Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 38: Di dân



Thiên Ân cầm lên mảnh vải mà Ngụy Nhã đem vào phòng, hơi dừng một lát rồi mới dùng mảnh nhỏ nhất nhúng vào nước ấm, vắt ráo, lại phụ Ngụy Nhã một tay đem quần áo trên người Thiên Ngọc cởi ra.


Sắc mặt hai người nháy mắt tối lại.


Toàn thân xanh tím từng mảng lớn, đáng sợ nhất là trước ngực, mấy đạo móng vuốt cào sâu đến nổi nhìn thấy cả xương trắng. Ngụy Nhã nghĩ mà sợ, chỉ còn thiếu chút nữa thì móng vuốt liền vừa vặn đâm ngay trái tim. Con thú kia có lẽ đã muốn trực tiếp moi tim kẻ thù.


Ngụy Nhã nhận vải trong tay Thiên Ân, không muốn đánh thức Thiên Ngọc thật vất vả mới ngủ được nên cố nói nhỏ "Ngươi xuống bếp lấy giúp ta chén dược cầm máu, sẵn tiện đem cháo với quần áo lại đây đi. Ta không đi được."


Thiên Ngọc đã bám dính trên người Ngụy Nhã, cậu chỉ mới thử tách tay nhóc ra khỏi áo của mình thì chân mày nhỏ đã nhíu chặt không yên, thế nên chỉ còn cách nửa bế nửa ôm nhóc ngồi trên giường.


Lau sạch đất cát bụi bặm trên người Thiên Ngọc, bôi dược cầm máu, lại dùng vải sạch băng lại. Đợi đút nhóc ăn hết chén cháo thì Ngụy Nhã cũng đã đổ mồ hôi đầy đầu.


Ngụy Nhã sợ bản thân khống chế lực đạo không tốt, mỗi một động tác đều tận lực châm chước, tập trung cao độ còn hơn cả lúc cậu đứng trên tiền tuyến.


Bận rộn cả một ngày, Thiên Ân cùng Ngụy Nhã phải thay phiên nhau trông chừng Thiên Ngọc, bởi chỉ cần rời khỏi ôm ấp của bọn họ, nhóc con liền sẽ ngủ không an ổn, còn vừa ngủ vừa nức nở như thể sợ bị bỏ rơi. Tình cảnh như vậy đổi lại là ai thì e là cũng sẽ không đành lòng nhìn.


"Để ta canh." Thiên Ân định bế Thiên Ngọc nhưng Ngụy Nhã lại không có vẻ muốn đưa cho y.


"Tối cứ để ta canh cho, ta chỉ cần ngủ hai tiếng là đủ rồi."


Thấy Thiên Ân vẫn đứng yên bất động, Ngụy Nhã không khỏi nhức đầu "Ngươi nha, còn đứng đó nhìn ta làm chi? Ta còn trông cậy ngươi buổi sáng giúp ta trông Thiên Ngọc, cả hai đều mệt thì lấy ai chăm sóc nhóc đây?"


Ngụy Nhã lời lẽ quá đúng lý hợp tình khiến Thiên Ân không thể nói gì thêm, chỉ đành phải thỏa hiệp.


Kì thực một đường vừa chạy vừa trốn trở về căn cứ khiến mọi người đã đủ mệt mỏi, cho nên Thiên Ân mới muốn Ngụy Nhã nghỉ ngơi trước.


Không cần nhìn người kia trông như vẫn tràn đầy năng lượng mà lầm, suy nhược cơ thể không phải một sớm một chiều liền hồi phục như trước, huống chi đối phương còn không phải là dị tộc.


Sức chịu đựng quả thật ngoài sức tưởng tượng của y, hoặc là nói cứng đầu hơn y nghĩ.


Thiên Ân trở về phòng, ánh mắt phức tạp nhìn đóng vải vụng bị vứt trong một góc.


Bầu bạn của y chỉ mua cho bản thân hai bộ quần áo, một bộ đang được cậu mặc trên người, bộ còn lại vốn không nỡ mặc thì nay đã thành băng vải cầm máu cho Thiên Ngọc.


Y lấy túi sưởi ấm trước ngực ra, nhìn nó một lúc lâu, cứ vậy bất tri bất giác cầm nó đi vào giấc ngủ.


Ban đêm, Thiên Ngọc không ngoài dự kiến mà phát sốt, toàn thân nóng đến dọa người. Ngụy Nhã một tay bế nhóc, một tay bận rộn nấu nước gừng. Cậu chưa từng thử qua việc hạ nhiệt độ bằng nước gừng nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn biết một ít, vả lại hiện cũng không còn lựa chọn khác, đành phải thử trước rồi tính.


Trời biết, cậu chưa từng chăm sóc người bệnh, thực sự là vội đến chân không chạm đất. Bởi vậy mà dù cho bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, ánh đuốc vẫn còn chưa dập tắt, tiếng người còn ầm ĩ hơn ban ngày thì cậu cũng không thừa tinh lực đi bận tâm.


Hôm sau, Nguỵ Nhã mới chỉ chợp mắt được một tiếng thì đã bị đánh thức. Cả người nhức mỏi, nhất là hai cánh tay, thậm chí vừa chống người ngồi dậy đã nghe tiếng xương khớp rắc rắc bên tai, khiến Ngụy Nhã thiệt cười không nổi.


Không lẽ cậu thật sự đã già rồi nên mới có bấy nhiêu việc mà đã thảm thành cái dạng này?


"Đấy, ngươi xem, ngươi làm ồn nên đánh thức Ngụy Nhã mất rồi." Vừa ra khỏi phòng ngủ đã nghe giọng Lê Diệp Anh cằn nhằn, còn ráng trợn mắt trừng Sa Dực, nhưng một chút uy hiếp đều nhìn không ra, bán manh thì lại có thừa.


"Vừa hay để hắn cùng nghe luôn một thể." Sa Dực xoa đầu Lê Diệp Anh để thuận mao "Ngươi thay bọn họ trông chừng Thiên Ngọc một lát. Ta có chuyện cần bàn."


"Ấy chết, ta lại quên, ta nghe Phó Quân nói Thiên Ngọc bị thương nên muốn đến thăm. Nhóc ấy không sao chứ?" Lê Diệp Anh nói.


"Tối qua phát sốt nhưng sáng nay cũng đã hạ một chút rồi. Vết thương cũng đang lành." Kì thực nói là đang lành còn chẳng bằng nói ít nhất đã cầm máu được rồi, nhưng mà Ngụy Nhã lại không muốn nói tình trạng chính xác, cậu thâm tâm vẫn luôn có điểm cố kỵ.


"Thật may quá." Lê Diệp Anh vỗ vỗ ngực "Ta hôm qua phụ Phó Quân đến xoay quanh, nghe được mấy lời bàn tán không hay còn lo lắng một trận. Thiên Ngọc không có việc gì là tốt rồi."


Hửm, bàn tán? Ngụy Nhã hơi nhướng mày.


"Vậy các ngươi trò chuyện đi, Thiên Ngọc để ta trông cho." Lê Diệp Anh lại nhìn Sa Dực "Ngươi nói chuyện cũng nhỏ tiếng lại, đừng đánh thức luôn cả Thiên Ngọc."


"Ta biết rồi." Sa Dực gật đầu cho có lệ.


Có chuyện quan trọng? Ngụy Nhã dùng ánh mắt dò hỏi Thiên Ân, chỉ thấy y trầm ngâm không giống mọi khi.


Hóa ra tối qua bên ngoài vừa đến một đám di dân, căn cứ của bọn họ đều đã bị lũ lụt quét sạch chỉ trong một đêm, mà nơi đó lại chính là phía Nam, nơi xuất hiện đám mây đen dày đặc mà ngay tại đây mọi người cũng có thể trông thấy.


Sa Dực thấy Ngụy Nhã không hề kinh hoảng hay ngạc nhiên thì lấy làm lạ "Ta thấy ngươi bình thản như vậy thật giống như đã sớm đoán được mọi chuyện, có phải ta nghĩ nhiều rồi không?"


Nào ngờ Ngụy Nhã lại trả về một câu "Ai biết được."


Sa Dực co rút khóe miệng, ngươi đùa ta chắc?!


Thiên Ân vẫn luôn kiệm lời lại lên tiếng, kéo hai người còn lại trở về chuyện chính "Cho nên phía căn cứ định sẽ di dân, chờ qua thiên tai mới trở về?"


"Nói vậy cũng không sai." Sa Dực nói tới lại cau mày "Nhưng mà từ vụ sương mù cách đây không lâu, kết quả kiểm nghiệm cho thấy bên trong có một vài nguyên tố gây kích thích tới hệ thần kinh của động thực vật biến dị, khiến bọn chúng táo bạo hơn bình thường, có thể còn tiến hóa thêm một bậc. Cho nên nếu tập thể di dân rất dễ trở thành tấm bia ngắm của bọn chúng."


Bình thường nếu có nhiều người tụ tập lại với nhau thì cũng sẽ gây chú ý tới thú biến dị, nhưng chúng cũng sẽ nghi kỵ nên chỉ những loài đi săn theo bầy đàn mới dám công kích bọn họ.


Nhưng trong trường hợp bọn chúng đều phát cuồng thì lại khác. Đi săn sẽ không còn là vì kiếm ăn mà còn là để thỏa mãn dục vọng săn mồi, tương tự như bầy lang đã tấn công căn cứ, bọn chúng chỉ cắn chết con mồi chứ không hề ăn thịt.


Ngụy Nhã thay hắn nói tiếp "Thế nên đám người kia quyết định tách thành từng nhóm nhỏ lần lượt rời căn cứ, đi đến địa điểm đã chỉ định?"


Đầu ngón tay Ngụy Nhã nhịp nhịp trên mặt bàn, đây là thói quen mỗi khi cậu suy nghĩ.


Sa Dực gật đầu "Nhưng mà chặn đường này mọi người sẽ phải tự bảo vệ chính mình."


Trong căn cứ có rất nhiều nhân loại chưa có bầu bạn, hơn nữa những dị tộc có thể chất yếu kém hoặc bị tàn tật cũng không thiếu, việc bắt mọi người tự bảo vệ bản thân, không cử ra tổ đội để bảo hộ như trước, không cần nghĩ cũng biết sẽ có rất nhiều người không sống sót nổi để đến được nơi.


"Người ít thì không lo thiếu lương thực cùng nơi ở." Thiên Ân nhàn nhạt nói ra đáp án mà mọi người ở đây đều nghĩ tới.


Nếu có căn cứ cố định thì dân số càng đông sẽ càng có lợi thế. Ngược lại, trong thời kì loạn lạc hay phải chạy nạn thì ít người mới có lợi. Dân số ít thì đến nơi mới sẽ dễ quản lý hơn, gánh nặng lương thực sẽ giảm xuống, cũng sẽ không lo thiếu chỗ ở.


Mặc dù kế sách này rất tàn nhẫn nhưng không thể phủ nhận nó là lựa chọn tốt nhất. Nếu đợi đến nơi mới lại nảy sinh vấn đề, không chỉ địa vị phía trên chịu uy hiếp mà còn dễ tạo thành bạo động.


Con thỏ bị bức đến đường cùng cũng sẽ nóng nảy. Lần này căn cứ chết nhiều người như vậy, những người còn sống sớm đã có bất mãn nhất định, chỉ cần tính sai một bước cũng đủ khiến hòa bình giả tạo này bị sụp đổ.


"Ta đến đây cũng vì nó." Sa Dực nói "Nếu trở thành nhóm người đầu tiên rời đi thì mới dễ chiếm được lợi thế, còn là nhóm cuối cùng thì khỏi phải bàn. Chưa tính nguy cơ bị bỏ lại rất cao thì sợ là cũng bị cơn bão đuổi kịp, không gặp bão thì cũng tới mùa đông. Tới đó vắt giò lên cổ chạy cũng không biết có đuổi kịp không nữa."


"Chúng ta lần này phát hiện thảo dược mới nên được ưu tiên có thể rời đi trước. Cho nên ta đến để thông báo cho các ngươi mau làm sớm chuẩn bị."


"Khi nào đi?" Thiên Ân thoáng nhíu mi.


"Hai ngày nữa." Sa Dực đáp "Nhưng trong bữa nay phải đăng ký để thống kê sĩ số, thế nên ta muốn hỏi ý các ngươi."


Hai ngày nữa đã bắt đầu di dân, hành động mau chóng như vậy thì xem ra căn cứ phía Nam đã chịu thiệt hại cực kỳ nặng nề, mới khiến đám người phía trên gấp gáp thành như vậy.


Ngụy Nhã đang nghĩ ngợi thì nhận ra có tầm mắt đang nhìn mình, nhưng đợi cậu quay sang nhìn lại thì đối phương đã nhìn sang hướng khác.


"Chỗ ta một danh ngạch." Thiên Ân nói.


"Gì? Nhà ngươi có ba người, sao chỉ ghi một người?" Sa Dực ngạc nhiên.


"Ta với Thiên Ngọc không đi." Thiên Ân còn không nhìn tới Ngụy Nhã, chỉ là nhàn nhạt nói "Hắn đi."


Ngụy Nhã "......" Cái này gọi là nằm không cũng trúng đạn?


~Tiểu kịch trường~


Ngụy Nhã: "Ngươi dám đẩy ta đi, ta bỏ nhà cho ngươi xem!!!"


Thiên Ân: "Vậy ngươi đang làm gì?"


Ngụy Nhã: "Không thấy ta đang thu dọn hành lý mang đi à?!"


Sa Dực: "Thế ngươi trói hắn vào bao hành lý là muốn quậy kiểu gì đây?"


Ngụy Nhã: "Im miệng! Ta đem đồ của ta mang đi, liên quan gì tới ngươi!"


Thiên Ân: "......"


Sa Dực: "......"


~Tác giả có lời muốn nói~


Mọi người cứ bình tĩnh, không cần manh động, không cần lập hội thủ tiêu ta a~ Ta chỉ là sợ bị ném đá nên mới đọc kỹ đăng lâu thôi mà! 8(> <。)8