Lục Tổng, Anh Cứ Chờ Đấy!

Chương 33: Sinh nhật



Cuối cùng ngày này cũng đã tới ...

Hôm nay chính là ... sinh nhật của Triệu Vy !!!!

Cô háo hức nhìn vào điện thoại. Hiện tại chẳng phải mọi thứ đang quá tuyệt vời hay sao ? Nhân một dịp vô cùng đặc biệt, cô phải đi ăn chơi xả láng mới được !

Đúng 8 giờ, khi ăn sáng xong xuôi, cô liền tự tham quan các địa danh nổi tiếng như : Bảo tàng Musée du Louvre, Tháp Eiffel, Cầu Saint - Bénezet, ... rồi chụp một vài tấm ảnh kỉ niệm, sau đó đi thưởng thức các món tráng miệng nổi tiếng ở đây. Cô gọi tận 4 thứ trong menu, nhưng cuối cùng cũng chỉ ưng được mỗi bánh Crepe. Bánh Crepe có màu vàng nhẹ, vỏ bánh nóng hổi, thơm, béo ngậy mùi bơ sữa. Nếu có cơ hội, chắc chắn cô sẽ làm lại món này để ăn. Ngon đến thế cơ mà !

Cô đi chơi từ 8 giờ sáng đến 11 giờ trưa, rất vui, rất phấn khích nhưng cô lại thường xuyên mở điện thoại lên check xem có ai nhắn tin cho mình không. Cô nhớ, cứ vào ngày này thì sẽ có hai tin nhắn gửi đến cho mình đầu tiên. Và những tin nhắn đó, đều là từ ... bố mẹ.

Trước đây, khi đến sinh nhật, cô luôn được đánh thức bởi âm thanh hát chúc mừng của bố mẹ. Trên tay mẹ luôn cầm một hộp quà bí mật, chỉ khi nào đi làm về cô mới được mở ...

Ting ting - Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Vy, là Lục Thần Bắc gọi đến. Đầu dây bên kia cất tiếng :

- Cô đang ở đâu, tôi qua đón

- Ừm ... Em ở quán Café de Flore ...

Anh không nói gì, chỉ im lặng tắt máy, phóng xe qua đón cô. Cô cũng chán chả buồn than nữa. Bị vậy quen rồi, hôm nào anh không vô duyên tắt máy hôm đó trời sập.

Đến tối, cả gia đình cùng nhau đi dạo trên phố đi bộ ở Paris. Nơi đây rất lung linh, lại còn có nhiều người qua lại. Đúng lúc này, một trái bóng từ đâu bay tới, đập ngay vào trán cô. Anh vội đỡ cô dậy khi thấy cô vì quá đau mà ngã xuống đất. Cặp vợ chồng nào đó liền ôm con chạy đến chỗ cô xin lỗi, mong rằng sẽ được bỏ qua. Cô nhìn đứa bé trai 4 tuổi đang nước mắt lưng tròng trong vòng tay mẹ thì cũng không nỡ trách tội, chỉ bỏ qua rồi đưa lại bóng. Họ vui mừng, rối rít cảm ơn cô.

Triệu Vy bước đi trước, nhưng vẫn nghe thấy lời hai người dặn dò với con :

- Bố mẹ mua cho con bóng không phải để con đá lung tung, mà vì muốn con sẽ vui vẻ trong ngày sinh nhật này. Lần sau đừng như vậy nữa, nếu không là bố mẹ dỗi con đấy nhá !

Cậu bé tưởng thật, thế là liền khoanh tay lại :

- Con xin lỗi, con biết lỗi rồi ạ !

Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, nó làm cô chỉ muốn ở một mình để có thể bình tĩnh lại. Cô tách đoàn, chọn đến một chiếc cầu giữa sông. Không hiểu sao, khi nghe gia đình kia nói chuyện, cô lại cứ nhớ về bản thân ngày xưa.

Bố mẹ cô đều làm nông dân, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vậy mà tiền lương cuối cùng lại chẳng được bao nhiêu. Những món quà hai người tặng cô có khi là chiếc ốp điện thoại, tấm ảnh gia đình, chiếc vòng tay tự làm, … nhưng đôi lúc lại là đôi khuyên tai, hay thậm chí là chiếc váy rất đẹp. Bố mẹ luôn nói rằng họ đi mua hàng chợ, chứ ai rảnh mà đi mua hàng hiệu cho cô. Tuy nhiên khi tra mẫu váy, nó lại đến từ một thương hiệu uy tín chính hãng, giá tiền thì … không biết bố mẹ phải tiết kiệm bao lâu mới mua được cho cô …

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Triệu Vy. Cô thương bố mẹ lắm ! Lúc còn bé, cô luôn nói rằng : “ Sau này nếu có tiền con sẽ đưa bố mẹ đi hết chỗ này đến chỗ nọ, chẳng để bố mẹ phải chịu khổ nữa ”. Tính từ khi lên nhà Bạch Nhan đến nay cũng đã ba tháng, vậy mà cô vẫn chưa gửi một đồng về cho hai người dù tiền nhận được hơn trước rất nhiều. Cô bị đuổi ra khỏi nhà cũng vì muốn kiếm tiền trả nợ cho bố mẹ, thế nhưng bây giờ …

“ Con bất hiếu quá, con xin lỗi “ – Cô vừa khóc thút thít, vừa nói



Trời đã đổ mưa như trút nước, người cô ướt sũng từ đầu đến chân. Tuy nhiên do mải chìm đắm trong các suy nghĩ tội lỗi của mình mà cô chả còn để ý. Lúc này, một bàn tay kéo cô vào trong chiếc ô, sau đó từ từ cởi áo ngoài của mình khoác cho cô. Cô ngước nhìn lên, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy – Lục Thần Bắc.

Anh bế cô lên, không nói không rằng mà cứ thể đặt cô vào trong xe. Đến lúc đi đường rồi, anh mới cất lời :

- Sao lại đứng đấy khóc ?

Cô gạt những giọt nước mắt còn vương trên hai bên má :

- Đâu, em đâu có khóc đâu !

- Tôi hỏi lại một lần nữa, tại sao lại đứng đấy khóc ?

- Em nhớ bố mẹ - Triệu Vy lí nhí

Nghe đến đây, anh chẳng nói gì nữa. Cuộc trò chuyện cứ thế trôi qua trong vô vị. 40 phút sau, trời cũng đã ngớt mưa, xe liền dừng trước một nhà hàng to lớn, sang trọng. Anh đưa cho cô vài túi đồ :

- Thay đi, người ta không chấp nhận có chuột lột vào trong nhà hàng đâu !

Ngay khi cô định thắc mắc thì anh đã xuống khỏi xe, để cô ở bên trong có thể thay quần áo. Cô nhìn bộ áo, chân váy và đôi giày anh mua, cũng có mắt thẩm mĩ phết đấy chứ ! Cô mặc mọi thứ vừa in, như kiểu nó được đặt sẵn cho cô vậy.

Cô bước vào nhà hàng, tìm bàn anh đang ngồi, khen nức khen nở bộ quần áo. Anh mặt chả có nổi một cảm xúc, chỉ trả lời :

- Tôi nhờ người mua hộ

Ừ, mua hộ ! Mua hộ mà cả buổi chiều cứ loanh quanh luẩn quẩn ở mấy trung tâm thương mai bán đồ nữ, lại còn phải đòi đúng size, nếu không sẽ cho dẹp tiệm. Lục Thần Bắc biết hôm nay là sinh nhật cô nên tất cả đều phải được chuẩn bị bất ngờ.

Hai người ngồi xuống ăn, cô liền ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi anh :

- Này, nhà hàng này đắt lắm, hay ta đi ăn chỗ khác đi !

Anh chau mày :

- Thứ nhất, tôi có tiền, thứ hai, đây là nhà hàng của bác tôi !

Cô há hốc mồm, độ giàu của gia phả này hình như được truyền theo gen ha ! Ai nấy cũng đều sở hữu tài sản đến nứt đổ đổ vách. Đúng là sướng thật !



Cô tập trung vào bàn ăn, chẳng để ý. À không, chẳng buồn để ý những thứ xung quanh nữa.

Triệu Vy lặng lẽ đứng dậy, ra quầy thanh toán :

- Chị ơi, cho em trả tiền bữa ăn ạ !

- Tổng hoá đơn của hai người là 2386 €

- CÁI GÌ ? CẮT CỔ À ?

Cô lấy điện thoại ra quy đổi. Má, 62 triệu ! Đùa nhau chắc !

- Khoan khoan, em bình tĩnh – Người thu ngân vội vàng trấn an cô – Hoá đơn này bạn trai em đã trả rồi nhé !

Cô trố mắt nhìn về phía anh – người đàn ông lúc này vẫn còn đang rất bình thản lau miệng rồi nắm lấy cánh tay cô kéo đi. Giờ cô mới biết, người giàu có một thú vui rất tao nhã, đó là tự ném tiền qua cửa sổ. Cô cứ chìm trong suy nghĩ, liệu họ có bao giờ cảm thấy tiếc tiền không nhỉ ?

Thoáng chốc đã về đến khách sạn, cô vẫn không hay biết gì mà bấm thang máy lên trên phòng mình. Lúc ở trước cửa phòng, Lục Thần Bắc bất ngờ bịt mắt cô, sau đó dìu cô vào phòng cẩn thận. Cô ngạc nhiên :

- Anh đang làm cái gì đấy ?

Anh mở điện, bỏ tay khỏi mắt cô. Trên tay anh là một chiếc bánh sinh nhật màu đỏ, khắc dòng chữ : “ Chúc mừng sinh nhật Triệu Vy ”

Cô bất ngờ, phòng hôm nay cũng được anh decor lại màu đỏ, đúng với màu mà cô thích. Tất cả chỗ này đều là do anh tự tay làm đó hả ? Cô phấn khích thổi nến, sau đó ôm chầm lấy anh :

- Cảm ơn anh nhiều lắm ! Em không nghĩ là anh sẽ nhớ sinh nhật của em cơ !

Anh mỉm cười, lấy một quả dâu nhét vào miệng cô :

- Cảm ơn ít thôi ! Sống tốt đi là lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi rồi !

Cô cúi người gặm gặm quả dâu. Thế mà 3 giây sau liền thoa kem lên má Thần Bắc. Anh không chịu kém cạnh, cứ thế mà hai người trét cream vào mặt nhau.

Sau cùng, người thì tèm lem, bánh thì chỉ ăn được mỗi phần cốt. Cô phụng phịu đi vào nhà tắm rửa mặt :

- Hông chơi với anh nữa, bẩn hết rồi nè !

Anh mỉm cười bất lực. Em cứ đáng yêu thế này, lâu dần sẽ giết chết con tim anh đấy !