Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 13: Tấc phát thiên kim (12)



Cửa mở ra, nam nhân lãnh khốc đem nữ nhân trên mặt đất kéo vào phòng.

Đôi mắt Liên Vô Trần hơi nheo lại, khí lạnh bốn phía toả ra.

Lãnh Lăng Thiên......

Lại là Lãnh Lăng Thiên!

Em yêu, sao em cứ luôn xoay quanh hắn ta vậy?

Liên Vô Trần đứng dậy, cầm lấy áo khoác bên cạnh đang định rời đi, lại nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh nhảy vào phòng.

Liên Vô Trần: "......"

Em cũng dám!

Liên Vô Trần tua nhanh tốc độ, phát hiện bốn giờ sau cô mới đi ra.

Cô ấy...... ở bên trong trực tiếp xem dã chiến sao?

Tốt lắm! Lương Chỉ, em tốt nhất đừng để tôi bắt được em!

Liên Vô Trần đen mặt, nộ khí tung trời đi ra ngoài.

Lưu bí thư cẩn thận tiếp đón.

"Tra Lương Chỉ hiện tại ở đâu!"

Lưu bí thư bị hoảng sợ thiếu chút nữa ngã quỵ.

Trải qua một phen điều tra, Lưu bí thư buông di động ra rồi hít sâu một hơi.

"Lương Chỉ tiểu thư đã đi nước F, ngày mai cô ấy có một quảng cáo cần chụp."

Liên Vô Trần bỗng nhiên dừng lại, ý cười làm người ta sởn tóc gáy hiện lên trên gương mặt hắn.

Lương Chỉ, em tốt lắm! Luôn có thể làm tôi tức giận dễ như trở bàn tay.

***

Nhan Nhược Thủy chậm rãi tỉnh lại, dưới thân tức khắc truyền đến cơn đau như bị xé rách, cảm giác quen thuộc như thế thật khiến người ta tuyệt vọng.

Không ――

Nhan Nhược Thủy thống khổ nhắm mắt, một giọt nước mắt chảy xuống.

"Tỉnh." Thanh âm từ tính của nam nhân ở bên cạnh truyền đến, Nhan Nhược Thủy ở trong lòng cả kinh, theo bản năng muốn trốn, nhưng vừa động, toàn thân xương cốt như bị nghiền nát toàn bộ.

"A ――" Nhan Nhược Thủy đau kêu một tiếng, đôi mắt mang theo cừu hận hung hăng trừng nam nhân bên cạnh.

Tầm mắt thấy một người, lại là người tuấn mỹ vô cùng.

Trong mắt Nhan Nhược Thủy xẹt qua kinh diễm.

Thật tuấn tú.

"Anh...... Là ai." Nhan Nhược Thủy khô khốc mà phun ra những lời này, trong mắt hiện lên một vòng ánh sáng.

Nam tử cụp mắt: "Lãnh Lăng Thiên."

***

Bích Linh gần đây nhận vài nhân vật khách mời, tính toán tự mình luyện tập, cô cũng không thể lại dựa vào kĩ thuật diễn trộn lẫn của nguyên chủ, như vậy rất cặn bã.

Vì thế cuộc sống gia đình bôn ba với công việc lu bù cả lên.

Buổi sáng, ở đoàn phim A diễn mối tình đầu của nam chủ, giữa trưa, ở đoàn phim B diễn bạn tốt của nữ chủ, buổi chiều, ở đoàn phim C diễn một vai thượng thần tổng cộng chỉ lộ mặt có ba lần.

Rơi xuống nước không sao: Lương của mị sao vậy? Sao gần đây luôn tiếp một ít vai phụ?

Mở màn trận chiến đắc thắng: Oa, đau lòng Lương của mị, một ngày chạy tận ba đoàn phim.

Thần nữ vô tâm: Có phải bị Nhan Nhược Thủy cướp vai diễn nên không cam lòng hay không, Lương của mị tỉnh lại đi a!

Quỳ thỉnh an cho trẫm: Nhan Nhược Thủy tiểu **

......

Bích Linh ngồi dưới ô che nắng, hơi câu khóe môi nhìn bình luận trên mạng, dung mạo tuyệt mỹ nháy mắt sinh động lên, lại không hiểu sao mang theo tà khí.

"Lương Lương, một lượt cuối cùng, cố lên!" Mê Muội đứng ở bên cạnh đưa cho Bích Linh một ly nước, Bích Linh nhận lấy, nhìn cô ấy, miệng nhếch lên thành một nụ cười có thể nói là yêu nghiệt: "Cảm ơn."

Mê Muội che lại trái tim, đầu óc mơ màng, nụ cười vừa rồi của Lương Lương......

Bích Linh nhanh chóng thu liễm lại tươi cười, khuôn mặt bình tĩnh đi tới phim trường.

Lượt này diễn thượng thần đối chiến cùng vai ác, lừng lẫy hy sinh.

Kỹ thuật diễn của cô gần đây được nâng cao rất nhiều, ứng phó mấy cái này dễ như ăn cháo.

Cô chính là tự tin như vậy!

"3, 2, 1, ACTION!"

......

Sau khi NG(*) năm lần, Bích Linh qua, vai diễn thượng thần chính thức đóng máy.

(*) NG: Là ký tự viết tắt của chữ No Good, ám chỉ những cảnh quay hay yếu tố kỹ thuật chưa đạt đúng yêu cầu của đạo diễn.

"Lương Lương, hẹn gặp lại."

"Lương Lương, cô phải nhớ chúng tôi nha."

"Lương Lương, tiệc đóng máy cô nhất định phải tới đó."

Khóe miệng Bích Linh chứa đầy ý cười ôn hòa, tạm biệt bọn họ.

Nhìn bóng dáng ưu nhã của Bích Linh, người trong đoàn phim buồn rầu, đặc biệt là các thiếu nữ.

Tiền đầu tư cho đoàn phim này không phải rất lớn, người được mời đến cũng không phải tai to mặt lớn nào, tai to mặt lớn duy nhất chính là Lương Chỉ hiện giờ đang nổi tiếng quốc tế, nhưng cô lại hạ mình diễn một vai phụ......

Cô đối với các cô gái rất tốt, có khi sẽ đem cho bọn họ một chút điểm tâm ngọt.

Cô không bày ra cái giá của người nổi tiếng, đối với mỗi người đều thật ôn hòa.

Cô là người xứng nhất với danh hiệu "Ảnh hậu" này.

......

Sau khi lên xe, Bích Linh nhận được một tin nhắn.

【 Em yêu, tan rồi thì đừng đi. 】

Bích Linh bĩu môi, ngón tay khẽ nhúc nhích.

【 Anh bảo tôi không đi tôi liền không đi, xem tôi là đồ ngốc à (khinh bỉ) (khinh bỉ) 】

"Tài xế, đến sân bay Long Sơn." Bổn bảo bảo hiện tại liền đi!

Di động rung một chút, Bích Linh nhướng mày nhìn lại.

【 Đừng để tôi bắt được em. 】

Hứ, sợ anh quá ah!

Nói mấy lời hung ác ấy xong, ai lại không đi chứ!

【 Bảo bối, an phận một chút, nếu anh bị tôi bắt được, cẩn thận cái chỗ dưới rốn ba tấc(*) của anh. 】

(*) 3 tấc = 3 inch = 7,62 cm

Nhìn thấy liền phế đi tên thiểu năng Liên Vô Trần kia!

【 Ký chủ lấy tự tin ở đâu ra vậy. 】

Từ tâm mà ra.

"Két ――" Tài xế bỗng nhiên phanh gấp một cái.

Bích Linh nhanh chóng phản ứng, chống lên ghế dựa phía trước mới miễn cưỡng duy trì hình tượng.

Ai, cái quán tính héo lời này.

【 Đi thôi, ký chủ, đi phế hắn. 】

What?

Nói đến là đến?

Thì ra Liên Vô Trần ở ngay phụ cận đoàn phim?

Bích Linh nhấp môi, mở cửa xuống xe, ôm cánh tay nhướng mày nhìn một đống người vây quanh cô.

Lại chiến thuật lấy thịt đè người?

"Bảo bối? Anh có thể không lấy nhiều khi dễ ít được không nha?" Bích Linh bất đắc dĩ nhìn về phía nam nhân đứng giữa, trong giọng nói mang theo sủng nịch, tràn đầy sự dung túng, nhưng mà cẩn thận nghe, lại có thể nghe ra một tia lạnh lùng.

"Em yêu, mấy buổi cuối tuần này đi ra ngoài, sao tôi thấy em......" Liên Vô Trần cười khẽ, tiến đến chỗ Bích Linh, ở bên tai ái muội nói: "Béo hơn rất nhiều?"

"Vậy à?" Sắc mặt Bích Linh không đổi.

Đồng tử Liên Vô Trần hơi co lại, lùi lại sang bên cạnh, trên cánh tay đã xuất hiện một vết đỏ.

"Chậc, Liên Vô Trần......" Bích Linh xoay con dao nhỏ màu xanh trong tay, thần sắc bình tĩnh: "Bảo những người này lui ra, chúng ta tới chơi một chút."

Liên Vô Trần cười nhẹ: "Lương Chỉ, hoa chiêu của em thật là nhiều."

Bích Linh như quỷ mị tiến lên.

"Hữu dụng là được."

Hai người ở trên quốc lộ bắt đầu đánh nhau.

May mà quốc lộ cách nội thành khá xa, không có bao nhiêu người đi qua, nếu không xem trận thế này, mọi người đều sẽ bị hù chết.

Hệ thống lật lật tư liệu của Bích Linh, bi kịch phát hiện trong đó cũng không có kĩ năng võ thuật này.

Ký chủ sao lại biết võ thuật, chờ online, rất cấp bách.

"Lão đại!" Sắc mặt nhóm người áo đen biến đổi, lao đến chỗ lan can quốc lộ.

Bên cạnh quốc lộ là một đoạn đường dốc, phía dưới là một rừng cây, hai người này vậy mà đánh nhau lăn xuống......

"Mau, mau đi xuống tìm người!"
— QUẢNG CÁO —