Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 17: Chương 17




Hạ Nam Quân ngậm điếu thuốc Esse, phần thân thuốc dài màu trắng làm nổi bật khuôn mặt hắn.

Trời hè tối muộn.

Tầm sáu, bảy giờ vẫn có thể thấy vài ánh tà dương le lói, tựa như lớp đường bột lấp lánh, hắt lên sườn mặt hắn.
Khưu Thiên vẫn đang ôm đĩa tỏi của cậu nhưng không quay lại bàn ăn.

Cậu phát hiện thấy phần tai đeo khuyên lúc nãy của Hạ Nam Quân còn hơn sưng, lỗ khuyên trên tai trông rất rõ.
“Cậu có cần bôi thuốc khử trùng không?” Khưu Thiên nhắc.
Hạ Nam Quân cắn điếu thuốc, quay qua nhìn cậu rồi đáp: “Chọc thêm vài lần là ổn thôi.”
Khưu Thiên: “Bình thường không thấy cậu đeo khuyên.”
Hạ Nam Quân hừ một tiếng: “Cậu cũng đâu có đeo.”
Hồi nhỏ cũng không phải Khưu Thiên tự nguyện muốn bấm lỗ tai.


Nếu không phải hai người phụ nữ trong nhà đều lấy việc làm đẹp cho cậu làm niềm vui thì lỗ tai của Khưu Thiên cũng không tới mức mãi không tịt.
Cậu nhìn dái tai hơi sưng của Hạ Nam Quân, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Cậu không giống tôi.”
Khưu Thiên mỉm cười: “Cậu đeo khuyên tai hợp lắm.” Cậu tiếp, “Đeo lên trông đẹp ghê ấy.”
Thật ra bây giờ Khưu Thiên không còn muốn nghĩ về chuyện thời cấp ba nữa, chủ yếu là cậu không muốn tìm hiểu sâu về suy nghĩ trong đầu Hạ Nam Quân.
Con người ai rồi cũng lớn lên.

Những cảm xúc nhục nhã, tủi hờn ngày ấy cũng dần phai nhạt theo thời gian.

Thứ còn đọng lại là tình cảm mãnh liệt, là nỗi ham muốn ngày một rõ ràng cùng khuôn mặt xinh đẹp và chăm chú của Hạ Nam Quân trong gương.
Vậy là hắn trở thành mọi lần đầu của cậu.
Lần đầu lên đỉnh.
Lần đầu nằm mơ thấy người khác.
Lần đầu mộng tinh.
Lần đầu có ý niệm rằng: À, hóa ra người đẹp là như vậy.
Càng ý thức rõ về điều này, Khưu Thiên lại càng không dám nghĩ tới Hạ Nam Quân của khi ấy.
Cậu sợ nếu mình cứ dừng lại mãi ở thời điểm ấy sẽ chẳng khác gì một chiếc máy rây đường, nhai đi nhai lại vị ngọt đã quá hạn, trong khi đó Hạ Nam Quân thậm chí còn chẳng để trong lòng.

Đấy có lẽ chỉ là một lần xúc động nhất thời của hắn, hoặc là trò đùa tai quái với người mình ghét của cậu trai mới lớn.
“Nếu thật sự chỉ là đùa bỡn thì quá đáng thương rồi.” Có lúc Khưu Thiên sẽ rất bình thản mà nghĩ vậy.

Cậu cũng không trăn trở xem rốt cuộc đáng thương ra sao, tránh để bản thân thấy hối hận quá lâu.
Lúc quay lại bàn bóc tỏi, Cao Dương còn hỏi cậu vừa rồi mới đi đâu.
“Tao thấy vừa nãy Hạ Nam Quân đứng chỗ cửa sau hút thuốc.” Cậu ta như thể phát hiện được bí mật nho nhỏ ngày hè, đá lông nheo với Khưu Thiên: “Hai người nói chuyện gì đấy?”
Khưu Thiên bóc được hai tép tỏi, gói lại cùng thịt và rau sống rồi nhét vào miệng mình, lùng bùng nói: “Còn nói được chuyện gì nữa… Thì mấy việc hôm nay thôi.”
Lúc này Hạ Nam Quân cũng đã quay trở lại.

Trông hắn có vẻ nóng, lấy tay gạt lọn tóc xoăn lòa xòa trước mái.


Lúc ánh mắt hắn lướt qua Khưu Thiên thì cố ý dừng lại, tình cờ cậu cũng đang nhìn hắn.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
“Tôi cũng muốn ăn tỏi.” Hạ Nam Quân chợt bảo.
Trong bát Khưu Thiên còn hai tép.

Cậu không muốn chạy thêm một chuyến nên có chút tiếc, bảo: “Cậu tự đi lấy đi.”
Hạ Nam Quân như trẻ con đáp: “Không muốn, cậu bóc cho tôi ăn.”
Khưu Thiên: “?”
Ngồi hai bên trái phải cậu là Mạc Đồ Đồ và Cao Dương.

Cũng không rõ Mạc Đồ Đồ bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lúc thấy Hạ Nam Quân cầm ghế đi tới lại cố ý nhường ra một chỗ.
“Hai người tình cảm tốt, ngồi cùng nhau cho tiện.”
Hạ Nam Quân mỉm cười với cậu ta, cực kỳ mặt dày mày dặn: “Cảm ơn.”
Mạc Đồ Đồ vậy mà còn đỏ mặt: “Không có gì, không có gì.”
Hạ Nam Quân thoải mái ngồi xuống bên cạnh Khưu Thiên, chờ cậu bóc tỏi cho hắn.


Khưu Thiên đến là cạn lời, vừa bóc vừa phàn nàn: “Không phải cậu vừa bảo ăn tỏi hôi miệng sao?”
Hạ Nam Quân không thừa nhận: “Đâu có.”
Khưu Thiên nghiêm túc nói: “Cậu có.”
Hạ Nam Quân có chút bực mình, làu bàu một câu “Cậu phiền ghê đó”.

Rồi bỗng, cả người hắn áp tới, chóp mũi chạm vào chiếc miệng đang hé của Khưu Thiên, khẽ ngửi.
Khưu Thiên: “……..”
“Tôi ngửi rồi.” Trông bộ dạng Hạ Nam Quan cực kỳ thản nhiên.

Hắn như thể biết mình đẹp nên được đằng chân lân đằng đầu, “Cậu không chịu ngửi tôi thì để tôi ngửi cậu.

Tôi ngửi thấy không hôi.

Cậu nhanh bóc tỏi cho tôi đi.”.