Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 16: Ấu tể cùng hài tử (2)



Thời tiết rõ ràng là râm mát, ánh nắng cũng không gay gắt như trưa hè, nhưng không hiểu sao Nguỵ Nhã lại cảm thấy làn da như đang bị thiêu đốt, tựa như có hàng nghìn mũi kim nhỏ đâm vào từng tấc da thịt. Tuy không đau đến mức không nhịn được nhưng lại khiến người ta thấy khó chịu.


Nguỵ Nhã biết đây là do chất phóng xạ gây ra. Những nhân loại có ấn ký của dị tộc thì chỉ dừng lại ở việc thấy khó chịu một chút, nhưng những nhân loại bình thường khác khi đi dưới ánh mặt trời cũng giống như đang đi trong lò thiêu, thỉnh thoảng còn có thể ngửi được mùi thịt khét.


Bởi vì khu vực dành cho nhân loại không có bầu bạn sinh sống cách xa khu trồng trọt, gần như nằm tại một khu biệt lập, cho nên Nguỵ Nhã không thể thấy được tác hại thật sự của chất phóng xạ, nguyên nhân không kém phần quan trọng khiến cho nhân loại gần như điên cuồng muốn tìm bầu bạn.


"Này, người đi chung với Lê Diệp Anh là ai vậy? Sao ta chưa từng thấy hắn bao giờ?"


"Ta cũng chưa gặp qua. Có lẽ mới vào căn cứ đi?"


"Nhưng dạo gần đây không nghe nói có dị tộc nào kết bầu bạn cả."


"Vậy không lẽ đã ở trong căn cứ từ trước? Không đúng đâu, nếu vậy sao ta lại không biết? Một soái ca như vậy, không thể không để lại ấn tượng."


"Đúng, đúng, ngươi nói sao lại có người đẹp trai như vậy nha. Ta còn tưởng chỉ có dị tộc như La Hải hay Thiên Ân mới sinh ra đẹp đến như vậy."


"Hừ, soái ca cái gì. Dù có đẹp trai đến mấy thì hắn cũng chỉ nằm dưới thân kẻ khác, cả đời chỉ biết sống kiếp nữ nhân."


"Chậc, ngươi nói cũng đúng, đã vậy còn phải sinh đứa nhỏ cho dị tộc..."


"Ngươi thật ngốc, nam nhân bộ muốn sinh là sinh sao? Có khi cả đời cũng không thể sinh đứa nhỏ."


"Ta vẫn thấy nam nhân sinh con thật là quái dị mà."


"Biến thái thì có!!! Tởm chết ta!!!"


"..."


"Có chuyện gì sao?" Lê Diệp Anh nhìn thấy Nguỵ Nhã đột nhiên hơi nhếch môi cười thì nhích lại gần hỏi.


"Ta thấy bọn họ cũng thật nhàn nhã thì phải? Nhìn vào khung cảnh này, ta thật không thể tin được hiện đang là mạt thế a." Trong khi dị tộc đang phải liều mạng với thú biến dị bên ngoài để kiếm ăn thì những người này lại rãnh rỗi đến mức đáng buồn cười như thế, rãnh đến mức đi quản chuyện thiên hạ.


"Mấy nữ nhân đó ta thật không thích tí nào, toàn thích nói xấu sau lưng người khác." Lê Diệp Anh tưới xong luống rau nhà mình, lau mồ hôi trên trán, mới buồn bực nói với Nguỵ Nhã "Những nam nhân đã sinh đứa nhỏ đều sẽ bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, còn thường thường phải nghe những lời sỉ nhục nữa chứ. Một khi có người tranh cãi thì lại bị bảo là không đáng mặt nam nhân, cùng nữ nhân so đo không biết nhục à, thế nên ai bị nói cũng chỉ đành phải nuốt giận vào trong."


"Còn có chuyện như vậy?" Nguỵ Nhã liếc mắt nhìn ba nữ nhân vẫn đang tụ lại một chỗ, nói đến khí thế ngất trời phía đối diện.


"Ta không bịa chuyện đâu, có khi mấy cô ta còn ỷ việc mình là nữ nhân mà sai khiến người khác làm giúp mình. Ta thật không biết sỉ nhục người khác như vậy rất vui vẻ sao? Đồng dạng là những người đã may mắn sống sót trong thời kỳ đầu, không giúp đỡ nhau thì thôi, lại đem người khác ra dẫm đạp thì được lợi gì?"


Nguỵ Nhã vỗ vỗ bả vai Lê Diệp Anh, vốn là muốn xoa đầu hắn như đứa nhỏ nhưng vẫn quyết định nhịn xuống "Dẫm đạp người khác để thoả hư vinh của bản thân, dạng người này trong bất kỳ tình cảnh nào cũng không thiếu, ngươi đừng bận tâm làm gì, thật không đáng." Cứ xem như bọn họ đang diễn một vai hề nhàm chán trước mặt ngươi đi, căn bản là không cần để mắt tới.


"Ta mới không quan tâm. He he, nếu dám nói xấu ta hay con của ta, ta liền kêu Sa Dực đem dị tộc của bọn họ ra đánh một trận để xả giận là xong."


"..." Như vậy mà cũng nói là không quan tâm à?!


Dường như thấy vẻ mặt Nguỵ Nhã có chút không đúng, Lê Diệp Anh vội bổ sung "Nguỵ Nhã, ngươi yên tâm, nếu ai dám nói xấu ngươi thì ta cũng sẽ kêu Sa Dực đánh kẻ đó!"


Người này, kì thực chỉ là một đứa nhỏ lớn xác có phải không? Có ai mà bản thân có lão công nhưng lại đi nhờ lão công nhà người khác thay mặt mình đi đánh người hay không? Đây chính là gián tiếp đả kích lòng tự tôn của nam nhân nha!


Có thể nói, Lê Diệp Anh có thể tồn tại trong thời kỳ loạn lạc mà vẫn duy trì được lối suy nghĩ đơn giản như vậy cũng thật là đáng ngạc nhiên mà. Nguỵ Nhã đang tự hỏi đoạn thời gian trước khi Lê Diệp Anh gặp Sa Dực thì đã sinh tồn bằng cách nào? Nghĩ đến cảnh tượng Lê Diệp Anh cầm vũ khí đánh nhau với thú biến dị thì...... hình ảnh quá mức vi diệu, tạm thời không hình dung ra được.


"Ta xong việc rồi. Nguỵ Nhã, ngươi có muốn đi nhìn phần đất được phân cho ngươi không?"


"Ta cũng được phân đất?"


"Tất nhiên rồi, chỉ cần là bầu bạn của dị tộc thì sẽ được phân cho một phần đất trồng, chứ không thì ngươi nghĩ cháo với rau mà ngươi ăn là từ đâu mà có?"


"Dùng thịt để đổi hoặc là mua?"


Lê Diệp Anh lắc đầu "Thực vật dễ tiêu hoá hơn so với thịt thú biến dị nhưng lại khó trồng, nhân loại chỉ trồng cho chính mình ăn còn thiếu thì lấy đâu ra việc đem đi trao đổi hay mua bán. Trừ khi bọn họ đang túng thiếu mà thôi. Vậy nên những vụ giao dịch này rất ít khi xảy ra."


Nếu không trao đổi hay thông qua mua bán, vậy thì thực vật mà cậu ăn mấy năm qua chỉ có thể là...


"Đằng kia là mảnh đất của ngươi đó."


Nguỵ Nhã không cần nhìn đến ngón tay đang chỉ phương hướng của Lê Diệp Anh mà đã nhanh chóng xác định được đâu là phần đất của nhà mình. Môi cậu khẽ mím lại, mũi có chút toan, bởi vì trên một đồng ruộng rộng lớn, giữa một đám người trưởng thành cao to, cậu lại nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé còn cao chưa đến thắt lưng mình đang cặm cụi gánh từng thùng nước cao muốn hơn nửa người nhóc để tưới cho từng luống đất.


Trong khi những ấu tể cùng hài tử đồng trang lứa đang chơi đùa bên bờ ruộng thì Thiên Ngọc của cậu lại phải vất vả đi làm ruộng, chỉ bởi vì nhóc có một người mẫu phụ vô dụng như cậu.


Thiên Ngọc không phát hiện Ngụy Nhã đứng bên bờ đối diện nhìn mình, nhóc đang định gánh một thùng nước khác thì có hai ấu tể cao hơn nhóc tận một cái đầu đứng ra chắn đường, có chút không vui nói "Tránh đường."


"Ta đây không thích tránh thì thế nào?" Một ấu tể nhìn có chút hóng hách nói.


"Bổn đại nhân không thích tránh, ngươi muốn gánh nước thì đi chỗ khác mà gánh." Một ấu tể khác thì hất cằm, xong lại cao ngạo tiếp lời "Bằng không thì hiện tại ngươi quỳ xuống trước mặt La Vân, cúi đầu xin lỗi thì chúng ta sẽ cho ngươi gánh nước."


"Ta tại sao phải xin lỗi?" Thiên Ngọc nhìn La Vân đang làm vẻ mặt dương dương tự đắc đứng phía sau hai ấu tể kia, thật đúng là khiến nhóc càng nhìn càng thêm chán ghét.


"Là ngươi vu khống mẫu thân của La Vân, khiến hắn phải chịu uỷ khuất. Thân là ấu tể lại đi bắt nạt một hài tử yếu đuối, ngươi còn không nhận mình có lỗi?!" Ấu tể lên tiếng đầu tiên đã có chút nóng nảy quát.


Thiên Ngọc khẽ hừ một tiếng, không khách khí nói "Không chứng kiến tận mắt thì đừng có lên tiếng." Cha đã từng nói, những kẻ chỉ thông qua lời nói phiến diện mà đã vội đưa ra kết luận, tự cho rằng mình đúng thì chính là những kẻ ngu xuẩn. Nhóc mới không dư thời gian đôi co với loại người như vậy.


"Ngươi......"


Ấu tể kia bị chọc cho tức giận, vừa định xông tới đánh một trận thì đã bị La Vân kéo tay lại, dùng giọng điệu mềm mại nói "Ngươi không cần tức giận. Ta đã nói chuyện này cũng không thể trách Thiên Ngọc, có trách thì trách ta không có năng lực bảo vệ mẫu thân của mình."


La Vân nói đến đây hai mắt có chút đỏ lên như muốn khóc, doạ hai ấu tể luống cuống tay chân vừa dỗ vừa hống.


"La Vân, ngươi quá tốt nên mới luôn phải chịu thiệt như vậy. Hắn đã bắt nạt ngươi mà ngươi còn xin cho hắn làm gì!"


"Ngươi nhìn cái bản mặt đáng ghét kia có chỗ nào tỏ ra hối lỗi hay không? Không dạy dỗ hắn một trận, hắn sau này nhất định sẽ lại khi dễ ngươi cho xem."


La Vân sụt sịt mũi nói "Đừng làm khó hắn nữa, hai ngươi cũng biết là mẫu phụ của hắn... như vậy, cho nên hắn mới..."


Mặc dù La Vân một bộ ấp úng, câu nói không trọn vẹn nhưng chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều hiểu được nó đang muốn nói cái gì.


Là vì có một mẫu phụ là kẻ điên cho nên không có ai dạy dỗ, mới phạm sai mà cũng không biết hối lỗi.


"Đúng nha, sao ta lại quên mất chuyện này. Vừa có một người cha tàn tật, lại có thêm một mẫu phụ bị điên, số phận thật đúng là đáng thương." Ấu tể nghe thấy một câu kia, chợt cười khinh bỉ nói.


"Này, chúng ta hay là nên bố thí cho hắn một chút xem như tích đức đi? Ngươi nhìn quần áo của hắn kìa, còn thua cái giẻ lau nhà ta." Ấu tể còn lại bày vẻ thương hại nói "Bất quá, một tên tạp chủng như ngươi cũng thật xứng dùng mấy món đồ phế liệu kia, cũng như việc có cha cùng mẫu phụ đáng khinh như......"


"A a a a a a a....... !!!!!!" Tiếng thét chói tai không dự báo trước đồng thời vang lên cắt ngang câu nói nhưng rồi lại nhanh chóng im bặt, nhanh đến nổi khiến những người gần đấy cho rằng mình vừa mới nghe lầm, sau đó người nào cũng trở về làm tiếp việc của người nấy, cũng không bận tâm đến tiếng thét vừa rồi có thật hay không, dù sao thời buổi bây giờ cũng có không thiếu kẻ điên bất chợt thét lên vài tiếng để phát tiết kinh hãi trong lòng.


"Nhóc con, sỉ nhục người khác không phải việc trẻ ngoan nên làm đâu." Nguỵ Nhã hơi câu khoé môi, giọng đầy ôn hoà nói, hai tay lại không có dấu hiệu muốn buông tha cho cánh tay của hai ấu tế kia.


~Tác giả có lời muốn nói~


Một đêm không ngủ... Σ(T□T)