Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Chương 18: Tòa nhà ma ám (1)



[Cho tới bây giờ tôi mới biết được người cuối cùng vẫn là người, yêu chung quy lại vẫn là yêu. Yêu hận tình thù giữa người và yêu cũng chỉ có chết hết rồi mới có thể đổi lấy giải thoát. Có lẽ còn có kiếp sau, lúc gặp lại nhau, tôi không là yêu nữa.]

************

Lâu Vũ Tranh tỉnh lại từ trong giấc mơ bi thương kia. Cô không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, đại khái là một người ở bên tai cô nói vài lời làm cô rơi lệ. Cô vuốt ve chỗ cổ từng bị cắn kia theo bản năng. Bởi vì nguyên nhân thời gian, vết thương đã sớm khỏi hẳn. Ngay cả Lăng Hư cũng nói vết thương lành rất nhanh, máu cô vẫn là màu đỏ của con người, nguyền rủa của sói yêu lúc sắp chết gây ra trên người cô hẳn là thất bại.

Nhưng Lâu Vũ Tranh lại không nghĩ vậy, cô vẫn cảm thấy nguyền rủa của sói yêu giống như một quả bom ẩn núp trong thân thể, không biết vào một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ, sau đó hủy hết những điều tốt đẹp.

Đúng rồi, còn có một việc là Lâu Vũ Tranh đi học đồng thời cũng đến chỗ Lăng Hư làm thêm. Chẳng qua công việc là giám sát Lăng Hư có vẽ sai phù chú không, dù sao vị đại sư này ngoài việc vẽ sai phù chú ra thì anh bùng nổ linh lực vào lúc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy. Mà Lâu Vũ Tranh làm thêm ở chỗ anh, cũng hy vọng mình có thể học được một chút đạo thuật, tránh cho tương lai xảy ra việc ngoài ý muốn, cô không có cách nào bảo vệ bản thân.

Hôm nay vốn không có lớp, nhưng Lâu Vũ Tranh vẫn đến trường học vào lúc chạng vạng.

Cũng không phải vì cô quá hiếu học, mà nguyên nhân thật sự là cô muốn đi tìm bạn từ thuở nhỏ của mình, là bạn thân được gọi là Ba La trước kia rất lâu đã từng xuất hiện.

Ba La học y, hơn nữa còn là học trò cưng của giáo viên, cho nên thường xuyên bị giữ lại làm trợ thủ. Nhưng đừng nhìn Ba La không ít lần làm giải phẫu, bản thân Ba La có lá gan rất nhỏ. Lâu Vũ Tranh không bao giờ quên được, mấy lúc cắm trại thời cấp hai cấp ba, Ba La bị bóng cây dọa cho sợ tới mức không dám ngủ. Cho nên, vì để Ba La không quá sợ hãi lúc về nhà sau khi giải phẫu thi thể xong vào chạng vạng, Lâu Vũ Tranh rảnh hơi bèn đến đón cô ấy.

Nhưng hôm nay Lâu Vũ Tranh lại phát hiện một chuyện rất không bình thường.

Tuy Lâu Vũ Tranh không còn theo chủ nghĩa vô thần nữa, cô biết những chỗ như khoa y này chắc chắn sẽ không sạch sẽ, nhưng linh hồn xếp hàng trên hành lang lại làm Lâu Vũ Tranh vô cùng giật mình.

Những linh hồn đó như zombie trong tivi, ruột này, trái tim này bên trong cơ thể đều lòi ngoài, trên quần áo màu trắng mờ ảo dính đầy vết máu đọng. Tóm lại hiệu quả thị giác cực kỳ rõ ràng, nếu không phải trước đó đã từng gặp quỷ và yêu quái, có khi Lâu Vũ Tranh đã hét lên rồi.

Những quỷ hồn đó nghe được tiếng bước chân của Lâu Vũ Tranh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâu Vũ Tranh. Trong lòng Lâu Vũ Tranh kêu thảm rồi, làm ra vẻ không nhìn thấy cái gì, mặt lạnh tanh tiếp tục đi về phía trước. Những hồn phách đó nhìn thấy phù chú trên người Lâu Vũ Tranh thì không dám đụng vào cô nhưng lại vây xung quanh, rất là rợn người.

Lúc này trong lòng cô đã sợ đến muốn hét lên, nhưng cô vẫn nhẫn nại. Bởi vì không nhẫn nại thì những quỷ hồn đó sẽ phát hiện cô có thể nhìn thấy bọn chúng. Đến lúc đó có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn...

Mà Ba La làm xong việc, nhìn thấy Lâu Vũ Tranh đã đến thì rất vui vẻ vẫy vẫy tay với Lâu Vũ Tranh. Cô cởi áo blouse trắng ra thay quần áo bình thường của mình, cầm lấy túi, hưng phấn khoác tay Lâu Vũ Tranh: “Cũng may cậu đến đón tớ, nếu không tớ thật sự không dám đi qua hành lang dài âm u này.”

Mặt Lâu Vũ Tranh nhăn nhó, cô có thể nói là cô hối hận rồi không? Cô có thể nói cô thật hâm mộ Ba La không nhìn thấy gì không? Vừa rồi Ba La xuyên thẳng qua mấy quỷ hồn, sau đó khoác bả vai cô, hiệu quả thị giác quả thực đáng sợ đến chết đó!

Không muốn rối rắm nghĩ những thứ này, Lâu Vũ Tranh lộ ra một nụ cười méo mó: “Ba La, chúng ta đi trước đi. Tớ nghe nói có một tiệm lẩu mới mở được khen lắm.”



Ba La theo Lâu Vũ Tranh nện bước đi ra ngoài, nhưng cô lại tò mò hỏi: “Được, ăn gì thì tùy cậu. Nhưng sao sắc mặt cậu khó coi thế? Chẳng lẽ là táo bón? Muốn tớ xem cho cậu không!?”

“Không phải đâu, chẳng qua đến ‘tháng’ thôi.” Lâu Vũ Tranh trả lời qua loa một câu. Bây giờ cô muốn làm nhất là nhanh chóng kéo Ba La rời khỏi nơi này.

“Chuyện này không có khả năng! Rõ ràng cậu mới hết nửa tháng!” Ba La hiển nhiên cho Lâu Vũ Tranh một đáp án thật giật mình.

“Cậu nhớ rõ vậy á!” Điều này làm Lâu Vũ Tranh giật mình, đến bản thân cô đều không nhớ rõ thế mà Ba La lại nhớ rõ. Đây không hổ là bạn thân à?

Ba La đắc ý cười vỗ vỗ ngực: “Nhớ chứ! Hai ta cùng ngày mà! Dù sao bạn thân thì đến kỳ sinh lý cũng giống nhau.”

“Cậu nói rất có lý, tớ không thể nói gì.” Lâu Vũ Tranh tỏ vẻ hoàn toàn không ngờ gần đây mình thấy hơi nhiều.

Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã đi ra khỏi tòa nhà giải phẫu. Đứng dưới hoàng hôn, Lâu Vũ Tranh dùng sức hít thở. Cô lại có một loại cảm giác còn sống thật tốt.

Nhìn biểu hiện khoa trương của Lâu Vũ Tranh, Ba La nở nụ cười: “Cậu làm gì mà thành như thế này vậy. Chỉ là đi từ khu dạy học ra thôi mà, cho dù không thích học thì cũng không cần ra vẻ chẳng khác nào chết đi sống lại chứ!”

Lâu Vũ Tranh trừng mắt nhìn Ba La ngu ngốc hoàn toàn không biết tình huống, hận rèn sắt không thành thép: “Làm ơn! Đây cũng không phải là khu dạy học bình thường! Đây là tòa nhà có cực nhiều thi thể ngâm trong formalin đó! Cậu hoàn toàn không sợ à?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của Lâu Vũ Tranh, Ba La cười thản nhiên: “Sao? Thật ra lúc đầu tớ cũng sợ, nhưng đi qua đi lại chỗ này lâu như vậy, nên hết sợ rồi.”

“Cho nên lá gan của cậu to ra rồi à?” Lâu Vũ Tranh liếc trắng Ba La một cái, cầm bùa hộ mệnh mà cô vẫn luôn mang theo ra tự tay đeo vào cho Ba La, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Đây là bùa hộ mệnh lần trước tớ về nhà cầu đấy, có thể bảo vệ cậu bình an. Cho nên, cho dù thế nào cậu cũng không được lấy ra!”

“Tắm rửa cũng không thể à?” Ba La tò mò thưởng thức bùa hộ mệnh, nhìn như tùy ý hỏi.

Lâu Vũ Tranh nắm lấy tay Ba La, vẻ mặt nghiêm túc: “Không thể! Nhất định phải mang theo 24/24, đây là thỉnh cầu cả đời của tớ.”

Ba La hiển nhiên bị dáng vẻ nghiêm túc quá mức của Lâu Vũ Tranh doạ sợ: “Được rồi! Được rồi! Tớ biết rồi, đừng có nghiêm túc thế chứ! Rõ ràng chỉ cần cậu nói với tớ thì tớ sẽ làm ngay ấy mà.”

***************

“Lại vẽ một lá bùa hộ mệnh cho em? Từ khi nào mà bùa hộ mệnh thành vật phẩm tiêu hao rồi?” Nhìn Lâu Vũ Tranh vừa chạy vào phòng đã đưa ra yêu cầu này, Lăng Hư lấy bút chu sa vừa vẽ vừa phỉ nhổ.



“Cắt! Không phải em đưa cho Ba La à!” Lâu Vũ Tranh uống một ngụm trà đặt ở bên cạnh. Cô sợ mình không mang bùa hộ mệnh gặp phải chuyện gì đáng sợ, cho nên một đường này chạy đúng là đủ mệt.

“Ba La? Cô bạn thân mà em vẫn luôn nhắc đến kia à?” Hiển nhiên, Lăng Hư vẫn rất quen thuộc với cái tên Ba La này. Cho dù chưa gặp người thật, anh cũng không chịu nổi người nào đó nhắc đến mỗi ngày.

“Nói đúng ra, phải là bạn cực thân mới đúng.” Lâu Vũ Tranh tỏ vẻ chênh lệch giữa bạn thân và bạn cực thân vẫn là rất lớn.

Lăng Hư, không quá hiểu văn học, bình tĩnh quyết định không tiếp tục đề tài này, hỏi cho có: “Được rồi! Bạn cực tốt của em gặp chuyện rắc rối gì à?”

“Em cũng không biết nên nói như thế nào... Trên thực tế...” Lâu Vũ Tranh có chút rối rắm. Cô thật sự không hy vọng thể chất Conan của mình bùng nổ... Nhưng mà trực giác nói cho cô, lần này có lẽ cô thật sự dính vào việc lớn rồi. Vì tránh cho một thời gian nữa sẽ xảy ra chuyện xấu, Lâu Vũ Tranh bèn kể lại chuyện mình nhìn thấy ở khu nhà giải phẫu lúc đi đón Ba La.

Nghe xong Lâu Vũ Tranh kể, sắc mặt Lăng Hư có chút khó coi: “Nếu thật như lời em kể thì chuyện này rắc rối rồi.”

Nghe Lăng Hư nói như vậy, sắc mặt Lâu Vũ Tranh cũng khó coi, không thể tin nổi hỏi: “Không phải vậy chứ? Vậy là chuyện rắc rối gì!?”

Lăng Hư thâm trầm gật đầu, đặt phù chú dùng chu sa viết trên vải vàng vào trong túi vải đỏ, cũng giao cho Lâu Vũ Tranh: “Sau khi chết, con người sẽ bị quỷ sai dẫn đường đến địa phủ, điều tra ưu khuyết điểm cả đời rồi phán đoán đầu thai hay là chịu hình ở địa phủ. Chỉ có lệ quỷ chết oan khuất mới có thể dừng lại ở chỗ trước khi chết. Nếu có cơ duyên gì đó mà linh lực cường đại, thậm chí có thể rời khỏi nơi mình chết ra ngoài hại người báo thù. Mà em nói những hồn phách đó, thân thể không được đầy đủ gì đó, rõ ràng chính là lệ quỷ. Thử hỏi một khu dạy học sao lại xuất hiện nhiều lệ quỷ như vậy?”

Lâu Vũ Tranh gật gật đầu: “Anh nói không sai. Em cũng không phải lần đầu đi đón Ba La. Nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều hồn phách như vậy, hơn nữa cái chết đều thảm thiết. Không có lý do gì khu dạy học lại đột nhiên có nhiều người chết, lại còn đều bị chết thảm như vậy...”

Lăng Hư như suy tư gì, sau đó anh nói với Lâu Vũ Tranh: “Anh cảm thấy em cần phải gọi điện thoại cho Lâm Giai, hỏi xem cục cảnh sát của anh ấy gần đây có vụ án mưu sát mất tích nào không.”

Lâu Vũ Tranh giật mình nhìn Lăng Hư một cái: “Thế mà anh lại chủ động nhắc đến anh Giai, em vẫn cảm thấy mình phát hiện ra chuyện khó lường. Chẳng lẽ hai ngươi thưởng thức nhau, kìm lòng không đặng?”

Lăng Hư khinh bỉ lại cạn lời nhìn Lâu Vũ Tranh: “... Trong đầu cô nhóc nhà em đừng nghĩ mấy cái linh tinh đó,... Thôi, người xuất gia giới sân giới giận.”

Lần này đổi làm Lâu Vũ Tranh hết chỗ nói. Cô không thấy Lăng Hư giống người xuất gia chỗ nào cả: “Người xuất gia? Được rồi, đạo sĩ cũng coi như người xuất gia. Như vậy, Tam sư công, anh có giới sắc không?”

“Bần đạo còn cần nối dõi tông đường.” Lăng Hư tự cho mình một like ở trong lòng, lúc này trả lời cao ngạo như vậy, quả thực cơ trí vô cùng.

Nói chuyện tào lao mấy câu, Lâu Vũ Tranh gọi điện thoại cho Lâm Giai, không có ám chỉ, lời nói khách sáo gì đó, cô hỏi thẳng gần đây có vụ án nào hay không. Lâm Giai bình tĩnh tỏ vẻ gần đây rất yên bình, nhưng anh đang điều tra ông chủ Tôn của quán bar Duyên. Dẫu sao loại chuyện đã có thể xác định ông ta giết đã chết An Đế lại không có chứng cứ, đối với Lâm Giai mà nói là một sỉ nhục rất lớn.

Không quấy rầy Lâm Giai tiếp tục tra án, sau khi xác định gần đây thật sự rất bình an, Lăng Hư nói: “Nếu không phải hồn phách mới sinh, như vậy chính là vấn đề lịch sử để lại. Có khi, khu dạy học kia đã từng có trận pháp không cẩn thận bị phá hư, thả những linh hồn từng bị giam cầm ra? Còn có khả năng là khu dạy học có thứ gì đó hấp dẫn chúng nó đến đó...”