Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 300: Tước hối hận rồi




Chiến dịch Hoàng Hà ăn nhau ở chỗ lừa miếng nhau trước đó, hàng loạt các động tác, từ thám báo, nội gián, đoán tâm tư, bày nghi trận v.v… Cho đến thực chất chiến dịch sảy ra thì không có bao nhiêu đặc sắc.

Quách Quỳ đoán đúng quân Liêu Đông bắt đầu đóng bè gỗ dĩ nhiên không kịp đủ cho mười mấy vạn đại quân tránh lũ.

Đồi Tân Dã cao một chút nhưng nhỏ bé chen chúc trên đó cùng lắm chỉ được vài ngàn người là cùng.

Nếu phá đê Hoàng Hà bằng thuốc nổ đồng thời ở nhiều địa điểm thì đảm bảo một luồng cuồng lũ sẽ quét sạch đến tận Mục Dã cách bờ Hoàng Hà 40km. Quân Liêu Đông toàn là kỵ binh thảo nguyên rất ít người biết bơi, không thể sống sót nổi.

Quách Quỳ bí mật ra sai người cấp tốc đưa thư cho Vương Trung Chính lệnh tên này đêm ngày hôm sau khi nghe tiếng nổ lớn ở phía đông thì đưa thủy quân xuôi Hoàng Hà đến Biện Kinh tiếp viện.

Tất nhiên bức thư này chẳng lâu đến buổi trưa cũng nằm trên bàn làm việc của Ngô Khảo Tước rồi còn đâu.

Giờ G đã biết, chiến dịch đêm hôm nay rồi, gã Quách Quỳ này thật quyết đoán, cũng không để cho thủy quân ở Tam Hoàng Lĩnh thêm một hai ngày chuẩn bị. Cách làm như vậy là đúng, tránh cho bí mật bị lộ, chuyện này càng làm nhanh càng tốt.

Ngô Khảo Tước trong quân doanh cũng chuẩn bị đứng lên.

Lúc này quân doanh Liêu Đông nào có mười hai vạn mười ba vạn như trong tình báo, thực chất Liêu Đông trong doanh chỉ có đúng sáu vạn không đến. Lều trướng đa phần là bỏ trống, quân canh gác bên ngoài mới là thật.

Trong sáu vạn này thực có ba vạn người thảo nguyên, nhưng những người này là những bộ lạc nhỏ thảo nguyên ra nhập Ngô Khảo Tước ở thời kỳ sau, đương cử như kiểu bộ lạc Trát Mộc , Hoàng Nhan v.v…

Các bộ lạc này ở rất xa mạn bắc cho nên hoàn toàn rất khó lẫn vào thám tử quân Tống.

Bảy vạn kỵ binh khác của Liêu Đông đã hành quân bí mật rút hết về An Dương từ lâu, nơi này nội bất suất ngoại bất nhập. Không thể có thám tử lọt ra từ đây.

Liêu Đông Doanh chỉ có ba vạn phải giả làm tám vạn quả thực làm khó cho họ. Mỗi ngày đám người này phải ra ra vào vào doanh tạo ấn tượng giả cho địch nhân, đến nấu bếp cũng phải xây gấp ba lần bình thường để tạo đủ khói cột.

Dễ lẫn vào nhất thám tử Đại Tống đó chính là ba vạn quân Hà Bắc, nhưng đám này được đóng quân phía bên phải đồi Tân Dã cách biệt khá xa với quân doanh Liêu Đông Kỵ. Chỉ có sĩ quan của Hà Bắc doanh mới được ra vào tự do cái doanh địa này. Mà sĩ quan Hà Bắc đều được qua thẩm vấn gắt gao của thuốc phiện cho nên vấn đề bảo mật không đáng lo.

Chỗ còn lại chính là chủ lực chiến đấu chiến dịch Hà Bắc, chỉ có một vạn người, nhưng đây là một vạn hải quân thuộc lực lượng Ngô Khảo Ký. Trong đó năm ngàn xuất thân Mã Lai, ba ngàn người Triều Tiên, hai ngàn người đảo jeju. Đám này ăn mặc thảo nguyên quần áo cưỡi ngựa trà trộn vào quân doanh từ lâu và sống cùng Liêu Đông Doanh.

Nói đến cưỡi ngựa thì đáng cười, vạn người này phần lớn lần đầu cưỡi ngựa, ngồi trên chiến mã mà run bần bật, cũng may đều là già mã không nóng tình mà lại có hai kỵ binh thảo nguyên đi kèm cùng dắt ngựa cho nên không có tai nạn đáng tiếc, nếu không vạn hải quân này từ An Dương chạy tới thì ngã ngựa tèo hết rồi.

Màn đêm buông xuống doanh Hà Bắc được lệnh điều động đến doanh Liêu Đông Kỵ binh.

Lúc này mới chập tối Quách Quỳ sẽ không cho nổ đê lúc này mà phải chờ quân Liêu Đông ngủ say mới hành động.

Tất nhiên lúc này Quách Quỳ cũng đang bận rộn dùng số bè gỗ ít ỏi cùng thuyền chài đánh cá đã chưng dụng đưa quân qua sông.

Họ Quách quyết tâm liều chết cùng Ngô Khảo Tước nhưng hắn cũng không phải là bạch muốn dìm chết 20 vạn người. Đưa được người nào qua sông tốt người đó.

Vì không muốn Ngô Khảo Tước đánh hơi thấy bất kỳ nguy hiểm nào mà chạy mất cho nên tại doanh Quách Quỳ cũng từ lâu chi chuẩn bị bừ gỗ nhưng số lượng không nhiều. Nhiều sẽ bại lộ hoàn toàn.

Được rồi, trong đêm tối cả hai bên đang mò mẫm chuẩn bị chờ đến giờ khắc cuối cùng quyết chiến.

“ Đại Soái, đã năm vạn người qua sông, mạt tướng mời đại soái qua sông cho an toàn, nơi này không thể ở lâu”

Đám thân tướng cùng nhau quỳ xuống muốn Quách Quỳ rời đi nhưng không thể, ông ta chí đã quyết tử cùng Liêu Đông Vương rồi.

Bên Liêu Đông Vương thì cũng đàn bận tối mặt.

Đám Hà Bắc Binh tiến vào Liêu Đông trại mới hiểu được bên trong chứa thứ gì, toàn bè gỗ, nhưng không phải thông thường bè gỗ mà là rất lạ bè gỗ.

Đây là sản phẩm độc quyền của anh Tước vì anh Tước dự trên ý tưởng của anh Ký mà tự thiết kế rồi bắt thủ hạ chế tạo.

Đúng là ở cạnh mực lâu ngày cũng dính, Tước cũng biết vận dụng sức sáng tạo.

Bè này là ván gỗ bè bình thường nhưng bên dưới có chứa các phao da thú cỡ lớn khiến sức nổi tốt hơn. Trên bè còn có hành lang lan can thành gỗ vừa tránh rơi xuống nước vừa có thể đỡ cung tên một phần. Đây là quyết định trên cạn thuỷ chiến rồi.

Đặc biệt còn có không dưới trăm bè gỗ đặc biệt dày chắc đã trang sẵn Phật Lãng Cơ pháo cố định ở phía trên.

Lại có hai trăm bè đã có sẵn Ballisius nỗ lớn bình dầu mũi tên không thiếu.

Lít nha lít nhít bè gỗ tới hơn một ngàn nhiều mỗi bè có thể đứng mười lăm đến hai mươi người mà không sợ trọng lượng, phao da sử dụng rất tốt trong trường hợp này.

Ba mươi ngàn người Hà Nam được hướng dẫn mặc vào áo phao leo lên cọc gỗ.

Phải , bên trong Liêu Đông kỵ doanh trôn đầy cọc gỗ cao bốn năm mét chẳng biết để làm gì, lúc này mọi người mới biết cọc gỗ là để trèo lên tránh sóng quét.

Sóng quét đi qua rồi có thể mặc áo phao nhảy xuống nước không sợ chìm, nhưng nếu mặc áo phao mà bị sóng quét đánh trúng vẫn có thể bị tổn thương mà chết.

Đám Hà Bắc binh lúc này sợ hãi vô cùng nhưng đều tuân lệnh nhận lấy lương khô cầm lên vũ khí mặc áo phao leo cột sau đó lấy dây thừng có sẵn trên cao buộc lại bụng cho an toàn. Cột cũng có chỗ để chân tránh mỏi.

Mỗi cột này đều được đám Liêu Đông binh vạn người trong những ngày qua kì công chôn rất sâu và chắc. Mỗi cột đỉnh bốn năm người không thành vấn đề, các cột gần nhau còn được chăng dây thừng tạo thành bó lớn dựa vào nhau mà tồn tại.

Cả mấy ngàn cây gỗ được đốn hạ mang về dĩ nhiên không phải để đóng bè mà để dựng cột, quả thật bất khả tư nghị không tính toán ra được. Còn lại một số lượng bảy ngàn kỵ binh thì tiến lên đồi cao trú đóng, lương thực thuốc men cũng được dự trữ chính trên này. Đồi cao đã chật ních người.

Làm xong chuẩn bị đã là canh hai nửa đêm.

Bỗng nhiên từ xa ầm ầm tiếng nổ vọng lại khiến cho lòng người tê tái. Trong bóng đêm mọi sinh linh bên bờ bắc Hoàng Hà bỗng rùng mình cảm giác như đang có một con cự đại hung thú trong bóng đêm nhìn chằm chằm chuẩn bị thôn thực bọn họ.

Quách Quỳ cầm chặt chiến đao, râu bạc phất phơ đừng túm chặt bè gỗ chờ thời khắc quyết định.

ẦM ẦM… ÀO ÀO ÀO…

Tiếng động từ xa dần vọng lại như tiếng vạn vạn mã bôn đằng lao tới, có khi còn khinh khủng hơn tiếng động đó.

Đêm đen mịt mùng, nước sông cuồn cuộn như đại hồng thuỷu lao đến cuốn phăng tất cả trên đường nó đi qua.

Lũ quét, kèm theo đó là đất đá, cây gỗ rồi đủ thứ kinh khủng khác tạo thành lực sát thương khủng khiếp.

Người bị cuốn phăng đập chôi như rau cải trong nổi lẩu bị đũa quấy.

Bè gỗ va nhau vỡ nát.

Cả Ngô Khảo Tước và Quách Quỳ đều đánh giá quá thấp quá thấp sức mạnh của mẹ thiên nhiên.

Lúc này không còn ai nghĩ đến việc chiến thắng địch nhân mà đang nghĩ đến giữ mạng.

Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích đứng trên đồi Tân Diễn sắc mặt trắng bệch, mấy con hàng này tính toán không bỏ sót nhưng bọn hắn không tính đến Hoàng Hà nổi giận thì quá kinh khủng vượt qua sức người tưởng tượng. Quách Quỳ không hối hận, vì hắn đã quyết tử, quyết lấy mười lăm vạn tính mệnh quan sĩ Đại Tống đổi mười mấy vạn tính mệnh quân Liêu Đông, một lần đánh cho Liêu Đông kiệt quệ không còn sức hồi thiên.

Lũ càng mạng càng tốt, Quách Quỳ ha ha cười lớn tay nắm cắc cột bè, hắn tận mắt nhìn thấy các con em Đại Tống hi sinh, lão lệ trào dâng, huyết lệ chảy dài, nhưng tâm lại không hối hận.

Nhưng Tước ca hối, vì hắn không biết bè gỗ của hắn tạo ra có chịu nổi hồng thủy hay không.

Kết quả đáng ngưỡng mộ, bè gỗ chắc chắn được cố định thêm phao da với chế tác tinh mĩ chuẩn bị từ lâu đã không làm Ngô Khảo Tước thất vọng.

Bè gỗ bị đánh nát thường là do đơn độc lẻ loi mà bị sóng nước kinh khủng đưa đi quật lại va chạm mà vỡ tan.

Nhưng bè gỗ của Liêu Đông là được chuẩn bị từ rất sớm, từ khi Ngô Khảo Tước chạy tới tế nam đã lệnh cho đám Hô Luân Bối Đa lão cha vợ một đám đóng bè, lại có mấy vạn dân phu Hà Bắc không thiếu tay nghề cao thợ giỏi làm việc cho nên rất tốt bè, thêm đó vì yêu cầu bảo mật cho nên bè được đóng ở nội địa bằng kiểu có thể lắp ghép buộc nối cho nên sau đó vận chuyển vào quân Doanh sau này không sơ hở.

Các bè lại được buộc từng chắc chắn cố định với nhau thành mảng lớn, cho nên hồng thủy có đến thì chúng cũng chỉ bị đánh cho méo mó kêu ken két mà không tan rã, kinh khủng nhất đó là các phảo nổi hoạt động cực tốt, khiến co bè gỗ có thể nổi lên bề mặt tránh được nhiều cuộn sóng ngầm.

Có điều vẫn không ít bè gỗ bị đánh tan vì nhiều đất đám cây gỗ từ bờ sông lao đến với tốc độ cao va chạm.

Người chết là khó tránh khỏi nhưng vẫn là giảm thiểu hơn so với Đại Tống người, vì bè kết mảng mỗi người đều buộc dây thừng trên lưng, có bị đánh bật khỏi bè vẫn có thể được đồng đội cứu vớt kịp thời.

Kinh hoàng, sợ hãi , khủng bố tinh thần rồi sẽ đi qua sau đợt sóng quét thì nước chỉ là từ dâng không đáng ngại.

Xem ra bọn Hà Bắc Binh trốn cây cột là khá tốt số, hồng thủy chỉ cao hai mét không đánh tới bọn họ, chỉ là một số bãi gỗ cũng bị đánh bật đi, nhưng đó là sau khi lũ quét đi qua, đám Hà Nam Binh có áo phao vẫn lóp ngóp bơi không chết được.

Thời gian cứ thế trôi qua, lũ quét đến năm mươi km mới dừng lại, cả một vùng siêu cấp rộng ớn hồ nước hình thành, trong đó không ít xác ngựa xác người trôi nổi lềnh phềnh…. không ít người mặc áo phao đang bơi lóp ngóp, không ít bè gỗ qua lại trong đêm tìm chiến hữu… Đêm nay thật dài thật khó ngủ.

Tước trên đồi cao không rõ tình hình tứ phương, quanh hắn toàn là nước và nước đen kịt một mầu, lần đầu tiên Tước thấy được, có những thứ mình không thể tính toán chu toàn. Tước hơi lo sợ cùng hối hận.



Tinh phẩm Tu Tiên Gia Tộc, gần 3k chương ===>