Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 644: Ta ở quốc gia lạc hậu, ta vô tội






Tô Triệt ở Thăng Long đã được mấy tháng, hắn quá quen với nơi này sự kì diệu rồi.

Việc mấy tháng này của hắn thực sự không có nhiều. Toàn là chờ đợi thông tin từ Triều đình Đại Tống truyền đến mới có thể thực sự đàm phán.

Mấy ngày này Tô Triệt nhiều nhất là học tiếng Việt, học chữ Việt, đọc báo cùng cãi nhau… à không là tranh biện cùng các học sinh tài tử Đại Việt.

Nói chung là tranh không được, hai hệ phái khác hẳn nhau, thứ gọi là Nho giáo hệ Đại Việt làm gì có chút nào giống với Khổng Nho? Đại Việt có thánh nhân tên gọi là Mac. Nghe nói ngài thân phận huyền bí, truyền xong giáo nghĩa cho Nhị Thánh thì vũ hoá thăng thiên không còn dấu vết.

Ở Đại Việt là quốc gia giáo dục cởi mở. Không có gì là bí mật, ví như Tô Triệt lân la mua sách học không ai cấm. Là tinh hoa tri thức Đại Việt mà hoàn toàn để lộ.

Nói thật tự do buôn bán giáo dục chỉ có tiểu học cùng trung học. Đây chỉ là các lớp hết sức cơ bản về toán học, vật lý , hoá học. Kiến thức cũng chỉ tầm mấy ông đạo sĩ nhưng có hệ thống hơn mà thôi.

Tinh hoa Đại Việt là phải Đại Học. Mà đại học mở cho người ngoại quốc chỉ có chính trị tư tưởng thôi.

Tức là học về vị thánh nhân Mac đấy.

Do đó Tô Triệt mới “ mua được” tinh hoa Đại Việt mà nghiền ngẫm. Càng nghiền hắn càng cảm thấy… có lý. Thôi rồi cái này , không biết phải nói gì nữa đây.

Cho nên về sau biện luận là Tô Triệt dùng Mac thánh nhân biện luận cùng học sinh Đại Việt.

Phải nói anh em họ Tô có tài, mới học về Mac đã có thể đánh bại khá nhiều cao thủ Đại Việt. Danh tiếng của Triệt khá thịnh ở Thăng Long.

Hôm nay Triệt như bao ngày lại đi quán nước.

Thăng Long quán nước và quán rượu là khác nhau, quán trà lại càng khác.

Rượu quán là nơi ăn chơi đàn điếm xa xỉ. Triệt mặc cảm không đủ tiền. Quán trà tuy thanh nhã nhưng cũng gần giống Tống không tạo cho Triệt cảm giác mới lạ.

Quán nước xô bồ hơn nhưng mới mẻ, thời thượng và đặc biệt nhiều người học thức trẻ Đại Việt nơi này, có thể kết giao tâm sự.

Hôm nay như Triệt rảnh không gì làm đến đây mà ngồi, nhưng lúc này quán nước đã tán loạn khi thế hừng hực.

“ Huynh đệ, chuyện gì mà náo nhiệt vậy” Tô Triệt là có thể méo mó nói tiếng Việt rồi.

“ Người ngoại quốc? Là Tây An Võ Vương của Đại Việt chúng ta cuối cùng cũng không thủ Bình Tây Quan nữa, ngài ấy xuất quân công đánh Cao Thăng Thái. Tin vừa về tới Thăng Long, bốn ngày trước Tây An Võ Vương của chúng ta đại phá quân Đại Lý, chém giết mấy ngàn, đánh tàn 3 vạn quân họ Cao… ha ha ha ha.. người Ngoại Quốc, ngươi sợ đi” Một tên học sinh trẻ tuổi huênh hoang khoe cứ như hắn là người cầm quân đánh trận vậy.

“ Cái gì? Bốn ngày… chỉ có ba ngày mà tin thắng trận ngoài biên ải 800 dặm xa xôi đường rừng núi có thể về Thăng Long?” Tô Triệt kinh hoàng thất thố.

Ở Tống có các thể loại tin cấp báo 300 dặm, 500 dặm, 800 dặm đó chỉ là ước tính sự trọng đại khẩn cấp của tin nhắn, làm sao có thể đi như vậy trong một ngày. Nhưng Đại Việt thực sự khiến Tô Triệt hết lần nầy đến lần khác sợ hãi.

“ Người ngoại quốc . Là ngươi không hiểu chuyện rồi. Dặm cái gì dặm, từ chiến trường về Kinh Sư là 360 kí lô mét hiểu chưa. Thông tin này là do phóng viên của Dân Báo tự chạy đưa về nên mất bốn ngày. Nếu là triều đình truyền tin chỉ mất hơn ngày, hai ngày là cùng.” Học sinh người Việt như đang dạy bảo người ngoại quốc không hiểu chuyện này.

Từ Di Mã Thành về Đại Việt chỉ khó đoạn đi Lao Cai, giờ đường đã mở rộng hơn, chiếm mã có thể phi nhanh, đoạn khó có cầu vòm phi thiên cải tạo. Cho nên nhanh.

Đến Lao Cai thì theo đường Sông Hồng mà về, các trạm chung chuyển tránh thác nước đều thành lập. Kể từ đó giao thông thông suốt nhanh vô cùng.

Nếu là cấp báo chỉ nội trong 28 -30 giờ có thể từ Di Mã Thành về tới Thăng Long rồi.

Đây mới chính là ý nghĩa của đầu tư giao thông, thực sực quá sức tiện lợi cho việc cai trị các vùng sâu, xa.

“ Hoan hô thắng rồi… Di Mã Thành vạn tuế… Tây An Võ Vương vạn tuế”

Bỗng nhiên một góc quán ầm ầm cả lên. Khiến người chú ý.

Tô Triệt không hiểu bọn này la hét gì nhưng nhìn cách ăn mặc không giống người Đại Việt.

“ Họ là ai vậy? Người Ngoại quốc giống ta à?” Tô Triệt mặt dày ngồi xuống cùng một đám học sinh Việt làm quen, hắn ra tay hào phóng mời nước cho nên cũng nhanh được chấp nhận.

“ Hả .. không phải đâu. Là người Đại Việt chúng ta đấy. Là người Việt gốc Di. Học bên trường nội trú Dân Tộc Đồng Bào” Một học sinh trả lời.

“ Dân tộc – đồng bào…?” Tô Triệt không hiểu.

Hắn ở đây đã lập thành thói quen đừng dấu dốt, từ nào không biết nên hỏi. Vì những từ tưởng như đơn giản nhưng ý nghĩa nhiều sâu xa lắm.

“ Là các dân tộc như Việt – Mường – H”mong – Hán- Nhật- Phi – Âu- Triều- Tày -Di, sống trên đất Đại Việt, làm công dân Đại Việt , học tập lao động theo tấm gương của Nhị Thánh, thượng tôn pháp luật Đại Việt, trung thành quốc gia Đại Việt thì chính là Đồng Bào. Nghĩa là từ cùng một bào thai mà ra, là anh em, huynh đệ không phân biệt. Chỉ cần chung nhận thức, chung tư tưởng, chung lòng yêu tổ quốc, thương đồng bào thì đó chính là công dân Đại Việt không phân biệt sắc tộc” Học sinh lên lớp giảng bài, đây là hệ thống tẩy não có chủ đích, mấy thằng này chính là tương lai của đất nước này, đã bị tẩy não cấp độ S.

“ Không phân biệt kể cả họ là Man Di?”

Tô Triệt kinh ngạc.

“ Ê ở đây có thằng phân biệt chủng tộc này”

“ Ui , lỡ uống nước của hắn.. “

“ Trả lại tiền cho hắn… đuổi đi”

Lúc này trong quán người người quay lại nhìn ngó Tô Triệt.

Thậm chí đám Di lão học sinh từ Di Mã Quan đã sắn tay áo lên.

“ Ấy các bạn Di lão , không được đánh người , Cảnh Vệ phạt… nhà trường cảnh cáo.. đuổi tên ngoại quốc ngu xuẩn này đi được rồi” Một tên học trưởng nhảy ra cả lại đám Di lão thiếu niên.

“ Là … là… Tung lớp trưởng 3.12.A? Chúng tôi, chúng tôi… nhịn không.. thằng này”

Một Di lão thiếu niên mấp máy tiếng Việt còn chưa sõi…

“ Đánh hắn đi…”

Một tên H”mong học sinh sấn sổ…

“ Khoan” Tô Triệt hét lớn.

“ Kẻ không biết không có tội. Quốc gia ta lạc hậu không biết những đạo lý này thì ta mới sai lầm. Thay vì đánh đập đuổi giết, các ngươi thân là học sinh nên dạy bảo người khác lẽ phải mới là”

Muốn đánh quỷ tài hùng biện Tô Triệt ta? Mấy thằng này còn non lứm. Cơ mà vì bảo vệ cái mệnh này phải thừa nhận Đại Tống lạc hậu. Tô Triệt thật đau lòng.

“ Huynh đệ Di lão, H’mong khoan động thủ. Thằng này ngoại quốc khả năng quốc gia hắn có nạn phân biệt chủng tộc, phân biệt đối xử. Chúng ta văn minh hơn phải hành sử văn minh. Giảng đạo lý với chúng là đủ , không cần đánh” học trưởng vẫn là học trưởng, có thể trấn áp lại đám học sinh.

Di lão học sinh vẫn cáu, giơ tay nhí nhí doạ dẫm.

“ Các vị tuấn tài Đại Việt bỏ quá cho ta, có gì không hiểu giảng dạy là được chớ đuổi kẻ hiếu học chứ, người ta có câu đánh kẻ chạy đi , ai đánh người chạy lại” Tô Triệt vận dụng hết khả năng ngôn ngữ tiếng Việt bập bẹ nói.

“Được rồi , ngồi đi người ngoại quốc, ngươi cũng lớn tuổi cho nên không hiểu chúng ta thanh niên là hay xúc động, mà xúc động lên dễ động võ. Qua rồi không sao nói chuyện là được” Học trưởng khá điềm tĩnh khí khái.

Tô Triệt lại có thêm một bài học ở Đại Việt, nơi này…. Thật sự quá thần kỳ. Hắn miên man nghĩ nếu như ta ở Đại Việt phát triển thì sao?

Quay lại thời gian ba tháng trước ở Bình Tây Quan.

Lúc này Ngô Khảo Ký vừa rời đi, Tích thì chăm mối bộn bề cảm xúc về cha, dù cứu được về rồi nhưng tình trạng hỏng bét.

Đúng lúc này Cẩm Y Vệ lần mò vào quan báo tin. Ba ngày sau quân Đại Lý sẽ chia hai đường tiến đánh vào Mã Di Thành. Một đường đánh Bình Tây Quan do quân của người Kim Xỉ ( Thái), một đường vượt núi vòng vào khúc giữa Mã Di thành và Quan Ải mà tập kích nhánh quân này là người Di lão.

Còn thông tin thật cụ thể thì Cẩm Y Vệ vẫn phải điều tra thêm.

Ngô Khảo Tích cười.

Thông tin đến mức này đã quá đủ không cần nhiều chi tiết. Hắn bắt tay vào bố trí binh lực đối phó.

“ Ngô Cẩm, ngươi mang theo chó săn canh phòng cẩn mật đường rừng cánh tả, nhớ là chỉ cần bắt giết không để thám báo người Di Lão xâm nhập là đủ, quân Di Lão thì cứ thả bọn họ vào”

“ Po, những ngày này lệnh cho dân ở lại trong thành không nên ra ngoài lao động , tránh nguy hiểm”

Ngô Khảo Tích nhìn hai vợ chồng trẻ nhà này ra lệnh.

Po lúc này có Ưng Vệ hiểu tiếng Việt theo sát nên rất hay qua Quan Ải thỉnh giáo Ông Chú Tích.

“ Cháu vâng” Po rất lễ phép, nàng thời gian qua học được rất nhiều lễ phép của người Đại Việt từ năm phụ tá của mình. Nói là phụ tá nhưng chính xác họ là thầy cô giáo mang tính gia sư của Po.

“ Ngô Thần Vinh ( Ngô Trí Vinh) ngươi và 5000 Lam Long Kỵ án binh bất động trong thành thời gian này, đừng để lộ tung tích, đợi quân Di Lão vào trận địa hãy công. Tốt nhất giết được chủ tướng, bắt sống Tróc Nọi Di lão , đừng quá hạ sát thủ với bọn họ”

“ Ngô Phiên, ngươi tập trung quân Di Lão của Di Mã thành dùng loa kêu gọi người Di đầu hàng, kêu gọi càng tốt, máu người Di càng ít chảy”

Ngô Khảo Tích phân công.

“ Cảm ơn Vương gia nhân từ” Phiên hiểu nhiều tiếng Việt hơn cúi gập người cảm tạ.

“ Tứ đệ, chuyện thủ trên Quan ta giao ngươi, ta thủ dưới quan” Tích quay qua Ngô Khảo Tứ nói.

“ Đại Ca yên tâm… đến bao nhiêu đệ giết bấy nhiêu được là” Khảo Tứ vỗ ngực ầm ầm.

“ Coi nào coi nào.. sát tính mạnh vậy doạ sợ đám nhỏ” Tích cười vỗ vỗ vai Tứ.

Nói thật lúc này Ngô Gia thêm máu mới cho nên có rất nhiều chiến tướng hùng mạnh có thể dẫn quân đánh trận. Lại thêm cụ Lý Thường Kiệt vốn đã khoẻ mạnh sống hơn tám mươi trong sử sách giờ lại được kích hoạt tiềm năng ẩn chả hiểu có thể nhảy nhó lâu bao nhiêu.

Nói thật cụ Lý Thường Kiệt mới là ẩn số, mà còn ông Hiến nếu bình phục cũng có thể dẫn quân trấn áp một phương tài không dưới Lý Nhật Trung, Lý Kế Nguyên.

Lớp trẻ có Ngô Khảo Tỳ, Ngô Thần Vinh cũng đầy hứa hẹn.

Còn lớp dự bị có chút tài năng đang trong giai đoạn chuẩn bị ra trận , nhập sĩ ở Ngô gia thì nhiều lắm kể không hết.

Cho nên Ngô gia đang là ẩn ẩn bùng phát nhân tài, Ký không còn cảnh đau đầu thiếu người dùng nữa rồi.





















Truyện nội dung cốt truyện ổn , đã end , mọi người có thể nhập hố .