Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu





Trên ghế dài, một nam tử mặc áo Jacket da đen cũ kỹ cầm cuốn truyện tranh khép lại, đặt bên người.

Bìa cuốn truyện vẽ hai nữ nhân đang đối thoại, một người mặc chính trang, một lại có chút phong trần, góc bìa họa hoa tuyết huyết sắc bay lả tả, không khí đầy kìm nén như trong một đám tang.

Nam tử mặc Jacket móc một điếu thuốc đưa lên miệng, châm thuốc, phun ra một vòng khói, lại mím mím môi, ánh mắt mang theo vẻ hồi ức.

Một chiếc Lamborghini chạy tới, lúc đi qua ghế dài liền đạp phanh, ổn định dừng lại.

Một nam tử mặc âu phục bước xuống, nam tử vừa xuống xe, liền đưa mắt nhìn nam tử mặc Jacket, hẳn là có quen biết, nhưng cũng không vội chào hỏi.

Nam tử mặc âu phục lấy ra một cây thuốc lá điện tử, đưa thuốc vào trong, lại nhìn về phía cuốn truyện tranh.

- Tác phẩm mới của thủ lĩnh sao?

Nam tử mặc âu phục hỏi.

- Ừm!

Nam tử mặc Jacket gật đầu, tóc dầu bết lại, dù là gió đông cũng không thể lay động mảy may.

- Cảm giác thế nào?

- Phai nhạt.

Nam tử mặc âu phục nghe vậy, chủ động đưa tay cầm cuốn truyện kia lên.

Nét vẻ, kết cấu, thiết kế… đều không thể xoi mói, đúng là tác phẩm của thủ lĩnh.

Đặc biệt là bức cuối cùng, hai mặt trái phải hợp lại thành một bức tranh lớn, có thể nói, bất luận là về nội dung, hay là bức họa, đều đạt thành một loại xung kích rung động.

Văn phong tự thuật, kết hợp với phong cách vẽ đô thị Nhật Bản, hình thành hai cực đối lập hài hòa, nội dung tốt, mà tranh cũng tốt.

Nhưng, nam tử mặc âu phục vẫn gật đầu, đồng ý:

- Đúng là quá phai nhạt!

Tác phẩm của thủ lĩnh thế nào, bọn hắn đều biết, thủ lĩnh thích cảm giác truy cầu cực hạn, bất luận là nội dung hay hình ảnh, đều khiến người ta cảm thấy áp bức cực độ, khiến người ta đọc mà cảm thấy hít thở cũng phải cẩn thận.

Mà bộ truyện này, so với tác phẩm trước đây của thủ lĩnh, lại chẳng khác nào bếp trưởng cửa hàng bít tết, lại đi làm món súp lơ xanh, vẻn vẹn vẩy mấy hạt muối lên là thành.

- Các ngươi tới thật sớm.

Đối diện, một nam một nữ cùng đi tới.

Hai người là tỷ đệ, đệ đệ mặc áo lông đen, đội mũi đeo khăn, lúc bước co đầu rụt cổ, có chút run run, hiển nhiên, không thích ứng với nhiệt độ thấp ở bên ngoài.

- Tư Dao, Tư Vũ, các ngươi cũng tới rồi.

Nam tử mặc âu phục vui vẻ chào hỏi, đặc biệt là lúc nhìn tới nữ tử, càng lộ vẻ nhiệt tình.

- Đặng ca, mau lau nước miếng đi kìa.

Bất kỳ người em nào, đối với kẻ muốn làm anh rể của mình, đều sẽ có một loại địch ý bẩm sinh, Tần Tư Vũ cũng không ngoại lệ.

Những cũng ngược lại, bất kể vị anh rể dự bị nào, cũng đều có một tấm lòng bao dung cực đại với cậu em rể tương lai.

Đương nhiên, một khi qua thời kỳ dự bị rồi, liền bắt đầu đề phòng cậu em rể, tránh cho vợ thành hộ đệ cuồng ma.

- Tư Vũ, sao ngươi cũng tới, hôm nay trời lạnh, cẩn thận không bị cảm!

Hỏi han ân cần, thái độ thành khẩn.

Tần Tư Vũ đi tới trước ghế dài, không trả lời Đặng ca, mà nhìn về phía nam tử mặc áo Jacket.

- Cường ca, ngươi còn độc thân sao?

Nam tử mặc Jacket tên là Hứa Cường, tuổi tác lớn nhất trong cả bọn, lúc mọi người đa phần còn là sinh viên, hoặc vừa mới tốt nghiệp, Hứa Cường đã tới tuổi làm thúc thúc người ta, có điều tuổi lớn nhưng vẫn độc thân, vấn đề này vẫn luôn là chủ đề khiến hắn bị mọi người trêu chọc.

Hứa Cường lắc đầu cười một tiếng, đưa cái tay vỗ vỗ mái tóc bóng loáng đầu dầu, đáp lại:

- Còn sớm!

Tần Tư Dao đưa tay cầm cuốn truyện trong tay Đặng Ca.

Đặng Ca ân cần giới thiệu:

- Đây là tác phẩm mới của thủ lĩnh, nhìn vẻ này, hắn là mới vẽ mấy tháng trước.


Tần Tư Dao bắt đầu lật xem cuốn truyện, tập truyện rất mỏng, câu chuyện cũng không dài, nếu như không tinh tế thưởng thức các bứa vẽ minh họa, như vậy sẽ đọc rất nhanh.

Lật tới trang cuối cùng, Tần Tư Dao thả cuốn truyện xuống, mím môi.

- Thế nào, truyện của thủ lĩnh thế nào?

Tần Tư Vũ cầm cuốn truyện từ trong tay tỷ tỷ, lật qua một hồi, hơi kinh ngạc nói:

- Thủ lĩnh lại đi sáng tác loại truyện này?

Hứa Cường ngồi trên ghế trầm ngâm suy đoán:

- Có thể là thủ lĩnh thiếu tiền. Nếu như không thiếu tiền, với tính cách của thủ lĩnh, hẳn sẽ không vẽ loại truyện thị trường này.

- Thủ lĩnh thật là, nếu thiếu tiền, sao không tìm ta chứ.

Đặng Ca ở bên nói.

Tần Tư Vũ tức giận trừng mắt nhìn Đặng Ca, nói:

- Ta biết mấy năm nay ngươi làm mấy bộ hoạt hình rất hot, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng ngươi nói vậy là có ý gì?

- Ý gì là ý gì? Nếu thủ lĩnh thiếu tiền, ta có thể không giúp đỡ sao? Ngày trước nếu không phải có thủ lĩnh hỗ trợ, chúng ta đã sớm về nhà trồng rau nuôi cá rồi.

- Thủ lĩnh có thiếu tiền, cũng sẽ không mở miệng mượn chúng ta.

Hứa Cường cảm khái nói.

Lúc này, Đặng Ca cùng Tần Tư Vũ cũng yên tĩnh lại, đúng, thủ lĩnh là thủ lĩnh, dù sinh hoạt có gian nan tới mức nào, hắn tuyệt sẽ không đưa tay mở miệng mượn tiền bọn hắn.

Lúc này, một chiếc phân khối lớn phóng tới, dừng lại bên cạnh đám người, người chạy xe là một phụ nữ, mặc một bộ đồ chuyên dụng bó sát, lộ ra vóc người uyển chuyển.

Người tới bỏ kính mũ bảo hiểm, nhìn qua đám người, bình thản nói:

- Tới sớm vậy.

- A Thu…

- Thu tỷ…

Đám người Đặng Ca có chút bất ngờ, bởi bọn hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay vị này cũng tới đây.

- Hừm, thủ lĩnh nhắn ta tới.

A Thu bỏ mũ bảo hiểm, cầm trong tay, xuống xe, mở điện thoại, nói:

- Phòng 701, khu A, mật khẩu 110120.

Thuận theo hướng dẫn trên điện thoại, người đi tới vị trí trong tin nhắn.

- Thủ lĩnh muốn họp mặt sao?

Đặng Ca vừa nhập mật khẩu, vừa nói.

Studio (Phòng làm việc) của bọn hắn đã giải tán được ba năm, sau khi giải tán, mọi người cơ bản cũng không gặp lại.

Đặng Ca gia nhập một công ty làm phim hoạt hình, dựa vào năng lực của bản thân, rất nhanh đã trở thành quản lý, lại tự mình kiểm định hai bộ hoạt hình ăn khách, bất luận thu nhập hay địa vị đều không giống xưa.

Tần Tư Vũ thì có vấn đề sức khỏe, sau khi Studio giải tán, cơ bản chỉ ở nhà, cũng không ra ngoài làm việc. Còn Tần Tư Dao thì làm việc cho một công ty thiết kế thời trang.

Hứa Cường làm cho một công ty Game, sinh hoạt cũng không tệ.

Còn A Thu, sau khi rời Studio, nàng đi vùng cao tình nguyện hai năm, đầu năm nay mới về.

- Có lẽ… có lẽ vậy.

Tần Tư Vũ có chút không xác định:

- Đã lâu không thấy thủ lĩnh, thực sự có chút nhớ hắn.

Thủ lĩnh trong lòng đám người là Trịnh Phàm, tuổi nhỏ hơn Hứa Cường một chút, nhưng vì là hắn là người khai sáng Studio, nên mọi người gọi hắn là thủ lĩnh. Mà hắn cũng hoàn toàn xứng đám làm lão đại.

Trong năm năm hoạt động, hắn là người bỏ ra nhiều tâm huyết nhất, dù là cuối cùng khi Studio giải tán, mọi người rời đi cả, hắn vẫn một mình tiếp tục công việc.

Cứ một khoảng thời gian, thủ lĩnh đều gửi bản vẽ qua thư điện tử cho bọn hắn, dù là, những truyện này đều không thể xuất bản truyền bá.

Đặng Ca nhập mật khẩu, cửa mở ra.

Phía sau cánh cửa là phòng khách, nhưng tường phòng khách lại bị giấy dán tường màu tối băng kín, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt cực độ.

Hơn nữa rèm cửa khép chặt, dù là ban ngày, nhưng trong phòng vẫn tối như đêm.

- Đây là nhà thủ lĩnh sao?

Đặng Ca đưa tay tìm công tắc đèn, mở đèn.

Đèn cũng không sáng, chia làm ba bóng, phát ra ánh sáng vàng ấm áp mờ mờ, nhưng cũng đủ chiếu khắp vật dụng trong nhà.

- Trên vách tường, là…

Tần Tư Vũ chen lên, đi tới trước vách tường, trên này có một bức họa.

Bức họa dài gần hai mét, rộng một mét, tựa như một bức ảnh, đóng khung đàng hoàng.

Trong họa, có một người lùn.

Khuôn mặt người lùn có chút dị dạng, hai chân tráng kiện khác thường, trên lưng còn đeo một thanh thiết kiếm cực không tương xứng với thân thể, thiết kiếm không thể dựng thẳng, bởi chiều cao của người lùn còn không bằng chiều dài của thiết kiếm, cho nên nó lại nằm ngang treo trên lưng, trông rất buồn cười.

- Đây là Tiết Tam.

Nhìn bức họa này, hai tay Tần Tư Vũ hơi run run, bởi nhân vật trong bức họa này, là do hắn sáng tạo, là nhân vật chính trong bộ truyện của hắn.

Bản thân Tần Tư Vũ không cao, đây vẫn luôn là một điểm tự ti của hắn, cho nên nhân vật chính của hắn, cũng là một người lùn, một người lùn tà ác, người lùn này có một đam mê, chính là coi kẻ trào phúng chiều cao của bản thân như con mồi, mà đối với những con mồi này, hắn sẽ tiến hành hoạt động “Thu dọn”, kẻ nào hiềm cao thì cắt một đoạn, hiềm thấp thì kéo dài.

Chuyện này vốn xuất phát từ dã sử thần thoại phương tây, nhưng cũng là một loại nhân tính.

- Tiết Tam Cước sao?

Đặng Ca đi tới sau lưng Tần Tư Vũ, nở nụ cười trêu chọc.

Người lùn tên là Tiết Tam, nhưng có một bí danh là Tiết Tam Cước, đây chính là chế giễu của độc giả khi đọc truyện này, bởi hai chân người lùn rất ngắn, nhưng phần trên lại có tỉ lệ bình thường, mà Tần Tư Vũ lại là một người rất chú ý tiểu tiết, cho nên mỗi lần Tiết Tam trong truyện ngồi xuống, có thể nhìn thấy rõ ba cái chân.

- Là do thủ lĩnh vẽ đi.

Hứa Cường đi tới.

- Hẳn là vậy, đáng tiếc, tác phẩm này của Tư Vũ không được đón chào lắm, dù sao, nhân vật chính này, khó có thể khiến độc giả nhập cảm.

Đặng Ca cảm khái.

Lúc Studio còn, thủ lĩnh để bọn hắn vẽ nhân vật chính theo ý tưởng của bản thân, sau đó mọi người cùng nhau hỗ trợ nó hoàn thành truyện.

“Chu Nho Tiết Tam” là truyện của Tần Tư Vũ, chỉ có điều phản ứng từ độc giả không được tốt, thực sự, rất ít người muốn tưởng tượng bản thân là một nhân vật xấu xí thấp lùn như vậy.

- Đã qua mấy năm rồi, nhắc lại chuyện này còn vui lắm sao?

Tần Tư Vũ có chút bất mãn nói.

Kỳ thực, tính cách của một người, sẽ không vì vị trí của người đó trong xã hội mà thay đổi, đặc biệt là Đặng Ca hiện tại, có thể nói hắn là một người thành công, dù hắn không cố ý, nhưng gặp lại được bạn tốt lúc “Chán nản” ngày xưa, một số thứ không tự chủ sẽ bật thốt ra.

- Không không không, cái này là do thị trường quyết định, lúc trước, là do chúng ta phân tán tinh lực, không tập trung vào tác phẩm ăn khách nhân, mới dẫn tới…

- Được rồi.

Tần Tư Dao mở miệng.

Đặng Ca lập tức yên lặng.

Tần Tư Vũ coi như không để ý Đặng Ca, chỉ yên lặng nhìn bức họa trên tường.

Đặng Ca bĩu môi, quay người nhìn sang một bên khác, có chút vui vẻ nói:

- Tư Dao, mau tới xem, đây là Phong Tứ Nương của ngươi.

Bên này cũng có một bức họa chân dung.

Trong họa, là một nữ nhân nhẹ nhàng dựa bên cánh cửa, phấn diện hàm xuân, trang phục tương tự Kimono của Nhật Bản, lộ một phần da thịt không lớn không nhỏ, đủ khiến nam nhân thất thần.

Tần Tư Dao đi tới trước bức họa, nhìn Phong Tứ Nương trong họa, có chút xuất thần.

Phong Tứ Nương, là nhân vật trong truyện của nàng, là một nhân vật không phải người cũng không phải quỷ, mà trong truyện, Tần Tư Dao cũng không nói rõ xuất thân của Phong Tứ Nương, cho nên độc giả cũng chỉ đoán, Phong Tứ Nương có thể từng gặp phải tình cảnh phản bội, hoặc gia đình có biến cố nào đó.

Phong Tứ Nương trong truyện là một nhân vật phá bỏ mọi luật lệ, nàng mở một tòa thanh lâu, không như các tác phẩm khác, nàng mở một tòa thanh lâu mở một thành thị không bình thường, thời đại không bình thường.

Phong Tứ Nương thích xa hoa, cũng thích dằn vặt người khác, nàng có một bộ quy tắc xử thế của riêng mình.

Lúc trước, lượng tiêu thụ của tác phẩm này cũng không tệ, vì trong truyện, có không ít hình ảnh hương diễm, tràn ngập xung kích thị giác cùng với khiến người tưởng tượng, không chút thua kém các tác phẩm ăn khách nước ngoài, không ít độc giả cũng vì điều này mà đọc.


Nhưng phải biết, lúc Tần Tư Dao bắt đầu vẽ truyện, nàng mới lên đại học, khi đó còn chưa biết yêu đương là gì, thậm chí Đặng Ca còn dám khẳng định, khi đó nàng còn là xử nữ, thế nhưng hình ảnh dưới ngòi bút, lại là một nhân vật phóng đãng không e dè.

Đặng Ca từng cho rằng, bản thân không thể theo đuổi được Tần Tư Dao, không phải vì hắn kém, mà là vì bất luận nam nhân nào trên đời này, đều không thể đánh bại nhân vật dưới ngòi bút của Tần Tư Dao.

- Đây là, Phiền Lực của ta.

Hứa Cường đi tới trước một bức họa, có chút kích động vỗ vỗ mái tóc bóng dầu, đập ra không ít gầu.

Trước mặt là một bức họa, trong họa là một tiều phu đang cõng củi, thân thể cường tráng, bộ dạng hàm hậu.

Hắn là một tiều phu, một tiều phu giết người không chớp mắt, tần suất giết người của hắn tựa như đốn củi, hắn không phải là lấy giết người làm vui, mà chỉ là giết người một cách máy móc.

Độ ăn khách của bộ truyện này cũng như Tiết Tam của Tần Tư Vũ, đều thuộc loại lót đáy trong Studio.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, mỗi một bộ truyện đương đại đều gồm có một chuỗi các hoạt động tỉ mỉ, họa sĩ, kịch bản gốc, nội dung, nhân vật… người có thể toàn tài, kiêm hết các công đoạn này, thực sự rất ít.

Ví như hai người Tần Tư Dao cùng Tần Tư Vũ, điểm mạnh của họ chỉ là thao tác thực tế.

Bộ truyện này của Hứa Cường lấy nhân vậy tiều phu đồ tể làm nhân vật chính, nội dung truyện cũng như bản thân tiều phu, có chút quá đơn giản, đơn giản tới mức, độc giả không muốn đọc tới chương thứ hai.

- Không có lý gì mà thủ lĩnh vẽ cho các ngươi, lại không vẽ cho ta, hắc, tới rồi, A Minh!

Đặng Ca chỉ một bức họa, trong họa là một nam tử thon gầy, khóe miệng ẩn hiện răng nanh, làn da trắng xám như bị bệnh.

Hắn là A Minh, Hấp Huyết quỷ, là nhân vật của Đặng Ca.

Có thể nói, biểu hiện thành công của Đặng Ca đã sớm lộ từ khi còn trong Studio, lượng tiêu thụ bộ truyện của hắn chỉ đứng sau “Ma Hoàn” của thủ lĩnh.

Hấp Huyết quỷ phương tây, tính cách lạnh lẽo tùy ý, lại thêm tình tiết huyết tinh kích thích, độc giả rất chào đón.

Nhân vật có thể khiến độc giả yêu thích, lại thêm tình tiết nhiệt huyết, thực sự đánh đúng vào điểm mấu chốt của thị trường, cũng chính bởi vậy, Đặng Ca mới có thể bước nhanh trên con đường sự nghiệp.

Trong truyện, tính cách A Minh tương đối điên cuồng, dù đối mặt với bất luận đối thủ này, hắn đều trực tiếp lật bàn tới đánh.

Đồng thời, A Minh cũng là một người cô độc, hắn không nghĩ bãn thân là Hấp Huyết quỷ, cũng không nghĩ bản thân là con người, hắn không có bạn bè, sau mỗi lần điên cuồng, đều chỉ để lại cảm giác đau lòng lạnh lẽo.

Cũng bởi vậy, nhân vật này có rất nhiều fans nữ.

A Thu yên lặng đứng sau đám người.

Nàng có chút sợ hãi, nhưng lại có chút mong chờ.

Nhưng cái gì tới, vẫn cứ tới.

Nàng nhìn thấy một bức họa, trong họa là một nam tử mặt xanh, nam tử ngồi xổm trên đất, bên cạnh, mà một mảnh thi thể tàn tạ.

Lương Trình, một đầu cương thi.

Hắn khát máu như mạng, hắn tàn nhẫn huyết tinh.

Hắn sống từ thượng cổ tới hiện đại, thời gian, khiến hắn ngày cạng xa cách với phần còn lại của thế giới.

Mà tên của hắn, giống tên tác giả.

Lương Trình…

Tần Tư Dao đã dời mắt khỏi Phong Tứ Nương, nhìn thấy A Thu cùng bức họa trước mặt nàng, không khỏi khẽ trầm mặc.

Trong Studio trước đó, có tất cả bảy người.

Thủ lĩnh, nàng và đệ đệ Tần Tư Dao, Đặng Ca, Hứa Cường, A Thu và… Lương Trình.

Lương Trình cùng A Thu vốn là một cặp, bọn hắn đã sớm yêu nhau từ trước khi làm việc trong Studio, có điều hơn ba năm trước, Lương Trình đã chết trong một tai nạn.

Việc Studio giải thể, có thể nói một phần bắt đầu từ cái chết của Lương Trình, nhưng cũng không phải nguyên nhân chủ yếu.

Lương Trình chết, khiến A Thu chán nản, một phòng bảy người có hai người rời đi, không phải không thể tiếp tục hoạt động.

Nguyên nhân chủ yếu, là do phong cách huyết tinh này vốn có ít người đọc, lại thêm chính sách của nhà nước hạn chế, khiến sinh hoạt của Studio ngày càng gian nan.

Mà sau khi hai bộ tác phẩm ăn khách nhất là “Ma Hoàn” cùng “Hấp Huyết Quỷ A Minh” đều bị cấm phát hành, phòng làm việc lập tức lâm vào quẫn cảnh.

Lúc đó, Đặng Ca từng kiến nghị mọi người chuyển sang sáng tác phục vụ thị trường, vẽ những tác phẩm bớt huyết tinh một chút, như vậy, chắc chắn sẽ dễ sống hơn, hơn nữa có nhiều độc giả hơn, thu nhập cũng sẽ càng cao hơn.

Nhưng lúc đó, thủ lĩnh đã trực tiếp phủ quyết đề nghị này.

Thủ lĩnh nói, ban đầu mọi người tụ lại, chính bởi cùng yêu thích đề tài huyết tinh này, hắn không muốn phá bỏ sơ tâm.

Cũng bởi vậy, công việc của Studio mới triệt để ảm đạm.

Đầu tiên là Đặng Ca rời đi, gia nhập một công ty làm phim hoạt hình, bắt đầu sự nghiệp mới.

Sau đó là hai người Tần Tư Dao, điều kiện Tần gia bình thường, cha mẹ đều là công nhân, thân thể Tần Tư Vũ lại không được tốt, tiền chữa bệnh cũng là một vấn đề, cho nên nàng không thể không rời đi chọn nghề khác.

Cuối cùng là Hứa Cường, những người khác rời đi, hắn yên lặng thu thập đồ đạc của bản thân, nấu cho thủ lĩnh một bát mì nhỏ sau đó nộp đơn xin việc một công ty làm Game.

Năm đó, mọi người vì yêu thích mà tụ lại, sóng vai đi qua nhiều năm, cuối cùng lại không đấu lại hiện thực, không thể chống lại định luật tiệc tàn.

Gần bức họa Lương Trình, còn có một bức họa nữa, là nhân vật chính của A Thu, người này không phải nhân vật nữ, mà là một nam tử có ánh mắt trống rỗng.

Hắn là Bắc, một người mù, am hiểu chơi đàn dương cầm, lúc hắn giết người, hắn thích vừa chơi đàn, vừa hành hạ con mồi tới chết.

Bộ truyện này của A Thu theo phong cách tả thực, nhưng nội dung lại khá yếu, bắt đầu bằng việc Bắc giết người, cả bộ truyện đều là tình cảnh giết người chỉ vì giết người.

Điều này làm cho độc giả thích thể loại khủng bố này, cũng có chút không chịu được, dù sao, ai cũng cần một chút nội dung để điều hòa cảm xúc.

Có điều, có thể là do thị giác nữ tính đặc biệt, khiến cho nhân vật Bắc này cũng có không ít fans chân thành, cho nên lượng tiêu thụ của nó vẫn tốt hơn Tiết Tam và Phiền Lực một chút.

Bộ truyện “Hạt Tử Bắc”, đặc tính nhân vật chính có thể có liên quan tới bối cảnh gia đình A Thu, cha nàng vì việc công việc mà chết trong tay một tên tội phạm. (Hạt Tử là Người Mù)

Hai bên vách tường, mỗi bên có ba bức họa.

Còn vách tường chính giữa, chỉ có một bức đơn độc.

Đám người nhìn xong nhân vật chính của mình, đều ăn ý tụ lại trước bức họa này, trong họa là một đứa nhỏ, toàn thân tản ra lệ khí, hung diễm cuồn cuộn.

Đây là truyện của thủ lĩnh, “Ma Hoàn”, nhân vật chính là một đứa nhỏ.

Bất luận là nội dung, hay hình ảnh, đều đạt tới mức gần như không thể xoi mói, có thể nói, nó dùng bản chất khủng bố vặn vẹo nhất, hấp dẫn số lượng người đọc lớn, ngay cả tác phẩm “Hấp Huyết Quỷ A Minh” của Đặng Ca, cũng bị bộ “Ma Hoàn” này vượt xa.

- Ma Hoàn, cũng quật cường như thủ lĩnh.

Đặng Ca có chút thổn thức.

Hắn luôn tự cho bản thân là ưu tú, nhưng hắn cũng biết, thủ lĩnh càng ưu tú hơn hắn.

Chỉ tiếc, thủ lĩnh quá quật cường, nhân vật dưới ngòi bút của thủ lĩnh cũng vậy, rõ ràng chỉ cần thay đổi một chút, chỉ cần hơi thích ứng một chút, như vậy sẽ có thể phát triển càng tốt hơn, nhưng thủ lĩnh lại cứ cứng đầu đi tiếp.

Nói oán giận, vậy hắn cũng không oán giận, dù sao, mọi người đều đã đi ngược dự tính ban đầu, chỉ có thủ lĩnh là thủ vững bản tâm.

Trong lòng bọn hắn, càng nhiều là khâm phục thủ lĩnh.

- Thủ lĩnh đâu rồi?

Tần Tư Vũ mở miệng hỏi.

Những bức họa trong này, đều là tác phẩm của thủ lĩnh, nhưng mọi người đều đã tới, vậy thủ lĩnh đâu?

Hứa Cường đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện đèn bên trong vẫn sáng.

Trên giường lại không trải ga, chỉ có từng chồng truyện thật dày, có chút đã xuất bản, có chút lại chỉ là bản thảo tự in, hoặc có thể nói là ấn phẩm phi pháp.

Trong này, chứa đầy ký ức “Hấp Huyết Quỷ A Minh”, “Tiều Phu”, “Chu Nho Tiết Tam”… sau khi mọi người giải tán, thủ lĩnh vẫn tiếp tục viết tiếp những câu truyện này.

Dưới giường, cũng có một xấp truyện dày.

Đám người đi tới, nhập xấp truyện lên, phát hiện đều là thể loại thị trường tương tự như cuốn mà Hứa Cường cầm lúc đầu.

Thủ lĩnh vẫn kiên trì thủ hộ phòng làm việc, nhưng hẳn là thủ lĩnh thiếu tiền, cho nên không thể vẽ một số tác phẩm thị trường để kiếm tiền.

Nhìn thấy những tác phẩm này, Đặng Ca nhíu mày, hắn có chút bất mãn, vốn cho rằng thủ lĩnh vẫn giữ vững nguyên tắc, không quên sơ tâm, dù không kiếm được tiền, không thể nổi danh cũng không tiếc.

Nhưng nếu thủ lĩnh đã vẽ những tác phẩm này, chứng minh thủ lĩnh đã nghĩ thông suốt, đã như vậy, sao không liên hệ với hắn?

Chẳng lẽ, vì xấu hổ sao?

Đặng Ca cảm thấy, nếu như thủ lĩnh nghĩ vậy, chẳng khác nào làm bẩn tình nghĩa năm năm của mọi người.

Đúng lúc này, điện thoại của Đặng Ca reo lên, tài khoản của Thủ lĩnh gửi tới một video.

- Là tin của thủ lĩnh?

Tần Tư Vũ hỏi.

Đặng Ca gật đầu, đồng thời đưa điện thoại ra.

Đám người còn lại ngó đầu đứng sau, mọi người đều rất muốn biết thủ lĩnh hiện tại thế nào, hơn nữa cũng tò mò, không biết thủ lĩnh gọi mọi người tới đây để làm gì.


Trong video, ban đầu chỉ có một cái ghế, màn hình có chút lay động, hẳn là Thủ lĩnh điều chỉnh lại góc máy.

Rất nhanh.

Một bóng người xuất hiện trong hình ảnh, đang đi tới cái ghế.

Người này mặc áo nỉ sậm màu, bước đi rất vất vả.

Đợi người trong video tới trước ghế, xoay người, đối mặt với máy quay.

Đặng Ca cùng đám người đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Đã lâu… không gặp mọi người.”

Người trong video, là thủ lĩnh.

Nhưng điều khiến đám người kinh ngạc, chính là gương mặt của Thủ lĩnh lại gầy tới lõm xuống, cánh tay cũng chỉ còn da bọc xương, hơn nữa còn đang co giật.

- Thủ lĩnh sao vậy?

Đặng Ca kinh hô

Ba năm trước, lúc mọi người giải tán, Thủ lĩnh cũng chỉ vì ngồi sáng tác trong thời gian dài mà có vẻ hơi chút không khỏe, chuyện này cũng không có gì đặc biệt.

Mà nhìn bộ dạng hiện tại, thực sự khiến người nhìn chẳng khác nào thấy bộ xương.

Bị bệnh sao?

Quan hệ thuần khiết nhất, hồi ức đáng giá nhất, bất luận thành tựu cao hay thấp, tốt hay xấu, không ai xóa bỏ được tình nghĩa năm xưa.

“Đặng Ca, ngươi còn trách ta sao?”

Thanh âm Trịnh Phàm khàn khàn, lúc nói chuyện, có chút gian nan như đẩy bánh răng rỉ sét.

“Xin lỗi…”

Thanh âm Trịnh Phàm đầy suy yếu.

Đặng Ca cắn răng.

“Đặng Ca, thứ cho ta vì đã không nghe đề nghị của ngươi, nếu không, có thể mọi người vẫn chưa phải chia tách, Studio, vẫn có thể tiếp tục.”

- Hiện tại chúng ta cũng sống không tệ.

Đặng Ca lầm bầm mấy tiếng.

“Ta không muốn thay đổi, một số thứ, nếu đã thích rồi, như vậy chỉ có thể một lòng một dạ tiếp tục yêu thích, không muốn thay đổi, cũng lười đi thay đổi.”

“Bởi, ta vốn cũng không sống được lâu.”

“Xin lỗi, Đặng Ca, xin lỗi, mọi người, thứ cho ta đã ích kỷ.”

Trịnh Phàm như định đứng lên, cúi đầu tạ lỗi với mọi người, nhưng vừa đứng lên, lại như có lòng mà không có lực, lại ngồi trở xuống, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên ghế cúi đầu.

“Năm năm trước, ta phát hiện ta bị bệnh nan y, cả thế giới, không tới một trăm người bị bệnh này, y học chưa thể giải. Cho nên, ta biết… ta không sống được lâu.”

Nói tới đây, Trịnh Phàm tự giễu nở nụ cười, thế nhưng lại khiến bản thân ho khan liên tục, mỗi lần khặc một cái, đều như muốn đứt hơi.

“Xin lỗi, vì kiếm tiền, ta đã vẽ truyện thị trường, kỳ thực, cảm giác này cũng không tệ lắm.”

“Những bộ truyện kia, ta cũng rất thích, nhưng không phải loại ta theo đuổi.”

“Nhưng, thân thể ta không ngừng chuyển biến xấu, ta cũng cảm thấy ta sẽ phải nằm trên giường mà kéo dài hơi tàn tới lúc kết thúc, cho nên, ta muốn đi Hà Lan, kết thúc thanh thản ở đó.”

“Số truyện này, là vẽ để lấy tiền đi Hà Lan.”

“Khi các ngươi nhìn thấy video này, hẳn là ta đã ở Hà Lan, ha ha.”

“Tư Vũ, ngươi phải chú ý sức khỏe, tố chất thân thể của ngươi quá yếu… đương nhiên, ta cũng không có tư cách nói thân thể ngươi yếu.”

“Tư Dao, ánh mắt đừng mãi cao thế, cũng tới lúc tìm một người đi cùng rồi, ừm, đừng chọn Đặng Ca.”

Đặng Ca: “…”

“Cường Ca, ta vẫn nhớ hương vị tô mì ngươi làm trước khi đi.”

“Đặng Ca, ta đã xem phim của ngươi, nội dung rất tốt, hình ảnh cũng đẹp, thực sự rất tốt, đáng tiếc, tác phẩm của chúng ta, dường như không có cơ hội được xuất bản rồi, càng không thể lên màn ảnh.”

“A Thu, chuyện Lương Trình, ngươi cũng nên buông xuống được rồi, đúng rồi, A Thu, trong ngăn kéo, ta có để lại di thư, công chứng tài sản cũng làm xong rồi, ta không còn nhiều tiền, chỉ có căn phòng này, ta biết sau khi Lương Trình đi, ngươi vẫn làm từ thiện, giúp ta bán căn phòng này đi, tiền bán được, cũng làm từ thiện đi.”

“Vẽ ma đầu nhiều năm, tới lúc này cũng nên để lại chút gì đó, cho nên, ta không muốn bán nó để lấy tiền đi Hà Lan.”

“Thân thể của ta, thực sự không trụ được nữa rồi, nói thật lòng, ta không muốn cứ thế đi hết sinh mệnh, không muốn nằm trên giường bệnh, cho nên, ngày hôm nay, ta muốn cáo biệt.”

“Gặp được các ngươi, ta rất vui.”

“Những năm tháng đó, có mọi người làm bạn, thật vui khi cùng được viết truyện với mọi người, ta, sẽ nhớ các ngươi.”

“Mong các ngươi thành công, khỏe mạnh.”



Trong một phòng bệnh, Trịnh Phàm ngồi bên gường, ánh mắt nhìn bảy bộ truyện đặt trên giường.

“Ma Hoàn”, “Tiều Phu”, “Hấp Huyết Quỷ A Minh”, “Hạt Tử Bắc”, “Phong Tứ Nương”, “Chu Nho Tiết Tam”, “Cương Thi Chi Huyết”.

Khi một người đi tới cuối sinh mệnh, chuyện thường thích làm nhất, là quay đầu.

Tựa như lão nhân tuổi xế chiều, nằm trên ghế dựa, vừa phơi nắng, vừa híp mắt.

- Bắt đầu đi.

Trịnh Phàm nói với bác sĩ cùng y tá trước mắt.

Tiếp đó, hắn nằm lên giường bệnh, trên cái giường bị truyện tranh vây lấy.

- Trịnh tiên sinh, ngài xác định không cần mục sư sao?

Xuất phát từ tố dưỡng nghề nghiệp, bác sĩ tên David vẫn hỏi lại một lần, đồng thời bổ sung:

- Hắn có thể giúp linh hồn ngài bình an tới Thiên đường.

Trịnh Phàm bình tĩnh lắc đầu:

- David, thứ ta thờ phụng là ma quỷ, ta sẽ không tới Thiên đường.

David nhún vai, gật gù, ra hiệu cho trợ lý bắt đầu.

Trịnh Phàm chậm rãi nhắm mắt lại.

Một mũi tiêm lạnh lẽo đâm vào tay.

Hít…

Kết thúc sao…