân Nhật Sam rốt cuộc đang bị làm sao.

Không lâu sau đó, cửa xe được mở. Trạch Vũ đứng vào ghế lái nhìn hai người trong xe. Anh khẽ ho khan để tránh cái tình cảnh ngượng ngùng trước mặt.

“Lập tức lái về nhà.” Ngụy Kính Dụ gắt gao ra lệnh. Mà người trong lòng không ngừng nhúc nhích đòi hỏi sự tiếp xúc thân mật đến cao độ, như thể đang thử thách sức chịu đựng của hắn.