Lưu Manh Trong Mộng

Chương 12



Tôi không nhịn được mà cắt ngang anh, bắt chước giọng điệu của Chu Dã.

"Ai thích cái kiểu mặt trắng như thế chứ."

"Tôi có một người bạn, bị bệnh bạch cầu, cô ấy âm thầm thích Quý Thời nhiều năm."

"Những bức ảnh đó, tôi chụp cho cô ấy xem."

"Lá thư tình cũng là của cô ấy, tôi tức giận, cũng là vì tấm lòng của cô ấy bị chà đạp."

Chu Dã mất khoảng hai phút để tiêu hóa những thông tin này.

Hồi phục tinh thần, cậu ấy nhảy xuống từ nắp quan tài, quay vài vòng tại chỗ, mới tỏ vẻ không để tâm hỏi.

"Vậy cậu thích kiểu nào?"

"Muốn biết à?"

Cậu ấy gật đầu.

"Đến đây."

Chu Dã thật sự tiến lại gần.

Trong bóng tối của lăng mộ, Chu Dã chờ đợi câu trả lời của tôi, chờ đợi một cách nghiêm túc.

Cậu ấy thực sự... chân thành đến mức tôi không nỡ trêu chọc nữa.

Chờ một hồi lâu, cuối cùng Chu Dã không kiên nhẫn được mà nhìn tôi.

"Nói đi."

Tôi thở dài, nhắm mắt và hôn cậu ấy.

Mềm quá.

Người này nhìn thì thô ráp, nhưng hóa ra hôn lại rất thoải mái.

Đột nhiên, Chu Dã đẩy tôi tách ra, người từng không thở gấp sau khi cõng tôi xuống bốn tầng, mà giờ đây hơi thở lại trở nên nặng nề.

"Lâm Chiêu Chiêu."

Cậu ấy đặt tay lên vai tôi.

"Nhìn kỹ cái mặt trước mắt này, tôi là Chu Dã."

"Tôi đâu có đui đâu."

Sau một hồi im lặng, Chu Dã cười.

Tôi định hỏi cậu ấy cười cái gì, nhưng bị kéo vào cái quan tài phía sau.

Tầm nhìn bị che bớt.

Trong không gian chật hẹp, khó phân biệt đâu là tiếng đập của trái tim ai.

"Không sợ nữa à?"

Chu Dã nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi lắc đầu.

Theo lý là phải sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng...

Biết người bên cạnh là Chu Dã, tôi lại thấy một cảm giác yên bình kỳ lạ.

Tranh thủ lúc cậu ấy không nói gì, tôi giật phanh áo choàng trên người cậu ấy, sờ lên bụng.

Thật sự có cơ bụng này.

Rồi, tôi tỉnh giấc.

Chu Dã lại đến trễ.

Tôi đợi dưới lầu mười phút không thấy cậu ấy đâu, đành tự đi xe buýt tới trường.

Cô bạn cùng bàn bị đau bụng, tôi giúp cậu ấy trực nhật quét cầu thang, Chu Dã tới.

Hiếm khi cậu ấy mặc đồng phục đàng hoàng.

Chu Dã kéo cổ tay tôi, chặn tôi lại ở góc cầu thang vắng người.

"Lâm Chiêu Chiêu."

Chu Dã nghiến răng.

"Tối nay không được sờ lung tung nữa."

"Tại sao?"

Chu Dã không đáp, chỉ giật lấy chổi từ tay tôi và nhân tiện ném ba lô của mình cho tôi.

"Cầm giúp tôi."

Tôi vô ý thức tiếp lấy, nhưng suýt nữa đã bị trọng lượng làm mất thăng bằng ngã xuống cầu thang.

"Cậu nhét con voi vào trong cặp à?"

Chu Dã cúi đầu quét sàn.

"Đựng sách."

Sách?

Tôi tưởng rằng toàn là truyện tranh hay manga gì đó, nhưng khi mở khóa kéo, toàn là sách giáo khoa và bài tập.

Điều này không giống Chu Dã chút nào.

Tôi quay đầu nhìn Chu Dã, cậu ấy ngại ngùng gãi mũi.

"Chúng ta đã xác định mối quan hệ, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu."

"Chắc chắn là không đậu được Thanh Hoa, nhưng cố gắng một chút, vẫn có thể thi vào cùng một thành phố với cậu."

Mặt tôi đỏ bừng.

"Ai xác định mối quan hệ với cậu?"

Tôi kéo ba lô nặng trĩu về lớp, phía sau là tiếng cười khẽ của Chu Dã.

"Cậu đã sờ tôi rồi, phải chịu trách nhiệm với tôi chứ."

Đêm nay, tôi không mơ thấy Chu Dã.

Chỉ mơ một giấc mơ về tình yêu và hận thù kéo dài ngàn năm.

Một vị tướng trẻ tráng lệ có khuôn mặt giống Chu Dã đến chín phần, hàng ngày săn đuổi và mua một nô tì... có khuôn mặt giống hệt tôi.

Anh ta mạnh mẽ phản đối mọi ý kiến và cưới cô ấy.

Sau đó, khi cô ấy mang thai, anh ta vô cùng hạnh phúc, suy nghĩ về tên cho đứa trẻ suốt nhiều đêm dưới ánh đèn dầu.

Tuy nhiên...

Khi quân địch tấn công, anh ta dẫn quân bảo vệ thành, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng của cô ấy trong hàng ngũ của kẻ thù.

Cô ấy bị nước địch bắt được, dùng làm điều kiện đe dọa.

Mở cửa thành, cô ấy và đứa trẻ trong bụng có thể sống sót.

Nếu không, sẽ gi.ết cả mẹ lẫn con.

Trong mơ, tôi như một người quan sát, theo dõi từng tiếng khóc, tiếng cười.

Ánh mắt xuyên qua hư không, rơi vào khuôn mặt giống Chu Dã.

Đôi mắt anh đỏ ngầu.

"Thủ thành!"

Cô ấy yên lặng nhìn người đàn ông trên tường thành.

Mưa tên b.ắ.n xuống.

Vị tướng quân địch dùng cô ấy làm bia đỡ đạn, hàng loạt mũi tên xuyên qua thân thể cô.

Mơ màng nhuốm đỏ.