Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 266: Bàn giao.



- Công tử, ngài là muốn chúng ta... làm phản sao?

Tiền Phương giống như lấy hết can đảm, chắp tay đứng dậy, nói ra lời đã nghẹn trong lòng bấy lâu nay.

Hoàng Thành nhìn thấy liền hoảng sợ, vừa muốn ngăn lại thì đã không kịp, lúc này chỉ còn có thể ngồi im chờ đợi, hi vọng Đỗ Anh Vũ không cảm thấy họ Tiền bất kính mà trách phạt hắn.

Mấy người còn lại tất cả đều thuộc về tổ chức của họ Đỗ, những bản thân bọn hắn cũng không biết rốt cuộc Đỗ tiểu tử thật sự là có mục đích gì nên cũng vểnh tai lắng nghe. Mizukune khẽ nghiêng người, dùng tay chống cằm, bộ dạng chính là muốn xem cuộc vui.

Bất ngờ chính là Đỗ Anh Vũ lại dùng khuôn mặt biểu lộ ngạc nhiên quá đỗi mắt nhìn Tiền Phương, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ngươi là muốn làm phản sao?

Ách!

Cái này...

Đỗ Anh Vũ ra chiêu này khiến họ Tiền bất ngờ đến rối loạn tay chân, phần khó lại bị đẩy ngược về phía hắn, nhất thời không biết đáp sao cho phải.

Ít nhất là hiện tại hắn không đoán được ý đồ thực sự của Đỗ Anh Vũ, nói muốn cũng không được là nói không muốn cũng không xong, suy đi tính lại một chút, hắn đánh cắn răng trả lời nước đôi:

- Nguyện... theo ý công tử!

Hắc hắc.

Đỗ Anh Vũ dùng ánh mắt thú vị đánh giá thằng cha này, cảm thấy tên này ít nhất là kẻ có đầu óc.

Từ lúc Đỗ Anh Vũ trực tiếp tuyên dương công lao của Tiền Phương cũng như Hoàng Thành thì chính là ám chỉ bọn hắn hiện tại đã bị cột lên trên chiến xa của Đỗ Anh Vũ rồi, Khâm Châu đã mất, Bạch Châu quân cũng đã bị đánh tan, dù có Tiền, Hoàng hai kẻ này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể gột rửa tội danh phản bội, lúc này bọn hắn chỉ có thể đâm lao theo lao mới có hi vọng.

Vậy nên họ Tiền mới nhân cơ hội này, trực tiếp nói ra việc hắn nguyện theo Đỗ Anh Vũ.

Hán Gian, Tống Gian hay cái mẹ gì cũng được, chim khôn biết chọn cành mà đậu, đặc biệt hiện tại cũng chỉ có một cái cành này thôi.

Đỗ công tử mỗi giây không đáp, cười mỉm đánh giá họ Tiền thì cũng bằng đó thời gian Tiền Phương sống trong lo sợ, mồ hôi trên cơ thể vã ra như suối, chắp tay cúi đầu như thể vẫn đang chờ đợi quan toà kết án.

- Ngươi có phải là quá nóng vội rồi không? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà?! - Đỗ Anh Vũ tay nhỏ xoa cằm, lại một lần nữa không theo bài vở mà ra chiêu.

Tiền Phương ngẩng đầu trố mắt nhìn, nghẹn họng trân trối.

- Công... công tử, ta... ta, ta chỉ là...

Thấy đối phương lắp ba lắp bắp, hoảng thành một đoàn, Đỗ Anh Vũ cũng không muốn làm khó hắn nữa, cười khẩy một cái, giơ tay lên ngăn hắn lại, nhàn nhạt nói:

- Thôi, không cần phải giải thích, tâm ý của ngươi ta hiểu ha ha, cái này chỉ có thể trách bổn công tử quá mức ưu tú, quá mức Ngọc thụ lâm phong, mị lực nhân cách quá mạnh mẽ khiến người thấy liền không thể cầm lòng, nháo nhào tuyên thệ trung thành mà thôi, haizz, việc này ta cũng đã quen thuộc rồi

Thằng nhãi con này đột nhiên đổi giọng si mê tự luyện khiến đám người ngồi nghe khuôn mặt không khỏi đen sạm lại, chỉ hận bản thân lúc này không thể nhảy lên cùng hắn quyết đấu.

Con mẹ nó, thằng nhóc này quá mức buồn nôn rồi.

Tô Hiến Thành quen thuộc nhất, chán nản tự ngẫm, cảm thấy con hàng này nhân cách thật sự có vấn đề cũng như cảm giác ngày đó mình chọn sai đối tượng đi theo rồi.

Ít ra đám người còn không phản ứng ra, Mỹ nữ Nhật Bản thì ngược lại chẳng chút kiêng nể gì cả, ôm bùng cười như được mùa, nửa ngày sau với gắng sức gượng lại, lấy tay gạt đi nước mắt, mị mị nói:

- Đỗ công tử... ngài cũng thật đủ tự luyến a!

- Cái này gọi là trung thực! - Đỗ Anh Vũ trừng mắt, lập tức trấn chỉnh nàng ngôn từ.

Kỳ thật ép đám người này làm phản không phải ý tốt, bản thân Đỗ Anh Vũ ngay từ đầu cũng không có ý định khởi binh phạt Tống, hắn là không có khả năng này.

Thế nhưng giống như trong lời thoại của phim Thor 3, thần sâm nói với Hela, ta không thể nhưng hắn thì có, việc làm phản Đỗ Anh Vũ biết sẽ có kẻ làm tốt hơn bản thân hắn rất nhiều, hắn cứ ngồi không thu lấy lợi ích không phải là tốt hơn rất nhiều sao?

Hiện tại hầu hết những người chịu trách nhiệm quản lý thành Hợp Phố đều có mặt, hắn liền trực tiếp nói mục đích để cho đám này hiểu rõ, rồi sau này cứ an tâm mà làm việc, không phải nơm nớp gì cả.

- Khâm Liêm Tô Giới không trực tiếp quản chuyện binh đao, việc của các ngươi đơn giản là giúp đỡ dân chúng ở đây an cư lập nghiệp, còn chuyện thiên hạ... để người trong thiên hạ lo đi!

Không rõ lời của họ Đỗ có mấy phần là thật, thế nhưng ít nhất nghe thấy không phải đi làm phản, cả Hoàng Thành vẫn Tiền Phương giống như được uống một liều an thần, đều thoáng buông lỏng đôi chút.

Nói gì thì nói việc để cho bọn hắn cầm đao hướng về phía đồng tộc của mình mà không chút gút mắc là chuyện không thể nào.

- Hôm nay vốn không phải để bàn công chuyện, chỉ là buổi họp mặt để mọi người có thể nhận biết nhau mà thôi...

Vừa nói, Đỗ Anh Vũ liền vỗ tay ra hiệu, cửa phòng lập tức mở ra, từ bên ngoài đột nhiên có 3 gã nam nhân lững thững tiến vào, trên người quân giáp chỉnh tề, nam nhân đi đầu không phải ai khác chính là Vệ Nam, vừa vào bên trong lập tức chắp tay nghiêm nghị nói:

- Bái kiến Thiếu Soái!

Hai gã theo sau trẻ tuổi hơn rất nhiều, thoáng đảo mắt liếc qua mọi người ở đây một chút rồi cũng rất nhanh chạy tới, đứng tại hai bên tả hữu phía sau của Vệ Nam, khom người đồng loại thưa:

- Bái kiến Công tử!

Vừa nhìn thấy hai gã trẻ tuổi này, ánh mắt của Tiền Phương cùng Hoàng Thành lập tức sáng lên, vì hai kẻ này đều từng là thuộc cấp dưới trướng của bọn họ.

Là A Du cùng Vương Nhị Cẩu.

Thấy ba người xuất hiện, Đỗ Anh Vũ nhoẻn cười chỉ tay về phía Vệ Nam, giới thiệu:

- Vị này là Vệ Nam, Đô Đốc Quân Khu Bạch Châu, đồng thời cũng là người nằm quyền trực tiếp quân đội tại vùng Tô Giới, còn hai vị này, lần lượt gọi Khương Du cùng Vương Nhị Cẩu, cả hai đều là cá nhân hoàn thành xuất sắc đợt quân huấn lần này...

Đưa mắt nhìn về phía Tiền Phương, hắn nói tiếp:

- Tiền Cục Trưởng, Khương Du hiện tại là Phó Cục Trưởng Cảnh Vệ Cục, về sau an ninh khu vực, ta giao cho hai người các ngươi, chớ để ta thất vọng!

- Cẩn tuân lệnh của công tử!

Nghe thấy việc A Du lại chở lại làm thuộc cấp dưới chướng mình, Tiền Phương vui mừng quá đỗi, vọi hào hứng đứng lên, chắp tay cùng A Du đồng loạt khấu tạ, đồng thời không quên thể hiện rõ ràng quyết tâm.

Hoàng Thành thì cũng thấp thỏm chờ đợi, thế nhưng nghe Vương Nhị Cẩu lại không phải về dưới trướng hắn mà độc lập đóng quân tại ngoại thành, trực tiếp dưới quyền của Vệ Nam thì có đôi chút thất vọng.

Đỗ Anh Vũ tiếp tục chỉ sang chỗ hai nữ nhân phía sau mình, lần lượt giới thiệu:

- Mizukune tiểu thư, Công Thương Chủ Nhiệm, ghế ủy viên. Từ Hoa tiểu thư, Tô Giới bí thư, ghế ủy viên.

Cuối cùng là Tô Hiến Thành, tên này mọi người cũng biết từ trước, Thị Trưởng tạm thời, quyền lực ngang hàng Huyện Lệnh, đồng thời cũng là một Uỷ viên.

Không chờ đám người thắc mắc, Đỗ tiểu tử cũng giải thích qua Uỷ Viên là gì, đơn giản chính là lãnh đạo cao nhất tại Liêm Châu, dùng lá phiếu biểu quyết thông qua tất cả cá sắc lệnh, nhiệm vụ cũng như kế hoạch bằng cách tán thành hoặc không tán thành, tổng có 6 ghế, ngoại trừ ba người vừa kể trên còn có Hoàng Thành, Tiền Phương cùng Vệ Nam, đương nhiên không phải chuyện gì cũng cần tiến hành biểu quyết và lá phiếu của Thị Trưởng có giá trị đặc biệt, Tô Hiến Thành là một một lá phiếu rưỡi, ngoài ra còn có quyền trực tiếp phủ định kế hoạch nếu thấy sai, cái này thì không có người thắc mắc.

Việc loại bỏ sự toàn quyền của chức Huyện Lệnh, thay vào đó chia sẻ bớt quyền lực thông qua việc biểu quyết chỉ là bước đầu thay đổi, chuyện tương lai thì để tương lai tính, thế nhưng cái chế độ này Đỗ Anh Vũ quyết định sẽ áp dụng, không chỉ là trên Tô Giới Khâm Liêm mà toàn bộ lãnh địa của hắn cũng sẽ dùng, lần này xem như là thử nghiệm, sai đâu sửa đấy.

Đỗ Anh Vũ cũng nói ngay từ đầu, lần này họp mặt chỉ để mọi người biết mặt nhau, về sau tiện bề công việc, còn lại thì không bàn sâu, nói rõ sau này hắn cũng không quá mức trực tiếp nhúng tay vào mọi chuyện, nếu cái gì cũng ỷ y vào hắn thì bộ máy non trẻ này cứ thế liền hỏng mất.

Cổ nhân có câu “hạ vị giả dùng sức, trung vị giả dùng trí, thượng vị giả dùng người.”

Đỗ Anh Vũ tuổi nhỏ nhưng lăn lộn được một cai nhàn chức là Đông Hải Tiết Độ Sứ cùng tước vị không thấp không cao là tước Minh Tự, nay thêm việc làm chủ của Tô Giới Khâm Liêm thì miễn cưỡng cũng có thể xem như là một thượng vị giả.

Hắn là phải bắt đầu phải học cách dùng người rồi.

Đừng nhìn hắn bình thường giỏi đùn đẩy sai khiến, tiếu sái chỉ tay năm ngón mà nghĩ hắn là chuyên gia trong lĩnh vực này, sai hết, hắn thì làm quái gì có kinh nghiệm hay phong độ của thượng vị giả, nếu có thì cũng chẳng phải khổ cực như chó chạy quay một vòng Quảng Tây như lần này.

Ngươi ta nói dùng người tựa đánh cờ, người chơi cơ phải hiểu rõ ưu khuyết của quân cờ, từ đó mới phát huy được hết khả năng của chúng, mới có thể tự tin đi đúng đường, đánh đúng nước, thu gặt thành quả.

Đạo lý này Đỗ Anh Vũ cũng biết, hắn từng đọc trong Đắc Nhân Tâm mà...

Thế nhưng trước giờ Đỗ Anh Vũ luôn lo sợ việc người khác làm có hay không phù hợp ý hắn, có được như hắn mong đợi hay là không?

Vì quá lo sợ nên thành ra ôm đồm, nay chạy đông, mai chạy tây, hiện tại còn miễn cưỡng kham nổi, thế nhưng còn tương lai thì sao?

Hắn không có chuyên cơ, không thể nơi nào có việc cũng phải đích thân hắn trực tiếp đến xử lý được. Thông qua cuộc nói chuyện với Tô Hiến Thành lúc trước, hắn cảm thấy bản thân mình cũng nên dần học được cách tin tưởng, học được cách ủy quyền thật sự chứ không phải nửa với.

Không thể cứ mãi sợ sai được, con mẹ nó, sai thì sửa, chửa thì đẻ, không phải xoắn...

Vậy nên chuyện thành Hợp Phố, hắn sẽ chỉ đưa ra một số dự thảo, còn lại tất cả đều giao lại có đám ủy viên này tự động biểu quyết mà làm việc.

Tào nhân thê từng nói “dùng người thì phải tin, nếu không tin thì chớ dùng.”

Lần này hắn là thử đặt niềm tin xem sao.

...

Đêm dần khuya, tiệc cũng tàn, Lâu Thuyền từ từ cập bến, dưới bến cảng, đám quân sĩ chờ sẵn từ lâu tháp tùng đám người phân biệt trở về Viện Phủ của mình.

Đỗ Anh Vũ dùng hết sức mình để thoát khỏi mị nhãn cũng như lời mời gọi ở lại đầy tính khiêu khích của ả Hồ Ly Mizukune.

Cái này là do định lực của hắn cao thật, cái ánh mắt giết người của Hoa Nương ở phía sau không liên quan gì hết...

Tô Hiến Thành cùng Đỗ Anh Vũ là ngồi cùng xe trở lại, ngày hôm nay họ Tô nói chuyện rất ít, gần như cho một mình Đỗ Anh Vũ độc xướng, hiện tại chỉ có hai người bên trong cùng Hoa Nương đã cẩn trọng bung ra kết giới, Tô Hiến Thành lúc này mới trực tiếp hỏi:

- Ngươi... muốn đi sao?

Đỗ tiểu tử trợn mắt nhìn lại, lập tức đáp:

- Đó là đương nhiên, ta là phải trở về chứ, đi lâu như vậy rồi mà!

Tô Hiến Thành nghiến răng ken két, tại chỗ lật bàn, chỉ mặt họ Đỗ quát:

- Thế nhưng tại sao lại ném một ta ở lại?

- Đâu phải có mình ngươi, không phải còn có lão Phí cũng theo ngươi ở lại sao? - Đỗ Anh Vũ ngây người, tỏ vẻ không hiểu.

Thấy thằng cha này cứ mãi giả ngu, Tô thư sinh chỉ biết câm nín, nghẹn một chút rồi thở dài, chán nản nói thẳng:

- Ngươi lại muốn làm gì, nói rõ ràng ra.

Đỗ tiểu tử cười khì khì, nói chỉ có Tô huynh ngươi là hiểu ta, ngay sau đó khí chất trên người họ Đỗ đột nhiên thay đổi, nghiêm trang hơn rất nhiều, từ trong ngực áo, hắn rút ra một cuộn giấy, từ từ đẩy về hướng của Tô Hiến Thành, trầm giọng nói:

- Đây là những chuyện trước khi đi ta muốn bàn giao, ngươi là xem cho kĩ.

Họ Tô cũng trở nên nghiêm túc, từ từ mở cuộn giấy ra xem, mắt quét từ trên xuống dưới, càng nhìn càng ngưng trọng, rồi đến một độ thì đảo về phía Đỗ tiểu tử, thấp giọng quát:

- Cái này... ngươi là bị điên rồi sao?

Lắc đầu, Đỗ Anh Vũ ánh mắt sáng ngời, đáp:

- Không, ta không có điên, đây là cơ hội tốt nhất, không nắm lấy ta sẽ hối hận.

- Ngươi... thật không sợ việc này sẽ gây ra chiến tranh giữa hai nước sao? - Tô Hiến Thành thở dài, nói:

- Ha ha, Tô huynh, nếu ta nói... cái mảnh đất trung nguyên này sắp phải chịu liên tiếp các trận rung chấn, mà trận sau còn lớn hơn trận trước, bọn hắn sắp đến lúc thân mình còn chưa lo nổi, quản không nổi ta nữa... ngươi liệu có tin?!

Tô Hiến Thành nheo mắt nghĩ thầm, hắn bản tính cẩn trọng nhưng kỳ thật vẫn là người trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi luôn có ngọn lửa trong tim, hắn thừa nhận, hắn bị bản kế hoạch của Đỗ Anh Vũ dọa đến sợ ngây người, thế nhưng.... cũng cảm thấy có chút kích thích.

- Bao phần nắm chắc?

- 8 phần!

- Rung chấn mà người nói là Thiên Tai?

- Không! Là nhân họa!!

Hai người trẻ tuổi bốn mắt im lặng nhìn nhau, Tô Hiến Thành đột nhiên cũng cảm thấy mình giống như bị lấy bệnh điên của cái thằng này...

Mẹ nó!

Chơi!

...

[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
"Phiền bỏ mẹ"
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]
"Gì? Tao nói là mày phiền bỏ mẹ cơ mà?"