Ly Hôn Vợ Cũ Kiếp Này Anh Nợ Em!

Chương 23: 23




Đỗ Khánh Huyền và Lương Mục Phàm nghe tiếng ồn liền chậm chạp mở mắt, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Trình Mộc Cát, họ giật bắn mình giống như đang bị chính thất bắt gian tại giường vậy, đến đây Lương Mục Phàm liền lật đật bật dậy, muốn giải thích như ông chồng đi ăn vụng bị vợ bắt gặp, trái lại với thái độ hớt hải, lo lắng của hai người kia thì Trình Mộc Cát nói:
- Mặc quần áo vào trước đi, rồi xuống nhà nói chuyện với cha mẹ.

Lương Mục Phàm, anh cũng vậy!
Sau đó, Trình Mộc Cát bước ra ngoài, nhìn sắc mặt khó coi của vợ mình thì Đỗ Hoành Dương cũng nơm na đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi, anh cũng chỉ nắm tay vợ mình rồi rời đi, anh không muốn hỏi đến nữa, vì thái độ của Mộc Cát đã cho anh biết bên trong căn phòng này diễn ra cái gì.

Còn ở trong phòng, Lương Mục Phàm vò đầu bứt tai, cảm thấy bản thân rất cầm thú, vốn dĩ anh chỉ xem Khánh Huyền như em gái không hơn không kém, nhưng bây giờ anh lại…Anh lại làm ra chuyện đồi bại như vậy với chính người em gái của mình, anh đúng là một tên cặn bã mà.

Nhưng ở bên cạnh, Đỗ Khánh Huyền lại nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
- Anh Mục Phàm, anh đừng lo lắng, em sẽ nói với cha mẹ là em tự nguyện, em không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu.

- Huyền Nhi, em yên tâm.


Anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu, anh sẽ phụ trách với em.

Nghe đến đây, trái tim thiếu nữ của Đỗ Khánh Huyền lại thổn thức, tuy cô biết anh không thật lòng yêu mình, nhưng thế thì đã sao chứ? Cô yêu anh…Cô tình nguyện gả cho anh, tất cả đều là do Đỗ Khánh Huyền cô cam tâm tình nguyện, dù sao này có hối hận hay không thì ngay thời khắc này cô là người hạnh phúc nhất.

Nói cô ngu ngốc cũng được, cố chấp cũng không sao… Vì yêu… Cô vẫn cứ đâm đầu.

Chuyện Lương Mục Phàm và Đỗ Khánh Huyền đã lỡ ăn cơm trước kẻng với nhau đã được Đỗ gia phủ đầu dư luận hoàn toàn, ngay cả người hạ thuốc cũng tìm ra được rồi, nhưng thay vì làm lớn chuyện thì Đỗ gia lại quyết định cho tên kia một số tiền để bịt miệng hắn, cứ nghĩ đối nhân xử thế như vậy thì người ta sẽ cảm kích mình nhưng Đỗ gia lại không thể nào ngờ rằng một ngày nào đó tên vong ơn bội nghĩa kia sẽ quay lại cắn họ một cái đầy đau điếng.

Ở trong một căn phòng lớn tại khách sạn mà đêm qua Trình Thị dùng để đãi khách, Đỗ Hành Du và Nhạc Hoài Thương ngồi trên giường với gương mặt vô cùng không hòa nhã như trước đó, Nhạc Hoài Thương còn liên tục vuốt vuốt lưng của chồng mình, từ đó có thể thấy được Đỗ Hành Du đang tức giận như thế nào.

- Ông đừng nóng nữa, dù sao thì tụi nhỏ cũng đã lớn rồi mà.

- Lớn? Bà nói ai lớn cơ? Huyền Nhi nhà này được nuôi dạy đàng hoàng, tương lai rạng ngời của nó đang ở phía trước.

Bây giờ thì hay rồi, trong một đêm tương lai liền mờ mịt.

Nhạc Hoài Thương cũng không biết nên nói gì với chồng mình ngay bây giờ, Khánh Huyền là đứa con gái mà ông ấy yêu thương và bảo vệ, hiện tại lại biết bị người ta khi dễ, thân làm cha làm sao mà không nổi đóa được, nhưng nhìn sang con dâu Mộc Cát, nếu nghĩ cho Khánh Huyền thì cũng ít nhiều nên nghĩ đến tâm trạng của Mộc Cát, nếu thật sự Khánh Huyền và Mục Phàm kết hôn thì không khí trong Đỗ gia sẽ như thế nào đây?
- Mộc Cát, con…
- Mẹ, mẹ không cần để ý đến con, chuyện chung thân đại sự của Khánh Huyền là chuyện lớn, miễn em ấy hạnh phúc thì con cũng vui rồi.

Sau đó thì Đỗ Khánh Huyền là Lương Mục Phàm đi vào, vừa nhìn thấy anh thì cha cô đã bùng nổ, liền đi đến vung tay đấm vào gương mặt điển trai kia một cú như trời ván, Lương Mục Phàm liền choáng váng, khóe môi cũng bật máu, Đỗ Hành Du còn định đánh cho anh thêm vài trận nhưng đã được vợ và con trai ngăn cản, Đỗ Hoành Dương nói:
- Cha, cha đánh chết nó thì Huyền Nhi sẽ thành góa phụ đấy.


Đỗ Hành Du nhìn con gái đang quan tâm Lương Mục Phàm thì ông ấy cũng đủ hiểu, hóa ra là đứa con gái ngốc này tự nguyện, thôi thì dù sao chuyện cũng đã vỡ lỡ, nếu ông đánh chết Lương Mục Phàm thì ai chịu trách nhiệm quãng đời còn lại cho con gái của ông đây?
Thấy chồng mình đã hạ hỏa, Nhạc Hoài Thương liền nhìn sang anh nói:
- Mục Phàm, cô đã tận mắt nhìn thấy con trưởng thành, tính cách của con cô cũng hiểu, nhưng chuyện chung thân đại sự là chuyện cả đời, cũng không phải là chuyện riêng của hai đứa, mà nó còn liên quan đến Đỗ gia và Lương gia nữa.

- Cô chú, con biết ý cô là gì.

Cô yên tâm, con chắc chắn không trốn chạy, con cũng nghĩ qua rồi, không biết cô chú có thể gả Khánh Huyền cho con hay không?
Đỗ Khánh Huyền giật mình, người cô yêu nhiều năm bây giờ lại mở miệng muốn cưới cô? Chắc hẳn đây không phải là sự thật đúng không? Chắc chắn là cô đang nằm chiêm bao, nhưng cô lại khá tham lam… Cô lại muốn mãi mãi ở trong giấc mộng này… Cô không muốn quay trở lại hiện thực.

Đỗ Hành Du và Nhạc Hoài Thương nhìn sang cô con gái đang mơ mộng kia cũng đã hiểu được câu trả lời của nó rồi, ông ấy lắc đầu một cái đầy bất lực, nói:
- Huyền Nhi, con phải suy nghĩ kĩ một chút, hôn nhân không phải một giấc mơ màu hồng như những cuốn truyện tiểu thuyết ngôn tình ngoài kia.

Nó là sự ràng buộc cả đời.

- Cha, con tin anh Mục Phàm sẽ đối xử tốt với con.


Đỗ Hành Du cũng không nói nữa, con gái lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên chẳng cần ông ấy nữa.

Nhạc Hoài Thương thấy vậy cũng thở một cái đầy nhẹ nhõm, bà ấy cũng chứng kiến Lương Mục Phàm trưởng thành, dù sao cũng là chỗ quen biết lâu năm, vuốt mặt thì cũng nể mũi, thằng bé chắc chắn sẽ không làm mối quan hệ giữa hai nhà thêm rối rắm đâu, giao Khánh Huyền cho Mục Phàm thì bà ấy cũng an tâm phần nào.

- Vậy… Mục Phàm sẽ cố gắng sắp xếp hôn lễ sớm nhất.

Cô chú, như vậy được không ạ?
- Dù sao cũng là chuyện của gia đình, cháu nên đưa Khánh Huyền đến nói chuyện với ba mẹ một tiếng, còn việc dạm hỏi thì có thể không cần, nhưng sính lễ thì không thể thiếu.

Sau đó thì Đỗ Khánh Huyền và Lương Mục Phàm chính thức trở thành vợ chồng, cũng từ đó mà niềm đau của cô tăng lên gấp hai lần...!
Hối hận, bây giờ nhìn vào quá khứ ấy cô rất hối hận....