Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 24



CHƯƠNG 24: MỘT NHÀ ĐỒNG LÒNG
Edit: Lan Anh
Muốn đem nửa con heo cắt thành thịt ba chỉ cũng không phải là chuyện nhỏ, bọn họ cần chuẩn bị rất nhiều đồ vật.
“Trước tiên làm nước sốt, ướp qua thịt, trời lạnh nên cần phải ướp đến nửa đêm.” Đại bá nói.
“Còn có muối, nhà chúng ta không có nhiều muối như vậy.” Du Tùng nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hương liệu cũng không đủ.” Du Phong đã từng theo phụ thân học qua tay nghề một chút, biết rõ muốn làm nước sốt cần rất nhiều hương liệu.
“Ta nói.... có phải trước tiên cần giết heo không?” Khương thị đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người: “...”
Mổ heo là công việc cần kỹ thuật, đồ tể duy nhất ở thôn Liên Hoa đã sớm bị tòng quân cùng năm với ba của Du Uyển, thôn bên cạnh cũng có đồ tể, nhưng hai ngày trước hắn đã cùng nương tử về nhà mẹ đẻ, đến nay vẫn chưa về.
“Nếu không... để con đi tìm Xuyên Tử a?” Du Tùng nói, Xuyên Tử là con của đồ tể trong thôn, hắn cùng tuổi với Du Tùng, quan hệ của hai người cũng không tệ, “Tốt xấu gì hắn cũng đi theo cha hắn giết qua vài con heo.”
Du Phong lắc đầu nói: “Xuyên Tử lúc ấy bao nhiêu lớn? Bất quá là cha hắn chỉ đưa cho cái thùng hứng tiết heo, vậy cũng gọi là giết heo? Con nghĩ hay là mình kéo con heo này đem lên trấn giết.”
Đại bá không đồng ý nói: “Tính cả đi lẫn về, không nói đến tiền, chất thịt trong thời gian vận chuyển cũng sẽ khiến nó không còn tươi, ta muốn giết ngay tại chỗ, giết xong ướp thịt luôn.”
Ba người vừa nói chuyện, vừa qua nhà Du Uyển.
Du Uyển châm đèn cầm ra, Du Uyển đã về trước để mở cửa.

Du Tùng bĩu môi khẽ nói: “Vậy giờ làm sao? Chẳng lẽ chúng ta phải tự tay giết?”
Đại bá ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Xem ra, cũng chỉ có thể tự mình giết.”
Vừa mới nói xong, trong hậu viện liền nghe tiếng heo kêu đau đớn.
Mấy người buồn bực liếc nhau một cái, đi vào hậu viện nhìn, lại thấy Du Uyển đang cầm gậy đánh xỉu con heo, sau đó, nàng nắm hai chân trước của nó, kéo lên cái ghế dài, một tay ấn xuống, tay kia nhanh chóng hạ dao.
Tiếng kêu thống khổ còn chưa kịp thốt, con heo liền được Du Uyển siêu độ.
Phụ tử ba người nghẹn họng nhìn trân trối, cùng nhau nuốt nước bọt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha đầu kia mất tích một năm, phải chăng là bị người ta bắt cóc, rồi bắt nàng đi giết heo mỗi ngày?
....
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Vì muốn làm ra món kho ngon nhất, đại bá cần chế biến nước sốt, Du Uyển cũng cần phải nấu ra muối tinh luyện, hai huynh đệ họ Du thì đi lên trấn, mua các gia vị cần thiết, hộp đựng đồ ăn cùng đường phèn.
Du Uyển mua mười cân muối, tinh luyện qua thì chỉ còn sáu cân, thế là để cho đại ca với nhị ca ngoài mua các vật kia còn phải mua thêm đậu nành.
Du Uyển nấu muối xong cầm qua cho đại bá.
Đại bá bắt đầu ướp gia vị vào thịt heo, một nửa giữ lại ăn thì ướp mặn một chút, một nửa đem đi nấu để bán thì ướp thanh đạm hơn.

Đại bá mẫu cũng tới trợ giúp.
Trong nhà đã lâu chưa có bận rộn qua như vậy, đại bá mẫu nhìn một sân đầy thịt, quả thực không thể tin được đây là thật.
“Bà cầm lấy thịt heo đi treo lên đi, treo ở chỗ nào thông gió.” Đại bá chỉ chỉ thịt trong thùng gỗ.
Những cái này giữ lại để nhà mình ăn tết.
“Tôi biết.” Đại bá mẫu tinh thần phấn chấn mà đi.
Phòng bếp nhà Du Uyển quá nhỏ, làm nhiều thịt kho như vậy lại không đủ chỗ để.
Khương thị lưu lại trông nom hai hài tử, Du Uyển cùng cả nhà đại bá thì đi qua lão trạch (nhà đại bá).
Một đêm này, nhà đại bá toàn mùi thịt kho, bay ra hơn nửa thôn, các hương thân đều đói bụng a.
Thịt kho làm xong đã là nửa đêm, huynh muội ba người mới đầu còn lo lắng đại bá làm lâu sẽ chịu không nổi, nào biết ông càng làm càng khỏe, đến cuối cùng, so với ba người họ còn có tinh thần hơn.
“A Uyển, nếm thử cái này.” Đại bá cắt một miếng thịt ba chỉ mềm nhất, đưa cho Du Uyển.
Thịt kia màu sắc trong suốt, chất thịt mềm nhưng không nhũn, hương vị tỏa ra tầng tầng lớp lớp khiến vị giác như nở hoa, béo ngậy mà không ngán, nước dùng chảy ra thấm đều đầu lưỡi, mềm mại lại lộ ra chỗ ngọt của thịt tươi.
“Như thế nào?” Đại bá cười tủm tỉm hỏi.
“Ăn ngon!” Du Uyển không chút nghĩ ngợi mà nói ra.
Đại bá lại cắt thêm một miếng lớn cho nàng.

Hai huynh đệ nhà kia cũng thèm không chịu nổi, nóng lòng đến gần.
Đại bá cũng cắt cho hai người hai mảnh.
Hai người nhìn miếng thịt kho chỉ to bằng đầu ngón tay, nhìn qua cái chén của Du Uyển, miếng thịt còn không để vừa cái chén, khóe miệng co quắp tưởng như muốn trúng gió...
“Đại bá, chỗ thịt này không làm sao?” Du Uyển nhìn chỗ thịt để bên bếp.
Đại bá cười nói: “Thịt này dưới Ngũ Hoa, làm thịt kho sẽ không ngon lắm, dùng để làm thịt giòn là thích hợp nhất.”
Thịt dưới Ngũ Hoa là phần thịt có một miếng mỡ phía trên, béo gầy đều nhau, thích hợp nấu ngoài giòn trong mềm.
Đại bá lại làm một mâm thịt giòn, làm xong đã là canh bốn.
Tuyết rơi lớn lúc nửa đêm, trên mặt đường cũng lưu lớp tuyết đọng thật dày.
Mọi người thu thập đồ đạc xong, thuê xe bò trong thôn, giẫm lên tuyết đọng, kẽo kẹt kẽo kẹt mà đi.
Tuy là chợ phiên nhỏ, nhưng đã gần sát những ngày cuối năm, nên cũng không khác mấy với phiên chợ lớn, chỉ là do tuyết đọng quá nhiều, nên khách nhân đến trễ hơn một chút.
Du Uyển phát hiện phí thuê quầy tăng lên, đương nhiên điều đó sẽ khiến giá đồ ăn của bọn họ cũng phải tăng lên.
Đây cũng không phải là chuyện xấu.
Du Uyển thuê một lần hai quầy hàng, một cái dùng để bán đồ ăn, một cái dùng để bán thịt rừng.
Đại bá đi đứng không tiện, Du Uyển lấy ghế cho ông ngồi xuống, lúc này khách hàng vẫn không nhiều, nàng với hai ca ca vẫn giải quyết được.
Cá trích và măng mùa đông của Du Uyển bán ra được mọi người khá yêu thích, chỉ chốc sau đã có người quen tới cửa.
“Nha đầu, lại gặp ngươi, hôm nay cá thế nào? Có tươi hay không?” Một vị đại thẩm mập mạp tiến lên cười ha hả hỏi.
“Ngô thẩm.” Du Uyển khách khí chào hỏi, ngồi xổm xuống, tay không vớt một con cá trích to, con cá vẫy vẫy đuôi, nhìn là biết cực kì tươi, “Ta bán mà thẩm vẫn chưa yên tâm sao? Trời lạnh, mặt hồ đông cứng hết rồi, bữa nay nhóm cá này nhóm cuối, bán xong hết mẻ này là chúng ta không bán nữa.”

Nghe lời này, đại thẩm quyết định lấy năm con!
Một bên khác, nồi đồng cũng đã lắp xong, đại bá chậm rãi làm nóng nước sốt, một mùi hương mê người bay ra.
Ngô thẩm quay qua nhìn về phía quầy hàng kế bên Du Uyển: “Quầy này cũng của nhà ngươi sao?”
Du Uyển gật gật đầu: “Đúng vậy a, sáng nay mới ra nồi, tay nghề của đại bá ta rất tốt, không tin thẩm có thể nếm thử.”
Du Uyển cắt một miếng thịt ba chỉ đưa cho đại thẩm.
Bà đem miếng thịt ba chỉ nóng hổi nhét vào trong miệng, tinh tế nhai, lập tức trợn tròn con mắt: “Ô hô! Làm sao mà ngon vậy! Nhanh bán cho ta một cân!”
Du Uyển hỏi: “Thẩm lấy thịt ba chỉ thôi sao? Ta nghĩ nên lấy nửa cân Ngũ Hoa, nửa cân ba chỉ? Giá tiền không sai biệt lắm.”
“Bao nhiêu tiền một cân?”
Du Uyển nói: “Người khác ta bán 35 văn, riêng thẩm là khách quen, hôm nay lại là người mở hàng đầu tiên, ta lấy thẩm 30 văn thôi.”
“Mắc như vậy?”
Nói thật là có hơi đắt, có thể bỏ qua chi phí nhân công, thế nhưng nhà bọn họ nấu là muối tinh luyện, riêng chi phí làm muối là giá đã cao hơn nhiều, lấy giá tiền này là vì họ muốn bán đúng giá thị trường thôi.
“Nhà ngươi bán đồ đắt hơn nhà khác!” Ngô thẩm phàn nàn.
Du Uyển nói ra: “Làm không giống nhau, riêng chi phí nguyên liệu nấu ăn đã không giống nhau, tất nhiên giá tiền sẽ không giống, thẩm đã nếm qua bao nhiêu món, ngon dở thẩm sẽ cảm nhận được.”
Thình lình được tâng bốc, đại thẩm không biết nói gì, tuy có chút đau lòng, nhưng giá tiền cũng không hơn kém bao nhiêu đồng, bà do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết định mua: “Ngươi cho ta nếm thử cái kia.”
“Thịt Ngũ Hoa cũng không tệ nha.” Du Uyển cắt nửa miếng da óng ánh đưa cho bà, “Thẩm có mang bát không? Ta cho thẩm ít nước sốt mang về, nước sốt nhà ta không mặn, có thể trộn thịt kho, cũng có thể xào rau chan canh, làm cái gì cũng ngon.”
Đại bá ngồi ở một bên thu tiền, nghe Du Uyển một tiếng một tiếng ‘Nhà ta’, cười đến nỗi miệng muốn kéo tới mang tai.


— QUẢNG CÁO —