Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!

Chương 3: Dạy Dỗ



“Dì à, dì quên sao? Chị ta bị câm thì làm sao trả lời dì được?”

“Hạ Khê, từ khi nào cô có cái quyền lên tiếng nói chuyện trong căn nhà này?”

Giọng nói Lục Đình Phong rất trầm, mang theo áp lực nặng nề, Hạ Khê bị hắn dọa cho im bặt, sau đó mặt biến từ đỏ sang trắng xanh, vừa sợ vừa xấu hổ, kìm không được khóc nấc lên.

Bà Lục thương người cháu này vô cùng, vừa dỗ cô lại quay sang muốn trách móc Lục Đình Phong.

“Ấy, Khê Nhi, con đừng khóc mà, Đình Phong, con…”

Lục Đình Phong lập tức cắt ngang.

“Sao nào, tôi nhân nhượng gọi bà một tiếng dì, bà liền tưởng có thể nắm tôi trong lòng bàn tay rồi à?”

Sắc mặt bà Lục tái xanh, hiển nhiên là bị Lục Đình Phong một phát nói trúng tim đen.

“Con!”

Lục Đình Phong không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng liền chẳng biết nể nang ai, hắn lướt mắt đến chỗ bà Lục đang giận giữ, nhìn thấy bà ta tức đến đỏ cả mặt, khóe môi liền nhếch lên nụ cười giễu cợt.

“Đủ rồi!”

Ba Lục Đình Phong – Lục Triết Hạo cuối cùng cũng lên tiếng, ông nhìn quanh một lượt từ vợ mình đến con mình, sau đó là cô con dâu mới cưới Du Nhiên, vẻ mặt cau có, cọc cằn nói.

“Có ăn cơm thôi cũng không yên với các người! Thích cự cãi nhau đến thế à?”

“Dượng, dượng xem đi, anh ấy vì con nhỏ câm này mắng con đấy.



Du Nhiên lần nữa bị gọi bằng cái từ con câm, dù bên ngoài tỏ vẻ dửng dưng đến đâu, trong lòng không tránh khỏi chút tủi thân.

Con câm, con câm, Du Nhiên ghét chết đi được!

“Vừa câm vừa xấu, tưởng gả được vào nhà giàu liền một bước lên mây, đừng có mơ nữa!”

Hạ Khê vừa lau nước mắt vừa mắng chửi người, trong lòng cô ta tức muốn chết đi được, thường ngày cô nói gì Lục Đình Phong có thèm quan tâm đến cô đâu, hôm nay hắn ta lại như lên cơn điên, còn mắng cô nữa.

Hạ Khê từ nhỏ đến lớn ăn sung mặc sướng, cha mẹ cưng chiều còn không nỡ nói nặng cô một tiếng, ấy vậy mà Lục Đình Phong trước mặt bao nhiêu người làm xấu mặt của cô.

Đáng ghét, tất cả là tại con câm kia!

“Quên mất địa vị của mình rồi? Người mà cô khinh miệt từ nãy đến giờ là vợ của Lục Đình Phong này, là chị dâu của cô.



Hạ Khê uất ức, giãy nãy cả lên.

“Sao anh cứ bênh con nhỏ này chằm chặp thế? Anh thích cô ta phải không?”

“Cô ta bây giờ đã mang danh nghĩa là vợ của Lục Đình Phong tôi, bất cứ việc gì ảnh hưởng đến cô ta, cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi.



“Nếu như việc người trong nhà xem thường vợ của Lục Đình Phong này bị truyền ra ngoài đến lúc đó, không chỉ danh tiếng của tôi bị ảnh hưởng, ngay cả Lục gia cũng không thoát phần.



Lục Đình Phong nói rất thản nhiên, nhưng bà Lục cùng Hạ Khê nghe được liền giật mình sửng sốt.

Thấy được phản ứng như trong dự tính, Lục gia liền nói tiếp.

“Ba, ba nên nhờ mẹ dạy lại cháu của mình sớm, đừng để những kẻ không được dạy dỗ bôi tro trát trấu lên gia phong bao năm qua của gia đình mình.



Nói xong liền không quên liếc mắt nhìn hai người kia thoáng run rẩy, giận dữ trong lòng mới nguôi đi một ít.

“Đình Phong nói đúng, hôm nay Hạ Khê quá mức hỗn xược, ngay cả chị dâu nó nó còn dám mắng, về sau nếu ông già này làm trái ý nó, nói không chừng nó liền lật cả nhà họ Lục này để chửi đổng lên.



“Dượng, con…con…”

“Sau này con cũng ít qua đây thường đi, cứ ở yên tại nhà học tập cho tốt, nếu con còn bướng nữa, cửa nhà Lục gia không tiếp nổi con đâu.



Hạ Khê quýnh cả lên, nhìn mặt của dượng cô vô cùng tức giận, máu đỏng đảnh trong người liền xìu xuống, bắt đầu níu tay bà Lục, vừa khóc vừa năng nỉ bà cách giải quyết.

“Dì, dì nói giúp con với, con…”

Bà Lục biết tình huống bây giờ bất lợi, đành phải giả bộ không nghe những lời van xin kia, tự giữ lấy thân mình trước.

Hạ Khê biết mình thua rồi, lần đầu muốn lên mặt với Du Nhiên liền bị Lục Đình Phong đánh cho bại trận, cô ta không cam lòng, liền đứng bật dậy, vừa lau nước mắt vừa nhìn Du Nhiên với ánh mắt độc địa.

Lưng Du Nhiên hơi lạnh, cô cảm thấy có việc chẳng lành.

Quả nhiên.

Trong lúc mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Hạ Khê liền bước ra khỏi bàn ăn nhân lúc thêm canh trong tô, cô liền hất tay người giúp việc kia, sau đó giẫm gót giày bỏ đi.

Tô canh không cầm vững liền lật đổ, nước canh nóng hổi văng tung tóe, cả cánh tay phải của Du Nhiên ở cạnh bát canh kia, hứng trọn tất cả.

Trong phút chốc, cả cánh tay cô liền ửng đỏ, phòng rộp cả một mảng.

“HẠ KHÊ".