Mãnh Thú

Chương 24: "Thi hộ."



Linh Quân lên xe ngồi, vẻ mặt có chút mệt mỏi, đầu hắn cứ quay mòng mòng, tưởng chừng như muốn vỡ toang ra.

"Vẫn còn đau đầu sao?" Thiệu Huy cầm vô lăng, lo lắng quay sang nhìn hắn. Linh Quân chỉ khẽ gật đầu, hơi khó chịu ngả lưng về phía sau.

"Hôm nay đừng thi."

"Tại sao?" Đôi mắt Linh Quân nhắm nghiền, miệng khẽ hỏi nhỏ, thanh âm hắn điềm tĩnh.

"Tôi sợ có chuyện không may thôi, phải bơi liên tục 200 mét không ngừng nghỉ như vậy rất nguy hiểm."

"Vẫn bơi được, anh lo cái gì chứ?"

"Đừng ồn ào, để tôi xin phép người khác thay thế em."

Thiệu Huy giật lấy túi đồ bơi của hắn quăng ra đằng sau, Linh Quân ngạc nhiên ngồi dậy nhìn Thiệu Huy. Hắn thở dài, chắc phải ngừng thi rồi, hắn đang rất mệt, thật sự mệt.

"Ai có thể thay thế được đây?"

"Có tôi."

"Gì? Anh? Đang đùa à?" Linh Quân mở to mắt, nhìn động thái bình tĩnh của Thiệu Huy mà ngạc nhiên vô cùng.

"Không đùa."

"Thật?" Hắn hỏi lại một lần nữa.

"Là thật."

Thiệu Huy vẫn bình thản nói, chân nhấn mạnh thắng xe, chiếc xe đỏ láng bóng lao đi như gió, chạy thẳng đến trung học Bắc Hải. Linh Quân mệt mỏi bước xuống xe, ánh nhìn lạnh băng nhìn xung quanh. Bắc Hải được bố trí lực lượng an ninh rất đông đủ, đa phần đều là tay chân của KJ phái đến, nhìn đâu đâu cũng thấy những người mặc áo đen đứng nghiêm nghị. Đôi mắt Linh Quân khẽ hạ xuống, hắn bước đến khu vực diễn ra hội thao, còn chẳng buồn chào hỏi ai, xông thẳng vào khu vực ban giám khảo.

"Hiệu trưởng Hy, ta muốn nói một chuyện."

Thanh âm hắn khẽ vang lên, mọi người đều lạnh toát cả sống lưng. Linh Quân cúi thấp người, tay đập lên bàn một sấp tiền lớn, khẽ nhếch chân mày nhìn Hy Văn. Lão liền lúi húi nhận lấy, thận trọng đứng dậy chào.

"Bất cứ chuyện gì, thưa cậu Linh."

Điệu bộ Hy Văn tràn đầy sợ hãi, lưng cúi thấp xuống. Phải, hệt như một con chó trung thành.

Cũng lâu rồi, Linh Quân mới được nếm trải sự sợ hãi của người khác đối với mình.

Hắn thích cảm giác được mọi người kinh nể, cảm giác ấy chỉ khiến hắn càng thêm kinh bỉ những con người đó thôi.

"Hôm nay có thể ta sẽ không tham gia hội thao, muốn thay phần thi của ta cho người khác."

"Dạ được chứ ạ! Cậu Linh muốn ai thay thế, tôi nhất định sẽ đem người đó đến cho cậu."

Linh Quân đút tay vào túi quần, hất cằm sang một bên. Thiệu Huy chầm chậm tiến đến, nhẹ nhàng xoa đầu hắn. Linh Quân nghiêng đầu nhìn Hy Văn, nét mặt lão có chút bất tiện.

"Chủ nhiệm Thiệu không được sao? Nếu ông không vừa lòng thì..."

"Không.... không phải đâu, chủ nhiệm Thiệu rất được. Vâng vâng, nếu cậu Linh đã chọn người thay thế thì tôi không dám."

Hy Văn cầm lấy mảnh khăn trắng lau đi những giọt mồ hôi nặng nề trên trán, lão khẽ liếc nhìn Thiệu Huy. Nhìn cái cách Thiệu Huy thoải mái với Linh Quân, lão biết người này hoàn toàn thuộc diện đặc biệt.

Hội thao diễn ra đầy náo nhiệt, nam sinh nữ sinh trong những bộ đồng phục trường đứng đầy cả một sân. Hoa văn, ruy băng đều treo đầy dọc hành lang và sân trường, vài phần náo nhiệt đông đúc hẳn. Thiệu Huy chờ đến lượt của mình, chán nản mà ngồi xem các phần thi khác. Còn về phần Linh Quân, hắn lại chạy ton ton đi đâu đó không rõ.

"Ê!" Linh Quân nheo mắt, vẫy tay một cái, hai người đàn ông cao to đứng ở cổng liền lập tức chạy lại. Thấy hai người kia chạy đến, hắn mỉm cười, quăng cho mỗi người một lon bia lạnh.

"Tiểu Tư! Tiểu Quán! Uống đi, tụi mày vất vả rồi."

Linh Quân choàng vai Mã Tư và Du Quán, vui vẻ nói. Mã Tư và Du Quán ngần ngại mở nắp bia, uống cạn một hơi. Xong, bộ dạng cả hai đều có chút kì lạ.

"Cái kiểu thái độ đó lòi đâu ra vậy? Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Linh Quân tựa người vào cổng, vắt chéo hai chân nhìn hai người trước mắt. Hắn đâu còn lạ lẫm với điệu bộ này của Mã Tư và Du Quán, điệu bộ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi hắn đây mà.

"Đại ca, thì là cái người tên Thiệu Huy đó..."

"Anh ta làm sao?" Linh Quân mỗi lần động đến hai chữ Thiệu Huy liền nhạy cảm, hắn khẽ chau mày nghiêng đầu ngạc nhiên.

"Đại ca không đi cùng anh ta sao?"

Du Quán ngập ngừng hỏi, gã bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Linh Quân, cúi thấp đầu không dám nhìn.

"Mày... có hứng thú với anh ta rồi à?"

Linh Quân khẽ cười, một nụ cười mang theo nhiều hàm ý. Hắn tiến lại gần Du Quán, đặt một tay lên vai gã, thì thầm vào tai gã. Giọng nói của hắn pha chút phẫn nộ, nhưng điều khiến Du Quán kinh hãi nhất lại chính là thanh âm vẫn trầm đều kia, câu nói hoàn toàn toát ra uy lực vô hình, vô tình chụp lấy gã, bóp nát không buông.

"Đại ca, đại ca nói gì vậy? Người của đại ca, tụi em nào dám..." Mã Tư nhận thấy tình hình không ổn lập tức nói đỡ cho Du Quán, gã biết một khi Linh Quân đã phát tiết thì chẳng ai cản nổi.

Sau này Mã Tư mới biết, quan niệm đó chỉ sai đối với một người.

"Tiểu Tư, mày im lặng đi. Du Quán, tao nghĩ mày có hơi bận tâm về người của tao thì phải?"

Mã Tư bị hắn dùng lực đẩy ra, ánh mắt lạnh buốt trừng vào Du Quán. Gã hoảng sợ quỳ xuống, thân thể run lên bần bật, gã lại không ngờ hắn lại phản ứng như vậy, biểu cảm của Linh Quân thật sự làm gã chết đứng, đôi mắt kia tàn độc không khác gì một con MÃNH THÚ.

"Đại ca, em xin lỗi, em thật sự không có ý đó..."

Du Quán lắp bắp nói, gã biết Linh Quân vốn không vô duyên vô cớ nổi giận, ngày hôm nay hắn trở nên như vậy dọa gã một phen hồn bay phách lạc.

Linh Quân trầm ngâm nhìn Du Quán, cười khẩy lên một tiếng,  "Nếu mày có hứng thú với anh ta như vậy, hay tao để anh ta đi theo mày nhé?"

"Chậc, em xem tôi như đồ buôn bán trao đổi như vậy à?"

Linh Quân thoáng giật mình, Thiệu Huy tiến đến đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hắn. Đột nhiên trong lòng có chút thỏa mãn, le lói một sự thoải mái lạ thường.

"Ra đây làm gì? Sắp tới phần thi rồi."

Linh Quân lườm Du Quán một cái, đồng tử giãn ra đôi chút. Du Quán thở phào nhẹ nhõm, nếu Thiệu Huy không xuất hiện đúng lúc, chắc gã đã chầu diêm vương rồi.

"Đợi em." Thiệu Huy nhìn Du Quán, khẽ gật đầu. Du Quán thật sự cảm kích người này, mạng này của tôi là do anh cứu rồi.

"Vậy thì đi." Linh Quân quay đầu lại, lẳng lặng cùng Thiệu Huy đi vào trong.

"Má! Lần sau có cho tiền tao cũng không dám nhắc đến anh ta trước mặt đại ca đâu!" Mã Tư đỡ Du Quán đứng dậy, gã Quán liền bực dọc chửi ra một câu.

"Thiệu Huy đến không kịp thì đời mày coi như xong." Mã Tư thở dài, nhìn theo bóng dáng hai người kia vào trong. Gã biết Thiệu Huy là người duy nhất Linh Quân nghe lời, chỉ cần bên cạnh Thiệu Huy, đại ca xưng bá giang hồ của bọn họ liền biến thành một con mèo ngoan ngoãn.

Linh Quân đợi Thiệu Huy ở phòng thay đồ, hắn ngước cổ nhìn ra ngoài, hồ bơi được trang bị đầy đủ, học sinh giáo viên đầy cả một khoảng. Cửa phòng thay đồ khẽ mở, Thiệu Huy bước ra ngoài, trên người chỉ mặc độc mỗi chiếc quần dài đến mắc cá, ôm trọn đôi chân dài miên man của Thiệu Huy. 

Thiệu Huy rất trắng, thật sự trắng, trắng đến mức nhiều lúc Châu Doãn còn đùa với Linh Quân rằng trông hắn đi cùng Thiệu Huy thật giống "cà phê sữa".

Tấm lưng rộng lớn, săn chắc được phơi bày một cách trần tục, yết hầu nổi lên giữa cổ, các đường gân xanh thi nhau nổi quanh cánh tay. Linh Quân hướng ánh mắt xuống dưới, các cơ bắp của Thiệu Huy đều không kém gì hắn, cánh tay săn chắc tưởng chừng như có thể bóp ngạt người bất cứ lúc nào. Thứ duy nhất làm Linh Quân để tâm nhất, chính là những múi cơ cuồn cuộn trên bụng Thiệu Huy, nổi lên như một cơn giông bão, xếp thành từng hàng như tượng tạc. Cơ thể Thiệu Huy hoàn mĩ đến mức người ta cứ ngỡ hắn không phải phàm nhân.

Thiệu Huy bị nhìn đến phát run, chầm chậm tiến đến, nhìn người trước mặt mỉm cười.

"Làm như lần đầu thấy không bằng."

"Chậc, đem thầy đi bán chắc được cả rổ tiền." Linh Quân tạch lưỡi một cái, đưa cho Thiệu Huy cặp kính bơi.

Dù gì Linh Quân cũng có máu kinh doanh, nếu đem tên cao khều này đi đấu giá thì hắn nhất định lời to.

Thiệu Huy lườm hắn một cái, đeo kính bơi vào để thả lỏng ở cổ. Linh Quân lắc lắc đồng hồ, hừ lạnh một tiếng liền đứng dậy đi ra ngoài, Thiệu Huy cũng chầm chậm theo hắn từ phía sau.

Linh Quân đến chỗ dự thi, liếc nhìn một vòng hồ bơi to lớn, chiều ngang rộng đến trăm mét, to đến choáng ngợp. Hắn liếc nhìn vị trí bên cạnh Thiệu Huy, lập tức nhìn thấy Hán Trung. Hán Trung thấy hắn, khẽ nhếch mày cười, hắn cũng cúi đầu chào.

"Tất cả vào vị trí! Tôi sẽ bắt đầu đếm thời gian." Trọng tài thổi một tiếng kèn lớn, Linh Quân khẽ chau mày bịt hai tai lại. Thiệu Huy quay lại nhìn hắn, ném một ánh nhìn tràn đầy thiện ý về hắn, sau đó cúi thấp lưng, đứng lên bệ phát.

Linh Quân buông hai tay, khoanh lại trước ngực, chép miệng nhìn Thiệu Huy: "Thi tốt."

Thiệu Huy nhìn hắn nở một nụ cười, bước vào vạch xuất phát. Tiếng súng trong tay trọng tài vang lên một tiếng, tất cả thí sinh đều lao đến tựa như vũ bão. Thiệu Huy bơi rất nhanh, kĩ thuật bơi đều là điêu luyện, hụp lặn liên tục không nghỉ, chẳng mấy chốc đã bỏ xa các thí sinh còn lại cùng Hán Trung tranh ngôi quán quân. Hán Trung không phải tầm thường, hắn từ nhỏ đã được rèn luyện nghiêm khắc, ngày nào cũng buộc bơi mấy trăm mét liên tục, vốn dĩ để rèn sức bền và độ chịu đựng của hắn. Hán Trung bơi sát Thiệu Huy, cả hai chỉ đều cách nhau một chút.

Tiếng reo hò và cổ vũ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, nam sinh nữ sinh đều hò hét theo từng chuyển động của hai người, hồi hộp trông đợi. Linh Quân đứng ở một góc, lặng lẽ nheo mí mắt. Thiệu Huy này cái gì cũng thông thạo, giỏi tất cả mọi thứ, không uổng công hắn chọn đúng người thay thế.

Cả hai cùng chạm vào vạch đích, xoay người chuẩn bị chặn về. Thân thể hai người cường tráng cùng xoáy vào dòng nước lớn tạo nên hỗn loạn, nước đều tràn hết ra ngoài. Hán Trung cùng Thiệu Huy xoay người, phóng thẳng về phía trước.

Hán Trung chợt khựng lại đôi chút, hắn giảm đi lực bơi, không phải vì đuối sức, hắn đang để tâm đến thứ khác. Dưới làn nước xanh ngắt một màu, Hán Trung thấp thoáng thấy vài vệt đỏ loang lổ, hòa lẫn với nước, mà vệt đỏ ấy ngày càng trở nên nhiều, kéo theo một dải đỏ au.

Là máu!

Hán Trung lập tức nhận thấy có điều không ổn, hắn ngước nhìn Thiệu Huy, phát hiện ra sự tình. Chân phải Thiệu Huy xuất hiện một vết hở lớn, vết hở đang rỉ máu liên tục, dưới điều kiện ở dưới nước càng làm máu chảy nhiều hơn. Hắn giật mình nhìn Thiệu Huy, bất ngờ Thiệu Huy vẫn bơi bình thường, dù tốc độ có giảm đi đôi chút nhưng vẫn không có một dấu hiệu gì khác.

Linh Quân nhìn thấy hành động khác thường của Hán Trung, lập tức nghi ngờ có gì không ổn.