Ma Tôn Tái Sinh

Chương 14: Phiên Ngoại



Tu Di không thích nhắc về quá khứ. Trầm Nguyệt cũng không tò mò hỏi đến bao giờ. Hắn chỉ cần Tu Di của hiện tại yêu thích hắn là đủ. Thế nhưng…

Có một lần cực kỳ hiếm hoi vào dịp sinh thần của Tố nương, Tu Di uống say. Sở dĩ gọi là hiếm hoi vì bình thường tính đề phòng của y rất cao, dù uống rượu cũng luôn kiểm soát không quá chén. Hôm ấy có lẽ Tu Di tâm trạng rất tốt, say rồi còn cười vô cùng động lòng với Trầm Nguyệt, sau đó biết điều để Trầm Nguyệt đỡ về phòng.

Trầm Nguyệt vắt khăn ấm lau mặt cho Tu Di, phát hiện Tu Di say rồi không ồn ào, không phá rối, chỉ là nằm im thin thít, chẳng khác gì với lúc tỉnh táo thường ngày là mấy. Trầm Nguyệt mới lau được hai ba cái thì bị Tu Di kéo nằm xuống. Y ôm hắn lại, hôn lên tóc hắn: “Cơ thể ngươi lúc nào cũng ngọt như vậy.”

Ngọt sao? Hắn đâu phải là bánh. Trầm Nguyệt xoay người lại đối diện Tu Di, tiếp tục lau lau và hỏi: “Tu Di, chàng nói cho ta biết, chàng thích ta ở điểm nào vậy?”

“Ngốc!”

Trầm Nguyệt ngang ngạnh không chịu thừa nhận: “Chàng mới ngốc. Ngoài mặt bảo rằng không hứng thú với sách do ta viết, mà vẫn đặt nó trên bàn sách kia kìa. Ta có xem qua rồi. Bìa sách xuất hiện nhiều nếp gấp, chứng tỏ chàng đã đọc, mà không chỉ đọc một lần.”

“Ừ, ta đã đọc rất nhiều lần.” Tu Di lờ đờ thừa nhận.

Trầm Nguyệt cười nhỏ. Hắn cứ nghĩ Tu Di sẽ chối phăng đi vì tự ái.

“Vậy chàng thích ta từ khi nào?” Trầm Nguyệt tham lam hỏi thêm.

Tu Di nhắm mắt. Đương lúc Trầm Nguyệt tưởng y đã ngủ rồi thì y bỗng lên tiếng: “Lúc đến Du Minh Nhiên luyện công đã bắt đầu thấy nhớ ngươi, tâm tình thường không ổn định, nhiều lúc bị tẩu hỏa thổ huyết. Sau này, khi ngươi xuất hiện và nói muốn giết ta, lại càng ấn tượng với ngươi hơn, dần dần mới phát hiện ra là thích ngươi rồi. Nguyệt nhi, ta chưa từng thích ai như vậy. Ngươi là người đầu tiên. Dù lúc trước rất mê đắm cơ thể Sài Diệm, ta cũng chỉ đơn thuần là thích làm tình với hắn thôi. Trái tim không đập nhanh. Chỉ với ngươi, trái tim mới dao động.”

Tu Di nắm tay Trầm Nguyệt đặt lên lồng ngực. Trầm Nguyệt chớp chớp mắt. Tu Di đang rất không bình thường, bởi vì Tu Di của bình thường tuyệt đối không nói dài dòng đến thế, còn nói rất thật tâm. Phải rồi, y say rượu. Hắn xém chút nữa đã bị vẻ ngoài trầm tĩnh của y đánh lừa. Mặc dù Trầm Nguyệt rất thích nghe Tu Di tỏ tình, nhưng mấu chốt của đoạn tỏ tình này lại nằm ở chỗ Tu Di thừa nhận từng mê đắm cơ thể Sài Diệm. Hắn nghe sao cũng thấy giống như là bị gào nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

“Cơ thể của Sài Diệm đẹp đến vậy?” Trầm Nguyệt không cam tâm hỏi.

“Đúng! Trước khi quen biết hắn, ta chỉ ôm ấp nữ nhân. Bởi vì cơ thể của hắn đẹp đến mức không thể cưỡng lại, ta mới bắt đầu nảy sinh hứng thú với nam nhân. Hắn là người nam nhân đầu tiên ta chạm.”

Trầm Nguyệt hừ lạnh: “Năm đó chàng bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín.”

“Còn Sài Diệm?”

“Chắc là trên một trăm tuổi.”

“Thế thì có lẽ ta mới chỉ mười lăm, mười sáu gì thôi. Tử Lang, ta ghen tị.”

”Hử?”

“Ta muốn được là người đầu tiên mà chàng chạm.”



“Không được.”

“Chàng là người đầu tiên của ta, sao ta không thể là người đầu tiên của chàng?”

Tu Di thở dài: “Bởi vì trước đó vài năm, ta đã ngủ qua với không ít nữ nhân, chỉ là bọn họ rất phiền, thường xuyên tranh giành ta, nên ta mới đổi khẩu vị một chút trên người Sài Diệm.”

Trầm Nguyệt cào cào vào ngực áo Tu Di. Nói trắng ra dù không có Sài Diệm thì hắn cũng không thể nào là người đầu tiên được.

“Ta không quan tâm, chí ít thì ta cũng phải đến trước nam nhân khác.” Hắn vô lý yêu cầu.

Tu Di cười biến ra Cửu Huyền Ấn, nói: “Vẫn bảo ngươi ngốc đấy thôi. Quả thật là ngốc mà. Ta…”

Lời còn chưa nói xong, Tu Di đã rơi vào giấc ngủ sâu. Trầm Nguyệt tức tối nhưng không có chỗ xả, cầm cánh tay Tu Di lên định nhéo, vô tình làm rơi Cửu Huyền Ấn ra giường. Cửu Huyền Ấn phát sáng. Hắn bị luồng sáng chói mắt làm cho hôn mê ngay lập tức mà không kịp phòng bị gì.

Trầm Nguyệt không rõ đã hôn mê bao lâu, lúc tỉnh dậy thấy Tu Di vẫn còn nằm cạnh mới nhẹ nhõm trong lòng. Hắn mơ màng nhổm người, lay lay Tu Di, vừa lay được vài cái thì bàn tay chợt ngừng lại.

Ở trong căn phòng xa lạ phủ đầy màn che màu tím, năm sáu nữ nhân xiêm y xốc xếch, có người vẫn chưa rời tay khỏi bình rượu, đang cùng nhắm mắt ngủ say cạnh Tu Di. Tu Di bị lay đến thanh tỉnh, uể oải vươn người, bắt gặp Trầm Nguyệt vừa nghi hoặc vừa hoảng loạn nhìn y. Y khó chịu hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tử Lang, trang phục và kiểu tóc của chàng không giống với khi nãy? Mùi rượu trên người cũng không quá nồng. Và còn đám nữ nhân này là sao?”

Tu Di giơ cánh tay áo lên xem, rồi né đám nữ nhân bước xuống giường soi gương. Soi một lúc, y như hiểu ra gì đó, liền gọi Trầm Nguyệt: “Ngươi cũng lại đây nhìn chính mình thử.”

Trầm Nguyệt nghe theo, chạy đến bên cạnh y. Sau khi soi xong, hắn ngơ ngác đứng chết lặng.

”Nếu ta nhớ không lầm, đây là Hỉ Tước Lâu. Vào năm sinh thần mười chín tuổi, ta tổ chức yến tiệc ba ngày ba đêm tại đây, sau đó…” Tu Di không nói nữa, chuyển sang chuyện khác. “Ta của hiện tại chắc là đang lúc mười chín tuổi.”

“Chúng ta đều quay ngược thời gian sao?” Trầm Nguyệt há hốc. Tuy rằng xét về dung mạo thì hắn và Tu Di của bây giờ đều không khác biệt gì mấy so với sau này, nhưng nét thanh thuần đơn giản trên khuôn mặt của độ tuổi thiếu niên lại vô cùng nổi bật.

“Chắc là vậy.” Tu Di nói rồi sờ mặt hắn, nhào nhào nặn nặn mấy cái. “Cũng không tệ đi. Trông ngươi thế này khá dễ bị bắt nạt.”

Trầm Nguyệt nghe vậy liền biết ma tôn đại nhân hết say rồi, không vừa ý gạt tay Tu Di ra: “Chàng lúc nào cũng chỉ thích bắt nạt ta. Xem kìa, chàng mới mười chín thôi mà đã phong lưu tới mức này, không biết gặp Sài Diệm còn phong lưu thế nào nữa?” Trầm Nguyệt buột miệng nhắc đến cái tên này xong mới chợt nhớ ra. Tình cảnh trước mắt chẳng phải rất hợp với mong muốn của hắn sao? Hắn nao nao hỏi: “Lúc này chàng đã gặp Sài Diệm chưa?”

“Chưa, nhưng đêm nay sẽ gặp.”

“Gặp thế nào?”

”Đến tối ngươi sẽ biết.”

Trời tối, Tu Di dẫn Trầm Nguyệt đi đến một cổ lâu gần Viên gia trang rồi quăng cho hắn cái mặt nạ. Hắn ngạc nhiên: “Sao chàng lại đưa ta cái này?”

“Đeo lên. Lát nữa Sài Diệm tới nhận ra ngươi thì làm thế nào?”

Trong lúc Trầm Nguyệt đeo mặt nạ, Tu Di ngồi nhóm đống lửa nói: “Hôm ấy ta đến đây đợi Tuyết Miêu đi ăn đêm. Nghe nói tim của Tuyết Miêu có thể chữa được chứng mất ngủ nên ta muốn mang về hiếu kính với di nương. Khi Tuyết Miêu xuất hiện, trùng hợp Sài Diệm ôm một thân đầy máu đến làm cho nó hoảng sợ bỏ chạy. Hắn giúp người của Viên gia trang gần đây diệt ma thú, trúng phải phục kích. Ma thú tuy diệt được nhưng bị máu ma làm vấy bẩn, dục niệm nổi lên.”

“Sau đó chàng tốt bụng giúp Sài Diệm diệt đi dục niệm sao?” Trầm Nguyệt máu ghen nổi lên, có chút bực dọc hỏi.

“Ừ.”

“Ngay tại đây?”

“Cũng đâu còn nơi nào khác? Bất quá, hắn chỉ ngoan ngoãn lúc chưa biết ta là ma tôn thôi, sau này biết rồi có nhiều chuyện liền trở mặt.”

“Thế giờ chàng dẫn ta đến đây là muốn ôn lại chuyện xưa với người xưa sao?”

Tu Di kéo tay Trầm Nguyệt ngã lên đùi y: “Là do ngươi chủ động muốn ta đưa đến đây, quên rồi sao?”

Trầm Nguyệt bỗng tháo mặt nạ ném vào đống lửa, dứt khoát ôm cổ gặm lấy môi Tu Di. Tu Di kinh ngạc, bị hôn xong liền đờ người ra nhìn hắn. Hắn mạnh mẽ nói: “Ta sẽ cướp lấy chàng, không để cho Sài Diệm được phép chạm vào chàng. Chúng ta…ngây bây giờ….ngay tại đây…sẽ làm chuyện đó.”

“Không ngại bị Sài Diệm thấy sao?”

“Không ngại.”

“Không ngại hắn nhận ra ngươi?

“Không ngại.”

“Được lắm, vậy câu dẫn ta thử xem. Đêm đó là do Sài Diệm dùng thân thể câu dẫn ta trước.”

Trầm Nguyệt lần lượt cởi từng lớp áo ra, trượt từ bả vai thon gọn xuống dưới ngang eo. Hắn vừa tự ngắt đầu nhũ, dùng ánh mắt mê luyến nhìn vào Tu Di, vừa đong đưa hạ thân bên dưới khiêu khích cự vật giữa hai chân y. Tu Di cười cười, đưa lưỡi liếm cằm Trầm Nguyệt, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến hắn rùng mình. Gió đêm lành lạnh thôi qua. Một mảnh thân thể yếu ớt đang dần bị Tu Di bóc trần y phục như bóc vỏ trứng, để lộ ra dưới ánh trăng sáng làn da mịn màng, tưởng chừng cắn một cái liền có thể tan chảy vào miệng.

“Tử Lang, ta lạnh, chàng mau đến sưởi ấm ta đi.” Trầm Nguyệt liếm môi, má kề má, phả hơi thở mềm mỏng vào tai Tu Di.

Tu Di rít khẽ. Tiểu hài tử cũng bắt đầu vì sự cọ xát liên tục của Trầm Nguyệt mà ngóc lên.

“Được, ta đến sưởi ấm tiểu yêu tinh ngươi đây.” Tu Di luồn tay xuống, vốn muốn đem hai bộ phận mẫn cảm trên thân thể họ kết nối làm một, bỗng nhớ đến cơ thể này của Trầm Nguyệt còn quá non nớt, lại là lần đầu nên nhịn xuống: “Phải chuẩn bị chút đã.”

Tu Di đưa hai ngón tay vào miệng Trầm Nguyệt để tẩm ướt rồi chen qua tiết khố, nhét sâu vô hậu huyệt hắn. Hắn nhảy nhổm, ư ư vất vả. Cũng may chỉ là ngón tay, nếu khi nãy là cự vật của Tu Di thì có lẽ đã làm hắn chết ngất.

“Nhẫn nhịn! Ai bảo ngươi còn nhỏ mà đã ham muốn nam nhân? Đúng là chưa biết chữ chết viết thế nào?”

Trầm Nguyệt buồn cười, hỏi lại: “Chàng biết sao?”

Tu Di cố tình nhấn mạnh một cái trừng trị thói phản bác của Trầm Nguyệt. Trầm Nguyệt giãy nảy: “Ta chịu thua. A…Đừng đem chỗ đó ra hành hạ mà…”

“Thế này vẫn chưa nhằm nhò gì.”

Tu Di chuẩn bị kỹ càng thì đi vào, tuy nói cũng chặt khít như lần đầu tiên họ quan hệ, nhưng giờ đây ít ra Trầm Nguyệt đã có nhiều kinh nghiệm, biết tự điều chỉnh cơ thịt phối hợp mau chóng cùng Tu Di. Tu Di không cần mất nhiều thời gian để cắm vào trọn vẹn: “Tư thế này sâu không?”

“Sâu…a…chàng đâm vào tận cùng của ta rồi….a…”

“Thả lỏng hơn nữa…”

“Ta đang cố đây…a…chàng động nhẹ thôi…”

“Ừ…ta động đây…”

Cự vật cho dù ở độ tuổi nào thì vẫn là cự vật, nhẹ nhàng san bằng từng nếp gấp lồi lên trong mật động, thẳng tiến đến nơi sâu nhất, nhấn vào. Trầm Nguyệt rụng rời tay chân, tự do rên rỉ. Hắn không cần phải che giấu bản thân. Bao nhiêu ham muốn của hắn người nam nhân này đều rõ ràng. Hắn ở trước mặt y chỉ cần đơn giản bộc lộ. Y thích nhất là châm chọc hắn, nhưng tuyệt nhiên sẽ không chê bai dù tính cách hắn có biến đổi ra sao.

Đúng lúc này, Tuyết Miêu từ đâu chạy tới rồi mất dạng sau đám cây cối rậm rạp. Ngay sau đó, Sài Diệm một thân thương tích chống mũi kiếm lảo đảo xuất hiện. Tu Di phát giác trước tiên, bèn giấu mặt của Trầm Nguyệt vào vai y. Trầm Nguyệt quơ tay muốn nhìn xem có chuyện gì, lại bị y ấn mặt vào lần nữa: “Ngoan, ở yên.”

Sài Diệm cực kỳ kinh ngạc vì giữa nơi đồng không mông quạnh lại có hai nam nhân đang quấn quýt lấy nhau. Tuy rằng vải vóc hỗn loạn nhưng chung quy cũng không nhìn rõ gì, chỉ nghe âm thanh thở dốc và rên rỉ đều đặn vang lên. Y đỏ mặt tía tai, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt thản nhiên của Tu Di đặt lên người. Tu Di cười thấp một cái, nhắc nhở y: “Phi lễ chớ nhìn.”

Sài Diệm giật thót, cúi mặt đi thẳng. Bấy giờ, Tu Di mới thả tay ra, để cho Trầm Nguyệt xoay đầu nhìn quanh: “Vừa nãy là Sài Diệm sao?”

“Ừ!”

Trầm Nguyệt có chút hài lòng, cười khẽ. Ban đầu chỉ là ý nghĩ, nhưng không ngờ ý nghĩ giờ đã thành thật, để hắn cướp được lần đầu tiên với nam nhân của Tu Di. Tu Di không quan tâm hắn cười gì, đoán chắc là một ý nghĩ quái gỡ nào đó, nâng mông hắn lên cao chút: “Giờ chỉ còn lại hai ta. Ngươi thích kịch liệt hay dịu dàng nào?”

Trầm Nguyệt hôn chóp mũi y: “Chàng quyết định đi.”

“Thế dịu dàng trước, kịch liệt sau vậy. Phải tranh thủ hơn, làm xong trước trời sáng.”

“Sao vậy?” Con ngươi đầy nước của Trầm Nguyệt chuyển động qua lại, tò mò hỏi.

“Thực sự nghĩ chúng ta sẽ ở mãi đây không ra sao? Trò vui này chỉ kéo dài một ngày thôi.”

Tu Di không nói nữa mà bắt đầu buổi tiệc đêm, từng chút nhâm nhi cơ thể quyến rũ trong tay, làm cho đến lúc Trầm Nguyệt co giật, lung tung xin tha mới thôi.

Hôm sau, Trầm Nguyệt và Tu Di quả nhiên bị trả về thời khắc thực tại. Tu Di phấn chấn tinh thần ngồi dậy, cầm Cửu Huyền Ấn cười cười. Trầm Nguyệt đeo lên lưng y hỏi: “Mọi chuyện là thế nào vậy?”

“Đều do Cửu Huyền Ấn tạo ra. Từng nói với ngươi rồi, nó có thể dịch chuyển thời gian, nhưng mà rất hiếm khi dịch chuyển theo đúng ý muốn của ta. Lúc còn nhỏ, ta từng muốn dùng nó quay về gặp phụ mẫu thì nó lại đưa ta đến gặp phụ thân vào khoảnh khắc ông vừa chào đời.”

Trầm Nguyệt bật cười rồi lại lấy làm ngạc nhiên hơn: “Không phải Cửu Huyền Ấn chỉ nghe theo mỗi mệnh lệnh của chàng à? Sao nó lại đáp ứng nguyện vọng của ta được?”

“Có lẽ là trong lúc say, ta cũng đã mơ hồ muốn thực hiện nguyện vọng của ngươi.” Tu Di trả lời cho có nhưng vành tai lại đỏ lên. Vô tình thấy được Tu Di ngại ngùng thế này, Trầm Nguyệt rất muốn trêu đùa thêm. Bất quá Mạch Nhi không biết chọn thời điểm lại lấp ló ngoài cửa, chen cái đầu bé nhỏ vào giữa kẽ hở như có điều muốn nói.

“Mạch nhi, có chuyện gì a?” Trầm Nguyệt rời người Tu Di ngồi nghiêm chỉnh lại hỏi.

“Nguyệt ca ca, Di ca ca, bà bà gọi hai ca ca đến thử y phục mới mà bà bà làm cho hai người.”

“Biết rồi, đệ nói với bà bà bọn ta sẽ qua ngay.”

Mạch Nhi nghe lời, phùng má chạy đi. Tu Di bắt bẻ: “Sao nó lại gọi ngươi trước ta?”

Trầm Nguyệt vô tư nói: “Thì vì ta thân với nó hơn mà.”

“Đứa trẻ không biết tôn ti, phải bảo A Kiều dạy lại nó.”

Trầm Nguyệt nhăn nhó. Hắn đâu cảm thấy có gì không ổn?

“Cũng chỉ là một cách gọi thôi mà.”

Tu Di trừng hắn, nghiêm túc nói: “Về công, ta là ma tôn, là chủ nhân của Vô Hạ Cung này, nó phải gọi ta trước. Về tư, ta là tướng công của ngươi, nó càng phải gọi ta trước.”

Trầm Nguyệt ngẩn ra như tượng, sau đó chợt nhoẻn miệng cười, một lần nữa đeo lên người Tu Di, ôm chặt cổ y lại: “Phải rồi, nên dạy dỗ. Tướng công chàng nói cái gì thì chính là cái đó.”

Tu Di cắn má hắn, trìu mến nói: “Tiểu yêu tinh! Được rồi, đi gặp di nương.”

Y nắm tay hắn kéo xuống giường. Một trước một sau hài hòa bước cùng nhịp với nhau. Trầm Nguyệt nhìn bàn tay hai người tiếp xúc, hạnh phúc cười: “Tử Lang, ta thích chàng.”

“Phiền nhiễu! Nói cái nào ta không biết đi!”

“Ta thích chàng, nhưng càng thích cơ thể chàng hơn.”

“Ngươi…” Tu Di dừng lại, nhịn không nổi mà cười lớn, quay đầu nhìn hắn: “Muốn ăn đánh à?”

Hoàn