Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 27: Chương </span></span>27



Sáng hôm sau...

Những ánh sáng của ngày mới đã bắt đầu len lỏi qua từng kẻ lá của khu rừng để chiếu sáng mặt đất, nhưng lại bị các vòm lá cao cao đầy những lá nhỏ chi chít cản lại, họa may, chỉ được vài những giọt nắng be bé nép mình xen qua những kẽ hở nhỏ mà rọi xuống mặt đất.

Đông Cung lúc này mới từ từ mở mắt, chàng cũng không biết là từ lúc nào mình lại chìm vào giấc ngủ sâu như vậy. Lúc đầu còn chưa tỉnh táo lắm, cảnh vật xung quanh khá nhòe đi, nhưng chàng nhận thấy có hình bóng của một người nào đó đang ở trước mặt chàng. Vài giây sau khi định thần lại, người đó chẳng ai khác ngoài Dung Ly. Đông Cung lúc này giật thốt mình, cảm thấy ngạc nhiên, lại kỳ lạ, chẳng biết vì sao cô ta lại ngồi nhìn mình như thế nữa. Chàng liền lên tiếng:

- Này! Cô làm gì thế, sao lại ngồi nhìn chằm chằm vào ta vậy? Kỳ chết đi được! Bộ nhìn ta có gì khác thường lắm hay sao?

Dung Ly chợt vui vẻ phì cười:

- Hihi, đâu có gì đâu. Chỉ là định kêu ngươi dậy ăn sáng, nhưng mà thấy ngươi ngủ say quá nên không dám làm phiền. Ah mà công nhận ngươi ngủ nhìn đẹp trai ghê luôn á!

- Ôi trời, chưa thấy nữ nhân nào mà bạo như cô cả. Nhìn nam nhân khác như vậy mà chẳng có tí gì ngại ngùng.

- Có sao đâu, với lại suy cho cùng ta cũng đâu phải loài người, nên những lễ tiết của các ngươi ta cũng không cần phải tuân theo.

- Thôi chịu thua cô luôn đó, không cãi với cô nữa.

- Xí, ai thèm cãi với ngươi chứ!

Đông Cung thầm nghĩ, không biết vì sao sáng nay Dung Ly lại vui vẻ đến như vậy, cứ dường như là thay đổi hoàn toàn ấy. Hôm qua còn có vẻ buồn rầu ủ rũ. Hôm nay lại tươi tỉnh khác thường, cứ như là hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Dung Ly lúc này đi đến bên phía đám lửa để đưa vài cây nấm nướng đó cho Đông Cung ăn, cũng là cùng một món như đêm qua, vì sáng nay cô ấy đã dậy rất sớm để tìm thức ăn nhưng lại chẳng tìm được thứ gì khác ngoài nấm cả. Nàng liền vội cầm một xiên nấm đến đưa cho Đông Cung rồi nói:

- Nè, cho ngươi đó! À mà nhân tiện cảm ơn vì cái áo choàng đêm qua ngươi đắp cho ta nha. Ấm quá chừng luôn.



- Ừm, không có gì.

Đông Cung đưa tay bắt lấy rồi ăn cùng với Dung Ly. Được vài phút sau, chàng mới lên tiếng:

- À mà này. Ta nghĩ dòng suối ở đây chắc cũng phải có thượng nguồn đúng không nhỉ? Hay là tí nữa ăn xong ta và cô cùng đi ngược dòng lên đấy thử xem có tìm được gì không. Họa may tìm ra được cách thoát khỏi nơi này, cũng có thể tìm ra nguyên nhân sự nhiễm độc của các thảo mộc ở đây. Cô nghĩ sao?

- Hmm... cũng được đấy. Nhưng mà vết thương ngay hông của ngươi sao rồi? Đã lành hết chưa?

- Cũng tạm ổn rồi, không đáng lo ngại lắm đâu.

Nói xong, cả hai nhanh chóng hoàn thành bữa sáng rồi cùng nhau dựa trên hướng chảy của con suối, men theo bờ mà đi ngược dòng lên thượng nguồn. Đường đi cũng không mấy trắc trở và khúc khuỷu, chỉ là cảnh vật ngày càng lạ. Càng đi về thượng nguồn, ánh sáng càng không rõ dần, rừng cây dày đặc cản đi những tia nắng cộng thêm âm khí nặng nề, cứ như là đường xuống âm ti vậy.

... Vài canh giờ sau...

Lúc này cả hai bọn họ cũng đã đi được khá xa, nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ này, Dung Ly liền nép sát Đông Cung hơn, nàng sợ sẽ có chuyện gì xảy ra bất chợt rồi lại lạc mất chàng. Sau một lúc, Dung Ly nói:

- Ngươi có cảm giác ở đây có âm khí nặng nề không? Ta... ta sợ quá...

Đông Cung lúc này vẫn giữ bình tĩnh, chàng đáp:

- Không sao đâu, trong người ta có pháp bảo hộ thân, sẽ không có gì xảy ra đâu. Cô cứ đi cạnh ta, đừng chạy ra xa là được.

- Ừm...

Một lúc sau, cả hai đến một nơi xung quanh toàn là những khối không khí màu đen bay lơ lửng, những vật này giống hệt như những thứ mà hai người đã gặp phải lúc rơi xuống. Một cảnh tượng ghê rợn và tàn khốc dần dần hiện ra, những bộ xương của nhiều loại động vật khác nhau nằm rải rác, có vài bộ đã bị mục nát, còn vài khúc thì có đốm đen loang khắp bề mặt, chắn hẳn là vì trúng độc mà chết. Chả trách vì sao vùng này lạ có âm khí nặng đến vậy, những linh hồn của đám thú này vẫn còn quanh quẩn đâu đây.