Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 60: Đấu tranh.




Đêm đến, sau khi ăn xong Tôn Diệt đuổi chúng tôi về phòng còn hắn và cô công chúa kia thì thủ thỉ dắt tay nhau ra ngoài ban công nói chuyện.

Khi về đến phòng tôi bắt đầu chia lại ca trực cho mọi người.

Với cương vị phó đoàn tôi sẽ ra canh gác đầu tiên, tôi và một kỵ binh trong nhóm đi ra ngoài cửa rồi đứng tại đó cảnh giới.

Mọi chuyện đều rất bình thường cho đến lúc gần hết ca trực tôi định đi vào trong phòng thì cảm nhận được xung quanh có gì cái gì đó không đúng.

Hai bên hành lang quá tối.

Bóng tối nơi đó như vực sâu làm người ta sợ hãi không dám nhìn vào.

"Cẩn thận!" Tôi lên tiếng nhắc nhở người kỵ binh bên cạnh mình sau đó cường hóa cơ thể, rút kiếm bên hông ra chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

"Cứu với!" Kiếm tôi vừa rút ra thì có giọng nói của một cô gái ở một đầu hành lang vang lên.

Giọng nói gần giống với giọng của cô công chúa kia nhưng có vài điểm khác biệt.

Chẳng lẽ có người còn sống ở trong cung điện sao?

Không đúng.

Siết chặt thanh kiếm trên tay tôi nhìn chằm vào nơi giọng nói phát ra.

"Ai đó hãy giúp tôi!" Âm thanh cô gái trong bóng tối lại lần nữa vang lên.

Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích, toàn lực cường hóa lên cơ thể, kiếm chĩa về trước tùy thời có thể xuất thủ.

"Cứu với!" Một cô gái trong bóng tối hàng lang từ từ bước ra.

Cô gái này da dẻ trắng bạch, tay chân đầy các vết thâm tím cùng với các vết máu còn tươi động lại, bộ đồ ngủ màu trắng trên người thì loan lỗ màu đỏ thẩm, mái tóc dài đỏ rực xõa xuống phía trước che đi diện mạo.

Nhìn thấy dáng dấp cùng mái tóc đỏ kia tôi liền liên tưởng tới Ly Thương công chúa nhưng âm thanh ai oán lại đầy tuyệt vọng đó thì hoàn toàn khác hẳn.

"Ai đó hãy giúp tôi!" Cô gái vừa nói vừa chậm chạp đi về phía tôi.

Bước chân khập khiễng từng bước từng bước, mỗi bước di chuyển đều phát ra tiếng răng rắc của xương cốt va chạm vào nhau.

Tôi liếc mắt xuống nhìn kỹ vào chân của cô gái thì thấy một bên chân của cô ấy đã bị xiên vẹo.

"Đứng lại!" Tôi hô lên yêu cầu cô gái đứng đó.

Nghe tôi yêu cầu cô gái thật dừng lại, một bên đầu nghiêng qua rồi hỏi:"Các người không định giúp ta sao?"

"Không..."

"Hi... Hi... Hi..." Khi tôi định trả lời cô gái thì tiếng cười ghê rợn từ hai đầu hành lang vang lên khiến tôi ngừng lại.

"Rắc... Rắc...Rắc..."

Tiếng cười vang lên cô gái lập tức nhào lên phía trước sau đó dùng lấy móng tay sắc nhọn cào về phía tôi.

Quả nhiên chẳng tốt lành gì.

Tôi lùi người về tránh móng tay của cô gái tồi chém mạnh qua.

Một nhát chém ngang trực tiếp cắt lìa cô gái ra làm hai nhưng thay vì máu me chảy ra nơi vết chém chỉ bốc lên ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa cháy lên rồi nhanh chóng tắt đi theo đó vết thương cũng biến mất không thấy.

Cô gái chẳng màng đến việc bị chém mà liên tục tấn công qua.

Tôi né đòn đồng thời chém qua cô gái, hai bên cứ như vậy một hồi lâu cuối cùng thương thế cô gái đã chẳng thể tự lành được nữa mà bị tôi chém hạ.

Cô gái bị chém nằm trên mặt đất dần tan ra thành những điểm sáng li ti rồi hòa vào không khí mà tan biến.

Dành lấy được chiến thắng nhưng tôi lại chẳng vui chút nào, bởi vì bóng tối hai đầu hành lang vẫn như thế u tối mà quan trọng hơn là người kỵ binh canh gác cùng tôi không biết khi nào đã biến mất.

Không đúng, những người còn lại đâu.

Tôi vội chạy vào trong phòng, bên trong phòng ngoài đồ dùng ra thì không lấy một bóng người.

Chết tiệt.

Ngọn lửa lam sắc đó, Ly Thương công chúa nhất định có liên quan.

"Vù..."

Trong phòng kín kẽ lại có một cơn gió thổi nhẹ lướt qua làm những ngọn nến trong này tắt ngúm.

Bóng đêm bao trùm tôi cường hóa lên mắt để quan sát xung quanh.

"Tỉnh lại đi con... Tỉnh lại đi con ơi..."

Giọng nói vang lên, góc tường ở trong phòng dần hiện ra cô gái giống như vừa rồi, chỉ là trên tay cô gái ấy đang ôm lấy một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong một chiếc khăn màu trắng, dây rốn đứa trẻ dài lòng thòng ra bên ngoài, máu theo dây rốn từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền.

"Là ngươi hại chết con ta!" Âm thanh chất chứa niềm đau thương hòa lẫn sự tức giận, cô gái từ từ ngẩng đầu lên nhìn qua tôi mà nói.

"Không phải!" Dù biết chẳng ích gì nhưng tôi vẫn muốn lên tiếng thanh minh cho mình.

Không hề quan tâm tới lời tôi nói, mái tóc đỏ rực của cô gái dần dài ra, giống như có lấy sự sống cho riêng mình, những sợi tóc đó từ từ bay lên rồi tấn công qua tôi.

Không tiếp tục chần chờ tôi chém đứt những sợi tóc này rồi nhanh chân tiếp cận sau đó chém qua người cô gái.

Giống như lần trước vết thương bốc cháy rồi lại nhanh chóng phục hồi.

Một cuộc chiến cực nhọc đã diễn ra ở trong phòng, cuối cùng nhờ vào chiến giáp chất lượng cao cùng thanh kiếm sắc bén tôi đã thành công hạ được đối phương.

Cô gái kia chết đi rồi tan thành những điểm sáng, nhìn vào những điểm sáng mà tôi có điều suy nghĩ.

Dù không rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng Ly Thương công chúa chẳng thoát nổi liên can.

Đi ra khỏi phòng tôi nhìn vào hành lang đen như mực kia, hít lấy hơi dài để lấy thêm phần can đảm rồi tôi tiến bước đi vào bên trong.

Không như những gì tôi nghĩ, bên trong bóng tối này hoàn toàn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bước chân càng lúc càng nhanh, tôi nhanh chóng đi về phía phòng của Ly Thương công chúa.

Tới nơi tôi mở cửa phòng ra nhưng cửa đã bị khóa ở bên trong nên không mở được.

Không đúng.

Cánh cửa không phải đã bị Tôn Diệt chém nát rồi sao.

"Rắc..." Âm thanh mở chốt vang lên.

Tôi hơi lưỡng lự nhưng vẫn lựa chọn thử mở lại, lần này cửa được mở ra, nhìn vào bên trong tôi thấy căn phòng hoàn toàn không có gì thay đổi so lần đầu tiên đi vào.

Một bàn trang điểm, một cái giường và một cô công chúa đang nằm ngủ trên đó.

Tôn Diệt đâu, hắn không có ở đây.

"Ngươi là ai?" Ly Thương công chúa từ từ tỉnh lại rồi chống người ngồi dậy, với vẻ mặt ngơ ngác cô ấy nhìn qua tôi mà hỏi.

Chuyện gì đây, mới vừa rồi còn ăn chung một bàn giờ lại hỏi tôi là ai.

Giả vờ sao?

Khi tôi đang suy nghĩ thì những ngọn lửa màu lam lơ lửng giữa không trung xuất hiện, từng ngọn, từng ngọn cháy lên thắp sáng cả một căn phòng u tối.

Nguy hiểm.

Chạm vào nhất định sẽ chết.

Những ngọn lửa này thật đẹp nhưng cảm giác của tôi lại điên cuồng cảnh báo tôi về sự nguy hiểm của chúng.

"Đã tới rồi thì hãy ở lại chơi với ta một lát!" Ly Thương công chúa lên tiếng làm tôi dời mắt khỏi những ngọn lửa mà nhìn qua.

Vẫn khuôn mặt đó chỉ là khí chất tỏa ra lại hoàn toàn khác biệt.

Nụ cười giảo hoạt, ánh mắt ẩn hiện ánh lửa lam sắc, cô ta nhìn vào tôi như nhìn thấy một món đồ chơi thú vị.

Ly Thương công chúa phất nhẹ tay nhưng ngọn lửa trong phòng liền bay qua phía tôi, thấy vậy tôi liền lùi người về sau chuẩn bị bỏ chạy.

Không chơi lại.

Đây là ý nghĩ của tôi lúc này, những ngọn lửa lam sắc kia quá nguy hiểm tôi không định một mình đối đầu với nó nhưng những ngọn lửa bay tới nửa chừng thì ngừng lại giữa không trung.

Chuyện gì nữa đây?

"Không được giết họ..."

"Ngươi không có quyền ngăn cản ta..."

"Mau chạy đi..."

Khi còn đang nghi hoặc thì bên trong phòng lại vang lên những âm thanh đứt quãng của cô công chúa kia, âm thanh của một người nhưng giọng điệu lại là của hai người hoàn toàn khác biệt.

Ly Thương công chúa đang một mình đấu tranh ở trong phòng, từ ngây thơ đến mưu mô giảo hoạt, khuôn mặt cô ta liên tục thay đổi.

"Mau chạy đi!" Với khuôn mặt ngây thơ cô ấy hét lớn với tôi.

Không chần chờ gì nữa tôi chạy đi thật xa khỏi căn phòng này.

"Két..." Âm thanh phát ra, tôi ở nơi xa nhìn về thì thấy cánh cửa căn phòng đang từ từ khép lại.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi