Mãi Không Buông Tay

Chương 27: Bảo vệ



Ba Cung và Mẹ Trịnh đưa An Tuệ Mẫn đến Trịnh gia. Chuyện này Trịnh gia đã biết từ lâu, mọi người biết chuyện đều rất đau lòng.

Mẹ Hạ cùng Trịnh Kiên đã ngồi ở phòng khách đợi. Nghe ba Cung gọi báo sẽ để An Tuệ Mẫn qua Trịnh gia sống một thời gian, hai người liền nhanh chóng cho người dọn dẹp lại phòng khách.

“Ông chủ, bà chủ. Cung gia đến rồi ạ.” Quản gia cung kính thông báo.

Mẹ Hạ cùng Trịnh Kiên nghe vậy liền vội đứng dậy

“Mau mời vào”

Mẹ Hạ vừa nhìn thấy An Tuệ Mẫn liền rất đau lòng. Chỉ mới vài ngày trôi qua mà cô đã ốm hơn, cũng tiều tụy đi rất nhiều.

“Thưa mẹ, thưa chú con mới đến.”

“Được rồi được rồi. Con không cần khách sáo như vậy đâu. Mau ngồi đi con. Hai người cũng mau ngồi đi.”

“Được”

“Chị à, nhờ chị chăm sóc cho con bé nhé.”

“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc con bé thật tốt mà.”

Mẹ Hạ cùng mẹ Trịnh nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi sự đau xót.

“Chắc con cũng mệt rồi, con nghỉ sớm đi nhé. Tiểu Dương được Thành Nhất đưa đến công ty chơi rồi, con đừng lo.”

“Dạ con cảm ơn chú.”

“Bà đưa con bé vào nghỉ trước đi.”

“Được được. Hai người ở lại nói chuyện cùng ông ấy nhé?!”

“Được”



Sai khi mẹ Hạ đưa An Tuệ Mẫn rời đi, không khí ở phòng khách vô cùng căng thẳng.

“Cô gái kia đang ở đâu?” Trịnh Kiên bất ngờ lên tiếng

“Ở Cung gia.”

“Chắc chắn nó là con của Thần Vũ?”

“Không chắc. Nhưng chuyện Thần Vũ và con bé đó có quan hệ là thật. Chỉ đợi đến lúc sinh ra mới có thể xét nghiệm.”

“Ừ”

“Ông đừng cho Thần Vũ đến đây gặp con bé. Mọi chuyện sẽ tệ hơn thôi.”

“Tôi biết rồi. Cũng không còn sớm nữa, hai người về trước đi nhé.”

“Được rồi, vậy chúng tôi về trước.”

++++++++++++++

Cung Thần Vũ vẫn cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Anh chỉ biết uống rồi uống. Uống rượu say đến ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy vào lại uống. Bây giờ trông anh ta rất thê thảm

Hoàng Tịnh Quân không báo trước liền đến nhà anh ta, trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt anh ta không nói gì chỉ lẳng lặng đi đến chiếc ghế sô pha ngồi xuống nhìn Cung Thần Vũ

Thời gian cứ thế trôi qua. Tích...tích.... Cuối cùng Hoàng Tịnh Quân lại thở dài rồi lên tiếng

“Cậu ở đây uống rượu say xỉn thì giải quyết được vấn đề gì?”

“....”

“Trước khi đến đây tôi đã đến trung tâm thương mại khảo sát một vòng. Cậu biết tôi gặp ai không?”

“....”

“Cô gái tên Jessi. Cô ta đi dạo khắp trung tâm mua sắm, dùng tiền Cung gia các cậu gây náo loạn ở đó. Dùng danh tiếng Cung gia các cậu rêu rao khắp nơi." Hoàng Tịnh Quân ngập ngừng một lát rồi lại nói tiếp

"Còn vợ cậu...”

“Tuệ Mẫn, Tuệ Mẫn cô ấy làm sao?!”

Cung Thần Vũ nghe thấy liền quay mặt nhìn Hoàng Tịnh Quân hỏi tới tấp

“Vợ cậu bệnh rồi. Cô ấy không khỏe. Nghe Thành Nhất nói cô ấy suốt ngày ở trong phòng, cũng không ăn uống được gì.”

Nghe vậy, Cung Thần Vũ cũng rơi nước mắt. Hoàng Tịnh Quân thấy vậy thì giật cả mình, đây là lần hiếm hoi cậu ta thấy anh khóc

“Tịnh Quân, tớ là một thằng đàn ông tồi. Rất tồi. Tớ đã làm chuyện có lỗi với cô ấy. Tớ không xứng với cô ấy, không xứng.”

“Bây giờ nói những chuyện này làm gì. Bây giờ cậu nên điều tra Jessi đi.”



“Điều tra?”

“Tôi không tin chỉ quan hệ một lần mà đã có.”

“Ý của cậu là....”

“Đúng vậy. Cho dù là khả năng nào đi chăng nữa cũng phải điều tra.”

“Được”

An Tuệ Mẫn ở trong phòng cuối cùng cô cũng suy nghĩ thông suốt. Cô thay một bộ đồ mới, nhìn mình lại trông gương. Đến bản thân cô còn không nhìn ra bản thân mình đã thay đổi rất nhiều.

Gương mặt hóc hác, đôi mắt thâm quần,... Với bộ dạng này chắc chắn sẽ dọa người rồi. Nghĩ rồi cô dùng một ít son thoa lên cho gương mặt trở nên có sức sống hơn. Nhưng vẫn không khá hơn là bao, An Tuệ Mẫn thấy vậy liền thở dài

“Thôi vậy”

Cô ra khỏi phòng muốn tìm mẹ Hạ

“Chào bác, mẹ con ở đâu vậy ạ?” An Tuệ Mẫn nhìn thấy bác quản gia đang ở dưới lầu liền tiến tới hỏi

“À cô An. Bà chủ đang ở ngoài vườn ạ.”

“Dạ cháu cảm ơn bác.”

Cô cũng nhanh chóng ra vườn hoa. Mẹ Hạ mỗi ngày đều sẽ mang vào phòng cô một bình hoa nhỏ, bà hy vọng khi nhìn thấy nó tâm tình cô cũng sẽ tốt hơn

“Mẹ”

Mẹ Hạ nghe thấy cô gọi thì liền đứng dậy đi đến chỗ cô. Bà rất vui vì cuối cùng cô cũng đã ra khỏi phòng nhưng nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của cô, lòng bà lại đau như dao cắt....

“Tiểu Mẫn, sao con lại ra đây? Con không khỏe thì mau vào nhà ngồi đi con.”

“Dạ con không sao ạ. Con có chuyện muốn nói với mẹ ạ.”

“Ừ có chuyện gì thì vào nhà rồi nói nhé. Nắng lên rồi.”

“Dạ”

Sau khi vào nhà mẹ Hạ lên tiếng trước

“Có chuyện gì sao con?”

“Con muốn về quê thăm mộ bà và ba ạ.”

“Được. Con định khi nào đi?”

“Dạ sáng mai ạ.”

“Được, mẹ cho người sắp xếp. Mẹ về cùng con nhé?!”



“Dạ mẹ.”

An Tuệ Mẫn nói rồi chồm người tới ôm chầm lấy bà. Mấy tuần này nước mắt cô đã rơi không biết bao nhiêu lần rồi. Đêm đến cô lại càng khó ngủ hơn.

Cung Thần Vũ mỗi ngày đều sẽ nhắn tin cho cô

“Em đã dậy chưa? Đã ăn sáng chưa?”

“Em ăn trưa chưa? Anh nghe nói là em bệnh. Em đã uống thuốc chưa? Nhớ uống thuốc đúng giờ nhé!”

“Em đang làm gì thế? Anh rất nhớ em. Anh xin lỗi, em tha thứ cho anh được không?”

“Em mau ngủ đi nhé, đừng thức khuya không tốt cho sức khỏe.”.....

Mỗi ngày Cung Thần Vũ đều sẽ nhắn rất nhiều tin cho cô nhưng cô không trả lời lại. Vì cô cần thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ lại mọi chuyện.

Tiểu Dương ở dưới nhà đi lên nghe thấy mẹ và bà định đi đâu đó thì rất háo hức

“Mẹ và bà định đi đâu thế ạ? Con có thể theo cũng không?”

An Tuệ Mẫn nghe thấy thì nhìn cậu mỉm cười. Cô ôm lấy cậu bé vào lòng

“Được chứ. Mẹ và bà về quê vài hôm. Ở đó không tiện nghi như ở đây đâu. Con vẫn muốn đi chứ?”

“Dạ muốn ạ. Ba dặn con là dạo này ba bận nên con phải thay ba đi theo bảo vệ mẹ đấy.”

An Tuệ Mẫn nghe thấy vậy thì không nói gì nữa. Mẹ Hạ thấy vậy thì vội lên tiếng

“Vậy được rồi. Mai ba người chúng ta sẽ đi nhé.”

“Dạ bà ngoại.”