Ly Hôn Có Vẻ Khó

Chương 12



"Tôi muốn cô trả Giang Vũ Lan cho tôi." Cố Sanh Phi tức giận nói: "Anh ấy đáng lẽ phải là chồng tôi!"

Đúng vậy, Giang Vũ Lan cái gì cũng tốt, lẽ ra hắn phải là của cô ta. Cố Phán Yên là một tên trộm đã cướp đi hạnh phúc thuộc về cô ta.

Cố Phán Yên trước đây chưa từng thấy một người trơ trẽn như vậy, nhất thời cô có chút không nói nên lời.

Cô cúi đầu không muốn tiếp tục giằng co với Cố Sanh Phi, muốn rời đi càng sớm càng tốt.

"Cô hãy chủ động nói ly hôn với Giang Vũ Lan đi, nếu không tôi sẽ nói cho Giang gia biết, lúc trước người cùng Giang Vũ Lan bát tự hợp nhau thật ra là tôi bấy lâu nay cô đã nói dối lừa tất cả mọi người. Đến lúc đó kết cục của cô e là không tốt đâu "

Cố Sanh Phi duỗi tay kéo cánh tay của Cố Phán Yên, hất cằm nói:" Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ lại. "

Lúc đầu rõ ràng Cố sanh Phi đã đổi bát tự của cô ta thành của cô rồi ép Cố Phán Yên gả vào Giang gia, nhưng bây giờ cô ta lại nói cô nói dối và ép cô trả lại chồng cho cô ta. Cái này chính là đảo trắng thay đen khiến Cố Phán Yên cảm thấy rất tức giận.

"Cô nghĩ nhiều rồi, Giang gia không phải toàn là kẻ ngốc." Cố Phán Yên nói "Cô nghĩ họ tin tất cả những gì cô nói sao?"



"Nhưng so với cô, tôi có gia đình đứng sau chống lưng còn cô có cái gì? " Cố Sanh Phi rất tự hào.

"Lúc trước Giang gia muốn thiên kim Cố gia gả qua, tôi chính là thiên kim Cố gia thật, còn cô căn bản là không phải! Hơn nữa nếu tôi nói đó là bát tự của tôi, có ai biết là không phải đâu?Cô không bao giờ có tư cách cạnh tranh với tôi, cô hiểu không? "

Cố Phán Yên không nói. Bình tĩnh nhìn Cố Sanh Phi lâu đến mức cô ta cảm thấy chột dạ.

"Cô, ánh mắt đó của cô là ý gì? Cô nghĩ tôi sẽ sợ khi cô nhìn tôi như thế sao? Tôi nói cho cô biết, tốt hơn hết là cô nên thành thật một chút đi thì hơn."

"Tôi chỉ cảm thấy thật đáng buồn, không biết cô bị đau mắt hay gì. Cô không tốt với người khác chút nào. Tôi cảm thấy rằng cô luôn muốn người khác theo ý của mình."

Thực tế, cô không quan tâm đến lời đe dọa của Cố Sanh Phi, đối với Cố Phán Yên, thanh danh gì đó căn bản không quan trọng. Cô chỉ muốn có một mái ấm, như Cố Sanh Phi có thể muốn làm gì thì làm bởi vì cô ta biết rằng ba mẹ sẽ luôn ủng hộ mình.

Nhưng Cố Phán Yên thì không, cô chịu ủy khuất thì cũng chỉ có thể trốn một mình tự liếm vết thương. Cô luôn khao khát rằng một người nào đó mặc kệ đúng sai, đứng trước mặt cô và nói với cả thế giới biết rằng tôi sẽ che chở cho cô.

Thật đáng tiếc, có lẽ như Cố Sanh Phi nói, cô căn bản không thể cạnh tranh với cô ta. Người mà Giang Vũ Lan thích là cô ta, nên bát tự là của ai không quan trọng. Chỉ cần Cố Sanh Phi bày tỏ một chút suy nghĩ về việc kết hôn với Giang Vũ Lan, hắn nhất định sẽ bằng lòng. Đến lúc đó Cố Phán Yên liền trở thành cục đá chặn đường ai cũng ghét bỏ.

Khóe miệng cô nở nụ cười tự giễu, Cố Phán Yên bước vào bếp và bắt đầu đun nước pha trà.

Trong phòng ngủ, ông Cố nhìn Giang Vũ Lan chậm rãi nói: "Cháu gái ta từ nhỏ đã rất ngoan và biết nghe lời. Vì bận nên ta không có nhiều thời gian để dạy dỗ và chăm sóc cho nó nhưng con bé vẫn không học thói hư tật xấu nào, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện"

Giang Vũ Lan rũ mắt không nói gì.

"Vậy nên Giang tiên sinh, ta mặt dày lấy tư cách là trưởng bối hy vọng cậu chăm sóc con bé thật tốt. Nó là một đứa trẻ ngoan, hy vọng cậu có thể cho nó một mái ấm."

Đây là điều duy nhất mà ông Cố có thể làm cho Cố Phán Yên.

Cố Phán Yên kết hôn với Giang gia sau này dù có hạnh phúc hay không, ông sẽ không bao giờ có thể xen vào nữa. Ông đã sử dụng tài sản thừa kế của Cố Phán Yên để làm giàu cho gia đình mình, sau đó lại hy sinh hôn nhân của cô để đổi lấy sự hỗ trợ vốn cho công ty. Vì vậy, ông vẫn hy vọng rằng Giang Vũ Lan có thể đối xử với Cố Phán Yên tốt hơn một chút.

Nhưng tất cả cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, cho dù sau này Cố Phán Yên có chịu uỷ khuất ở Giang gia, ông cũng không có tư cách đứng ra bênh vực cô.

Giang Vũ Lan nghe vậy im lặng hồi lâu sau đó mỉm cười "Được,chú yên tâm."

Cố gia này thật sự rất thú vị, cô của Cố Phán Yên thì làm bộ làm tịch, chú của cô tuy rằng có vài phần chân thành nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng thực tế chẳng làm được gì.

Rốt cuộc lúc trước Cố Phán Yên sống ở đây như thế nào?

"Ba, ba thấy khỏe hơn chưa?" Cố Sanh Phi gõ cửa bước vào cười ngoan ngoãn với ông Cố.

"Tốt hơn nhiều rồi." Ông Cố cười hiền từ "Con tự lo chuyện của mình đi, không cần lo lắng việc của ta."

"Ba là ba con, không quan tâm đến ba thì quan tâm ai?" Cố Sanh Phi oán trách "Sau này ba đừng làm việc liều mạng như vậy nữa."

"Được rồi, ba biết rồi."

Cố Sanh Phi giả vờ như thể vừa mới nhìn thấy Giang Vũ Lan ngồi một bên, ngượng ngùng cười "Xin lỗi anh rể, đã để anh chê cười rồi."

"Không có gì, con gái hiếu thuận với ba là chuyện đương nhiên." Giang Vũ Lan đứng dậy, định ra ngoài thì thấy Cố Phán Yên bưng một ấm trà đi vào.

"Yên nhi, sắp đến giờ chúng ta phải về rồi." Giang Vũ Lan thản nhiên nhìn thời gian "Ông nội đang giục chúng ta."

Cố Phán Yên sững sờ, cô không nghe nói hôm nay sẽ đến chỗ ông nội.

Nhưng cô vẫn hợp tác gật đầu "Được rồi, đi thôi."

"Chú nhớ giữ gìn sức khỏe có chuyện gì thì gọi điện cho con." Cố Phán Yên nhìn ông Cố nghiêm túc nói.

"Được rồi, đừng lo lắng ta không sao đâu. Sanh Phi, tiễn chị gái và anh rể đi."

"Được."

Cố Sanh Phi đứng dậy, vô tình đứng bên cạnh Cố Phán Yên và Giang Vũ Lan "Anh rể, chị đi thôi."

Khi cả ba người xuống lầu, bà Cố nói "Làm sao vậy chưa ăn mà đã đi rồi sao?"

"Vâng, trong nhà có chút việc để lần sau đi." Giang Vũ Lan khách khí cười "Lần sau, sẽ cùng Yên nhi trở về thăm cô."

"Được rồi."

"Anh rể, chúng ta lưu số nhau đi để sau này tiện liên lạc." Cố Sanh Phi nói rồi lấy điện thoại ra.

Cố Phán Yên mím môi quan sát, không nói gì.

Giang Vũ Lan đối với Cố Sanh Phi cũng không nghĩ nhiều, chủ yếu là vì hắn nghĩ cô ta là một cô gái nhiệt tình hay giúp đỡ nên gật đầu nói số điện thoại của hắn.

Hai người rời khỏi Cố gia, trên xe tâm trạng của Cố Phán Yên có chút trầm xuống, không biết xe đã chạy được bao lâu, cuối cùng cô cũng hoàn hồn "Hôm nay anh định qua nhà ông nội sao? "

"Không đi." Giang Vũ Lan thản nhiên nói.

"Vậy thì tại sao..."

"Em còn muốn ở lại nữa không?" Giang Vũ Lan hỏi ngược lại.

Cố Phán Yên lắc đầu.

"Đúng vậy. Anh vừa giúp em, còn không mau cảm ơn anh sao?" Giang Vũ Lan nhìn Cố Phán Yên.

"Cảm ơn." Cô lớn tiếng nói.

"Thật là không có thành ý gì cả." Giang Vũ Lan hừ một tiếng ngừng nói.

Cố Phán Yên cảm thấy có chút áy náy, cô không biết phải cảm ơn hắn như thế nào.

Cô dường như không có gì có thể cho Giang Vũ Lan, vì hắn chẳng thiếu thứ gì. Không, điều duy nhất hắn thiếu có lẽ là người mình yêu.

Cố Phán Yên do dự và im lặng một lúc lâu, không biết phải làm gì.

Cô biết Giang Vũ Lan thích Cố Sanh Phi, cô có nên tự mình làm điều đó không? Nhưng Cố Sanh Phi rõ ràng không thực sự thích hắn, cô ta chỉ không muốn nhìn thấy cô sống tốt nên muốn cướp Giang Vũ Lan đi.

"Anh đối với Cố Sanh Phi..."