Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 617: Biệt Kích Xuất Động (02)



Phát hiện NaNO3 cũng là tình cờ, Sodium Nitrat này có xuất phát từ Mân, sau đó là Tống.

Giao lưu thương mài rồi Ký dư sức điều tra các mỏ của Tống.

Cuối cùng cho ra kết luận tại sao thuốc nổ của Tống cùng Mân nó tồi tệ như vậy.

Bởi lẽ cho dù tỉ lệ sai 6:2:2 thì cũng không nên yếu đến mức đó, mà ngay cả thuốc còn nhiều tạp chất cũng không thể yếu đến đáng thương như vậy ( liều bắn của Tống luôn hơn gấp rưỡi Đại Việt nhưng hiệu quả vẫn thấp hơn 20%).

Vấn đề được sáng tỏ.

Mấy ông thần Đại Tống hay Mân là có hai loại mỏ , một là NaNO3 và một loại là KNO3.

Nhưng đám này phân biệt không được mà trộn lẫn nhau, trong khi đó số lượng mỏ NaNO3 ở Đông Bắc Á là nhiều hơn rất nhiều KNO3.

NaNO3 có tốc độ cháy chậm hơn, thích hợp hơn làm thuốc phóng. Hẳn đến đây đã rõ tại sao mấy ông thần Đài Loan và Tung Của có kỹ năng cực cao về pháo hoa, vì bọn này từ cả ngàn năm trước đã có điều kiện thuận lợi phát triển cái này.

Phát hiện điều này là do tình cờ khi dùng nước sôi lọc KNO3 thì phát hiện NaNO3 thôi. Đây là hàng của mấy ông Bắc Mân mang đến , kể từ đó Đại Việt yêu cầu Mân cấm trộn lẫn hai mỏ quặng lại, tách riêng ra mà vận chuyển.

Có NaNO3 dùng chế thuốc phóng, pháo hoa làm tín hiệu cũng tốt. Thêm vào đó là lấy một phần rất nhỏ ra làm thuốc bảo quản thực phẩm.

Thứ này ăn ít không chết được, nhưng nếu không ăn chắc chắn chết… đói. Cho nên lựa chọn khi chưa có chất bảo quản thực phẩm tốt hơn thì vẫn nên dùng.

Có thể nói đám Biệt Kích có thêm đồ hộp như hổ thêm cánh, bọn hắn có thể điên cuồng tác chiến hay hành quân ở những nơi không ai nghĩ đến.

Còn quân đội bình thường may mắn hơn, ăn đồ hộp không có thuốc bảo quản, vì mấy thằng binh thường là luôn tiếp tế mới, có là ăn cho nên không sợ hỏng. Ví như không thuốc bảo quản chỉ với dầu và muối thì đồ hộp đã hấp thanh khuẩn có thể tốt sử dụng tròn 7-9 tháng. Thời gian này thừa đủ để vận lương thực từ nhà máy đến chiến trường. Nói cho cùng là Đại Việt vẫn đánh loanh quanh nhà chưa hề viễn chinh.

Đồ hộp nhiều nhất có thứ gì?

Nói ra rất tởm nhưng toàn đầu thưaf đuôi thẹo của động vật thôi.

Ví như một số nội tạng gia súc ngay cả ruột cá đều được lọc sạch rửa muối sau đó nghiền làm pate . Thịt cá tách riêng đóng hộp cao cấp hơn. Xương cá thì sấy khô cong nghiêng nát thêm vào làm thức ăn chăn nuôi gia súc.

Gà vịt lợn bò dê thì Đại Việt ngành Nông Nghiệp các cái đầu sạn nhỏ vừa tốt nghiệp Đại Học đang theo Nhị Thánh ý chỉ tiến hành lên kế hoạch nuôi tập trung theo trang trại tăng năng suất.

Còn nguồn Protein của Đại Việt phần lớn vẫn dựa vào đánh bắt hải sản là chiếm 30-37% tổng lượng protein cho người Việt.

Nhưng vấn đề ngày nay không có tủ lạnh. Không có xe lạnh vận chuyển.. chỉ có chơi cá khô ướp muối mới vận chuyển sâu vào nội địa.

Khổ thân ngư dân đánh bắt xong không biết làm sau bán đi. Đi xa cá hỏng ở gần ai chẳng có cá.?

Đại Việt hỗ trợ ngư dân đóng thuyền không để đánh gần bờ . Đánh bắt nhà giàu có lồng lưới thép bên tàu giữ cá tươi, nhà nghèo dùng tre, nứa đan lồng cá. Do vậy vào đến bờ cá vẫn là sống. Nhưng vấn đề đó là từ bờ vận vào 70 km đất liền là biến mùi. Muốn đi xa hơn có hai phương pháp, một là dùng xe lớn có thùng chứa nước biển, máy xục khí quay tay chở đi. Với loại này tôm cá tươi có thể đi vào nội địa cả mấy ngày không lo lắng. Nhưng loại này giá cả đội lên chỉ có người giàu mới dùng được.

Thứ hai phải chế biến tại chỗ ướp muối cá nướng…. loại này hương vi đã không còn, mặt chát nấu không ngon. Đời sống tăng lên cho nên dân sẽ chê không mua.

Chính phủ đầu tư cho ngư dân khủng khiếp thuyền bè, cuối cùng lại không lo được đầu ra, cá chất đống thối rữa đó chính là lãng phí.

Cho nên nhà máy đồ hộp phải ra đời đó là vận mệnh.

Làm hộp mới khó, chỉ triều đình làm được, nhưng dây truyền nấu, đóng hộp hấp lò hơi nước lại dễ. Cho nên Đại Việt triều đình trao quyền các công ty tư nhân mở nhà máy đóng hộp các cảng biển thu gom ngư sản đóng hộp mà vận chuyển bán vào đất liền.

Có thứ này cá tôm 7-8 tháng vận chuyển tiêu thụ, thậm chí Quảng Nguyên xa xôi cũng có dùng được. Ngư dân thở phảo sung sướng, Quân đội có đồ mà dùng, thương nhân cũng thoải mái kiếm lời. Đây là mặt hàng cấm xuất khẩu… ka ka… thằng nào xuất khẩu coi như tử vong. Vì Cẩm Y Vệ chỉ cần nhìn thấy bóng đồ hộp ở quốc gia khác có thể lần tận gốc, trốn thế nào cũng không thoát được. Đây chính là cường đại của Đại Việt.

Lại nói về Biệt Kích, đám này không những được trang bị đồ hộp có thể mạnh mẽ duy trì thể thực trong các điều kiện khắc nghiệt. Bọn chúng còn có lương khô, giờ đây Đại Việt chỉ sản suất lương khô ngũ cốc, không cho thêm đồ protein vào nên bảo quản tính bằng mấy năm.

Vẫn chưa hết, đám này bên người luôn đầy đủ thuốc, chống ký sinh trùng sốt rét, kháng sinh, thuốc chống ký sinh trùng đường ruột giun sán.

Bệnh giun sán luôn là vấn đề dai dẳng ở Đông Nam Á, có điều nó không làm khó được Ngô Khảo Ký, thằng này biết có hai loại thần dược trị được ký sinh trùng đường ruột là mủ đu đủ cùng dầu hạt bí ngô.

Bí Ngô giờ tận bên Mẽo chịu không làm gì được nhưng đu đủ Đại Việt là chùm. Vậy nên từng nông trại cây đu đủ mọc lên với mục đích… hằng ngày vạch quả xanh lấy mủ…. cô đọng làm thuốc tẩy jium sán cho toàn dân.

Dĩ nhiên để đạt đến trình độ toàn dân còn lâu, nhưng các thành phố lớn cùng quân đội dĩ nhiên được dùng.

Và nhóm Biệt Kích được trang bị không sai.

Cho nên mấy thằng này ở môi trường rừng rậm sẵn sàng ăn lung tung động vật để sinh tồn. Có thuốc tại dám chơi liều.

“ Đại Uý, chiếu theo tình hình này tầm 4-5 ngày sẽ tới vị trí” Một tên Lính biệt Kích gốc Việt mặt bôi chằng chịt màu bột đen và xanh đang nấu chín thức ăn là mấy con động vật nhỏ bị bắt. Lên tiếng nói nhỏ.

Bếp là Hoàng Cầm bếp không thể nào ra khói được.

“ Chớ khinh thường, còn phải vượt qua hai dãy núi, đồ leo núi cùng dây thừng bọn bây phải cẩn thận không được để rơi.” Đại Uý Phi Châu giọng Việt rất chuẩn căn dặn, không phải đơn giản mà hắn được làm Đại Uý đâu, thằng này bản lãnh thật sự.

Niềm vui cho Janacob Lý là nhà hắn vợ con được đón an toàn về Bố Chính rồi.

Tống Kiệt vẫn còn chút lương tâm, trốn đi nhưng vẫn thả người nhà của Âu – Phi binh về Đại Việt.

Thật ta Tống Kiệt giờ chỉ muốn cách càng xa Ngô Khảo Ký càng tốt, không dám gây thêm thù oán nữa, việc hắn thả người là bình thường.

“Đại Uý yên tâm, chúng tôi sao phạm sai lầm được.. à nghe nói gia đình ngài đã về Bố Chính” Tên biệt kích rảnh rỗi tán gẫu.

“ Ha ha về rồi… vợ và con gái ta. Xong nhiệm vụ lần này ta xin phép nghỉ về thăm họ” Janecob cười hắn trong khu rừng thiếu ánh sáng này mà cười thì đúng chỉ nhìn thấy hàm răng.

“ Đại Uý, con gái ngươi da đen như ngươi không? Ta tính hỏi han xin cưới mà đang suy nghĩ nếu giả sử tân hôn mà hết đèn dầu, ta tìm tân nương tử như thế nào? Chơi trốn tìm?” Thằng chó láu cá trêu ghẹo cấp trên.

Thật ra không hề có ý phân biệt chủng tộc, nạn phân biệt chủng tộc thậm tệ nhất là của người Hoa Hạ sau đó là Kito giáo Châu Âu người . Cỡ như Đại Việt chưa bị sâu sắc mà lại có Lý Từ Huy và Ký dập từ ngọn, cho nên tai nhọn Mộc tộc như yêu quái còn sống ngon lành ở đây huống hồ mấy anh da đen.

Đây đơn thuần là đùa.

Đoàn Thạo là thanh niên trẻ , hắn từng cứu Janecob một mạng, hai thằng thân nhau lắm, mat Janecob hơi lớn tuổi có con gái sắp đến Bố Chính nên nói gả cho Thạo cảm ơn.

Thạo cũng ưng, đen đỏ trắng gì hắn không quan tâm, hắn chỉ thắng mắc nếu thật sự mất dầu, hết đèn vợ hắn không mặc đồ hay mặc đồ tối mầu thì sao tìm thấy. Đây là tò mò thôi.

Pặc…

Ái ui…

Dĩ nhiên là ăn một đạp rồi.

“ Ngu à, chọc cho vợ mày cười sẽ thấy liền .. nhìn này…” Janecob nhe răng...

“Phải há” Thạo gãi đầu xoa mông..

Cách này tuyệt…

Thức ăn tốt rồi, mọi người thay nhau nghỉ ngơi ăn uống. Người có nhiệm vụ gác thì gác.

Nói thật với đám người này thú dữ chính là thức ăn, dã thú mà gặp bọn hắn chính là vận xui của bọn hấn.

Trang bị của đám này khủng bố,

Đày da củng đến đầu gối, may bằng da bò tốt nhất của thảo nguyên, ủng có dây thắt bó lại bắp chân tránh việc di chuyển đường xa bị dồn máu, binh sĩ thường cũng được trang bị nhưng là bằng vải cotton dày.

Đế ủng làm bằng da có đóng đinh đồng phía dưới , ủng nhiều lớp da dán vào thành đế, đây là loại keo dán tổng hợp độc môn của người Mộc tộc từ nhựa cây các loại tạo thành.

Đảm bảo loại ủng nầy rắn rết có cắn gãy răng cũng chịu không xuyên được.

Quân phục của bọn này là sợi cốt tông bông cùng sợi lanh se lại thành sợi dày như vải quần Jean thời hiện đại, bền chắc chịu mài mòn.

Đáng kể quân phục bọn này là quần áo thời hiện đại quân phục nhộm dằn di cũng thiết kế tương tự quân đội hiện đại.

Thật ra thời trang của Đại Việt đã dần thay đổi theo lối quần áo hiện đại dễ mặc dễ dùng. Quân đội là nơi đầu tiên áp dụng loại trang phục thuận tiện này.

Thế nhưng chiến giáp cho quân Biệt kích có vẻ đặc biệt đơn sơ, họ không dùng các loại giáp Segmentata thông thường của quân đội mà có rất nhiều loại giáp thiết kế riêng cho các nhiệm vụ khác nhau. Lorica Segmentata chỉ là một trong số đó

Lúc này các chiến binh Biệt kích nếu nhìn không khĩ thì tưởng họ chỉ là mặc áo vải dầy thôi.

Thật ra họ đang mặc là giáp Lamellar phiến, nhưng các phiến này được may bên trong giữa hai lướp vải jean dày được cố định bằng đinh tán đồng. Có giáp ngực lưng đùi vai và thập chí tay, cổ tay, tất cả đều có đai da cố định nhau và cố định vào cơ thể. Lực phòng ngự không hề thấp.

Vì lamellar Đại Việt là xếp chồng mép cố định đinh tán không giống như lamellar Tống là khâu hai mép có khả năng bị xuyên thấu cao.

Thiết kế này khiến ngụy trang tốt với lớp vải được nhuộm màu bên ngoài, sẽ không có ánh kim loại, ngay cả mũ bảo vệ đầu cũng được thiết kế bọc vải.

Thêm vào đó thứ này sẽ không hấp thu nhiệt không gây hiện tượng nồi hầm cho người mặc.

Dĩ nhiên loại chiến giáp mất công sức này không thể sử dụng đại trà, chỉ có lực lượng đặc biệt mới được dùng.

Tất nhiên trong các loại giáp của Biệt Kích còn có giáp làm từ tre ép dán ngang dọc thớ, loại này ít được dùng nhưng thuận tiện cho những cuộc đổ bộ biển, dĩ nhiên độ bền cùng độ bảo vệ kém nhưng nói chung vẫn có thể ứng dụng trong những nhiệm vu đặc biệt. ( sướng nhé).

"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."