Mắc Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ

Chương 68: Cậu ta có gì hơn tôi



Nữa đêm trong lúc Vĩnh Hạ đang say giấc thì một bóng hình cao bước vào Lâm Ngạo từ từ dở chăn lên để xem những vết thương trên người của Vĩnh Hạ, hắn đã và đang cố gắng bù đắp cho những mất mác của cô, nhưng đổi lại chỉ nhận lại sự thù hận ngày càng sâu sắc của Vĩnh Hạ, bàn tay của Lâm Ngạo vô thức chạm vào những vết thương mà Hân Nghiêm đã để lại trên da thịt của cô, Vĩnh Hạ giật mình thức giấc vừa nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên giường của mình liền cô hoảng hốt ngồi bật dậy ánh mắt tức giận nói.

“Anh vào đây làm gì tôi đã nói là tránh xa tôi ra mà, đừng chạm vào người tôi, anh hãy nhanh chống kết hôn với cô gái đó đi rồi giải thoát cho tôi, đừng cố chấp kéo dài thời gian nữa chúng ta sẽ chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp đâu, vì giữ tôi và anh chỉ có thù hận mà thôi.”

Lâm Ngạo suốt ngày cứ nghe những lời cay độc của cô thật sự hắn đã mất hết kiên nhẫn quát lớn.

“Im miệng ngay cho tôi, em không thể nào nói những lời nào khác ngoài hai chữ thù hận hay sao.”

Vĩnh Hạ cười khinh bỉ nói.

“Vậy anh nghĩ giữ chúng ta còn gì để nói.”

Đột nhiên đôi môi của cô bị ngấu nghiến đến đau đớn, Vĩnh Hạ bị Lâm Ngạo đè xuống giường cưỡng hôn một cách thô bạo, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự cưỡng ép này, nhưng hai cánh tay đã bị giữ chặt hắn không cho cô làm loạn rồi lại cố ý bóp vào vết thương ở tay của mình, Vĩnh Hạ bị hôn đến mức không còn dưỡng khí, nước mắt chảy ra từ khóe mắt bất lực chịu đựng, Lâm Ngạo điên cuồng một lúc thì dừng lại hơi thở nóng ấm của hắn phả lên mặt của Vĩnh Hạ, nhưng cô vẫn nằm im bất động hướng mắt lên trần nhà, cả gương mặt của Lâm Ngạo cô cũng chẳng muốn nhìn hắn luôn dùng những hành động bỉ ổi vô liêm sỉ này cưỡng ép cô đến đau lòng, Lâm Ngạo đấm mạnh xuống giường nói lớn.

“Em nghĩ tôi không yêu em sao không sót khi em bị như vậy sao, tôi đau lòng sắp chết rồi đây này, tại sao lúc nào em cũng chỉ nói về những chuyện thù hận, tôi biết tôi không còn xứng đáng để yêu em nhưng tôi đang cố gắng làm tất cả để bảo vệ chăm sóc cho em được chu toàn, tại sao em vẫn không hiểu.”

Vĩnh Hạ vẫn nằm yên trái tim của cô đã bị chính Lâm Ngạo bóp nát đến chẳng thể nào chịu được, con người hắn lúc nóng lúc lạnh nói yêu thương cô nhưng chưa bao giờ đặt lòng tin ở nơi của cô, Vĩnh Hạ dùng những lời lẽ lạnh lùng nhất để đối đáp với Lâm Ngạo.

“Nếu yêu anh yêu tôi thì chừa đường cho tôi sống đi, kết hôn với con gái nuôi của bác anh đi và đừng làm phiền đến tôi nữa.”



Gương mặt của Lâm Ngạo tối sầm lại hắn rất muốn nhỏ nhẹ với người phụ nữ này nhưng dường như cô không muốn, gương mặt của Vĩnh Hạ bị hắn bóp chặt ánh mắt như muốn thiêu đốt cô.

“Em hối thúc tôi kết hôn với Hân Nghiêm, để em nhanh chóng được rời khỏi đây đến với Minh Bảo có đúng không.”

Vĩnh Hạ chán ghét cách suy luận ngu ngốc của Lâm Ngạo, cô cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều ánh mắt lạnh lùng dứt khoác đáp.

“Đúng, tôi muốn đi cùng Minh Bảo ít ra anh ấy luôn nâng niu tôn trọng tôi chứ không phải giống như anh.”

Lâm Ngạo bị những lời nói đó chọc đến bùng nổ, hắn càng bóp mạnh hai bên gò má của Vĩnh Hạ gằn giọng nói.

“Giống như tôi là con người như thế nào?”

Vĩnh Hạ đảo mắt sang nơi khác không trả lời, Lâm Ngạo càng ngông cuồng hơn hắn xé toạc áo ngủ của cô ra ánh mắt đầy kiêu khích.

“Nói.”

Vĩnh Hạ tức giận hét lớn.

“Anh điên đủ chưa.”



Lâm Ngạo muốn chiếm hữu lấy người phụ nữ phía dưới mình, hai tay của Vĩnh Hạ bị giữ trên đỉnh đầu, hắn điên loạn kéo mạnh quần ngủ của cô xuống dứt khoát ném xuống sàn nhà, Vĩnh Hạ hoảng loạn hét lên.

“Dừng lại.”

Lâm Ngạo thò tay vào bên trong chiếc quần lót của Vĩnh Hạ ra sức mân mê bên dưới, cô cố gắng kẹp chặt đôi chân lại, nước mắt rơi lã chã đầy ấm ức nghẹn ngào nói.

“Lâm Ngạo dừng lại đi mà.”

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cô rồi lấy chiếc áo ngủ của Vĩnh Hạ đã bị xé thê thảm trói hai cánh tay của Vĩnh Hạ lại, Lâm Ngạo sợ cô sẽ vùng vẫy lung tung động vào vết thương của mình, hai chân của Vĩnh Hạ bị một lực mạnh tách ra, cô nức nở cầu xin.

“Dừng lại đi tôi không muốn làm chuyện xấu xa này cùng anh.”

Lâm Ngạo nghe cô nói liền khó chịu cắn mạnh vào chiếc đùi non của cô, Vĩnh Hạ đau đớn rên lên một tiếng, hắn vẫn muốn chiếm hữu cô bằng cách cưỡng ép này.

“Không làm cùng tôi muốn làm cùng Minh Bảo có đúng không, cậu ta có gì hơn tôi mà em luôn nói đỡ cho cậu ta.”

Vĩnh Hạ tức giận nói.

“Anh ấy hơn anh về tất cả.”
— QUẢNG CÁO —