Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 57: Trang Bị




Một tháng huấn luyện địa ngục trôi qua, tôi cùng mọi người mỗi lần đều suýt soát thoát khỏi lưỡi hái tử thần mà hoàn thành bài tập huấn luyện.

Dù nguy hiểm mệt nhọc nhưng những lần chinh phục được giới hạn, những lần chiến thắng chính mình, một niềm vui sướng khó tả xuất hiện trong tôi nhưng niềm vui này chẳng hề trọn vẹn khi mất mát vẫn còn ở đó.

Ông chú hiền hòa khập khiễng tiến lại đưa cho tôi một cái bánh, một người kỵ binh mẫu mực hết lòng vì người khác đã vì sai lầm của tôi mà mất mạng.

Mất mát không bao giờ xóa nhòa nhưng người còn sống thì vẫn phải tiến bước đi tiếp

Mặt trời chưa lên tôi đã vội vàng thức dậy mặc lên giáp trụ, cầm kiếm trên tay tiến ra khỏi phòng.

"Tất cả tập trung!" Tôi hô to tập hợp mọi người lại.

Rất nhanh mọi người đã tập hợp, hàng lối ngay thẳng khí thế mười phần.

"Rầm... Rầm... Rầm..." Âm thanh sụp đổ vang vọng.

Đến rồi.

"Mở màn chắn toàn diện!"

Như thường lệ tôi bắt đầu hạ lệnh xuống nhưng lần này không có tấn công rầm rộ, không có mưa tên bắn phá như mọi khi.

Mọi thứ quá yên tĩnh.

Hắn muốn giở trò gì nữa đây?

Cẩn thận quan sát xung quanh rất nhanh tôi đã bắt lấy được thân ảnh của Tôn Diệt ở đằng xa đang tiến tới.

"Tất cả nghiêm!" Khi gần tới chỗ tôi thì hắn dừng lại rồi hô lớn mệnh lệnh.

Mọi người theo lệnh bắt đầu đứng nghiêm vào hàng lối, nhìn thấy vậy Tôn Diệt gật đầu nói:"Ngày hôm nay các ngươi chính thức thoát khỏi kiếp giòi bọ, kể từ hôm nay các ngươi là kỵ binh chính thức của kỵ binh đoàn số 13, Phục Hưng đoàn!"

Nhìn vào tất cả mọi người ở đây sau đó hắn dùng ngữ khí hào hùng tiếp lời:"Một khi thanh kiếm vẫn còn ở trên tay, mỗi người các ngươi sẽ mãi là anh em của nhau, sau đây các ngươi sẽ phải tham chiến, có lẽ sẽ có người không thể trở về được nữa, nhưng các ngươi phải luôn khắc ghi điều này..." Rút thanh kiếm đỏ thẩm bên hông rồi giơ lên cao:"Kỵ binh vương quốc rồi cũng phải chết đó là lí do chúng ta ở đây, nhưng vương quốc sẽ mãi mãi trường tồn vậy tức là các ngươi cũng sẽ mãi mãi trường tồn!" Âm thanh vang vọng, hào khí hắn tỏa ra nhanh chóng lây lan qua tất cả chúng tôi.

"Mãi mãi trường tồn!" Không cần mệnh lệnh, mọi người đồng loạt rút kiếm giơ lên cao mà hô lớn.

Khi cảm xúc mọi người dần ổn định lại lúc này Tôn Diệt mới hạ kiếm mình xuống:"Để làm được như vậy ta cần các ngươi cống hiến hết mình, dùng máu thịt nối tiếp vinh quang!"

"Nối tiếp vinh quang!" Mọi người hạ kiếm trên tay xuống rồi hô lớn.

...

Tôi nhìn về người đang đi trước mặt mà siết chặt tay lại.

Dối trá.

Cống hiến hết mình vì vương quốc mãi trường tồn, tôi đã rất cảm động vì những lời nói đó nhưng những gì hắn làm bây giờ có chỗ nào cho thấy là cống hiến hết mình.

Sau những lời tuyên bố hùng hồn, hắn nói ra nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi cần làm là qua Hỏa quốc điều tra tình hình.

Từ chỗ tập kết đến biên giới Hỏa quốc không xa, đi ngựa thì chưa tới một buổi còn nếu đi bộ thì chỉ tốn một ngày thời gian là tới nơi nhưng chúng tôi đã đi gần mười ngày thời gian mà vẫn không thấy được biên giới ở nơi đâu.

Đi được một lúc là hắn lại cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, cứ đà này thì phải tốn hơn năm ngày thời gian nữa mới có thể bước chân vào vùng biên giới.

Tiến lên phía trước tôi lại gần chỗ của Tôn Diệt rồi đặt câu hỏi:"Đoàn trưởng, chúng ta cứ đi thế này thì có làm trễ nải thời gian hoàn thành nhiệm vụ mà quốc vương giao phó hay không?" Tôi uyển chuyển nhắc nhở hắn đi nhanh lên một chút.

Nghe vậy hắn liền nhìn qua tôi nhếch môi lên trả lời:"Sẽ không." Sau đó hắn giơ tay lên cao hạ lệnh:"Dựng trại nghỉ ngơi!"

Lại nghỉ ngơi.

"Yến Thu, ngươi qua đây với ta một lát!" Khi tôi định dừng bước để quay lại dựng trại thì bị Tôn Diệt gọi tên.

Tôi đi theo Tôn Diệt tách ra khỏi đoàn người, khi đi được một khoảng cách khá xa lúc này hắn mới dừng lại rồi quay người qua hỏi tôi:"Mới chút ít như vậy mà đã mất kiên nhẫn rồi sao?"

"Thưa, không!" Tôi trả lời.

Không mất kiên nhẫn mới lạ.

"Ngươi có biết nhiệm vụ lần này là gì hay không?" Khuôn mặt Tôn Diệt bắt đầu trở nên nghiêm túc rồi hỏi.

"Đi qua Hỏa quốc điều tra tình hình!"

Đây là những gì hắn nói lúc trước, chẳng lẽ có gì đó giấu giếm bên trong.

"Vậy ngươi có biết sơ lược tình hình của Hỏa quốc hiện tại? Hắn tiếp tục hỏi qua.

Quả nhiên có điều che dấu.

"Thưa, không!"

"Không một bóng người." Ngữ khí trầm trọng hắn nhìn tôi mà nói.

Không một bóng người ý gì đây?

Thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi hắn liền lên tiếng giải thích:"Hảo quốc trong một đêm toàn bộ mất tích hay ít nhất là người sống gần biên giới đồng loạt mất tích, quốc vương đã đưa người qua tìm hiểu nhưng đến nay vẫn không có hồi âm trở về mà đáng sợ nhất là..." Ngữ khí càng thêm trầm trọng, hắn nhấn mạnh lấy từng từ:" Sa quốc bên kia sau khi biết chuyện đã phái ra mười ngàn lính tinh nhuệ tiến vào Hỏa quốc và rồi tất cả họ biến mất không rõ lí do."

Mười ngàn lính biến mất không rõ lý do.

Không ngờ tình hình bên Hảo quốc lại nghiêm trọng đến như vậy.

Tôn Diệt tiến sát lại tôi rồi nói:"Chuyến đi lần này nguy cơ trùng trùng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào nếu bây giờ ngươi muốn lùi bước thì vẫn còn kịp"

"Đoàn trưởng, thuộc hạ là một kỵ binh!" Tôi không nghĩ ngợi mà nói.

Nếu dừng lại thì tôi làm sao mà đối diện với kì vọng của quốc vương, làm sao đối mặt với cha, nổ lực trong những năm gần đây không phải đều đổ sông đổ biển.

Tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Tôn Diệt nghe tôi nói xong thì gật đầu rồi ra hiệu cho tôi quay trở về.

"Đoàn trưởng, dù có nguy hiểm nhưng cũng không cần kéo dài thời gian như vậy chứ?"Trước khi rời đi tôi muốn hỏi ra thắc mắc của mình.

"Đã làm việc nguy hiểm thì tất nhiên cần có phúc lợi, phúc lợi không tới thì chúng ta sẽ không bước qua biên cảnh." Nói đến đây Tôn Diệt nhếch miệng lên nở ra một nụ cười đầy mưu mô, xảo trá.

Kỵ binh đoàn vẫn như thế tiến bước chậm chạp cho đến một ngày quân đội đưa trang bị mới qua cho chúng tôi.

Giáp trụ đen tuyền bên trong làm từ adamantine, bên ngoài phủ một lớp khoáng thạch quý hiếm làm tăng sự rắn chắc cũng như giúp việc cường hóa trở nên thuận lợi hơn.

Kiếm cũng có màu đen, chúng được chế tác từ adamantine nguyên chất, chuôi kiếm gắn lên một viên ngọc màu đỏ, một khi viên ngọc bị vỡ sẽ phát ra một vụ nổ cực mạnh.

Một tấm vải đen mỏng dùng để che mắt, không hề cản trở tầm nhìn ngược lại tấm vải giúp cho người đeo thêm phần nhạy cảm hơn với dao động ma lực, theo như tên Tôn Diệt kia nói thì đây là sản phẩm mới chưa được đưa vào danh sách trang bị cho kỵ binh.

Hơn ngàn bộ trang bị như vậy đã được đưa qua, dù không rõ kinh phí cho đống trang bị này là bao nhiêu nhưng tôi có thể đoán được đó là một con số trên trời.

Đây không phải là quá mức ưu ái cho kỵ binh đoàn số 13 rồi hay sao?

Trang bị đầy đủ, Tôn Diệt cũng không còn kéo giờ như trước, chúng tôi tiến bước thần tốc chỉ chưa tới nửa ngày là đã vào biên cảnh hai quốc gia.

Lúc này Tôn Diệt chọn ra trong kỵ binh đoàn mười người mạnh nhất, trong đó có hai phù thủy và tám ma pháp kiếm sĩ cùng với tôi sẽ đi theo hắn tiên phong vào Hảo quốc điều tra, còn lại tất cả ở lại chờ nếu sau mười ngày không thấy chúng tôi quay lại thì trực tiếp báo cáo lên quốc vương là nhiệm vụ thất bại.

Vừa đặt chân vào Hảo quốc tôi liền có một cảm giác bất an, không biết tại sao tôi luôn có cảm giác có ai đó đang từ xa nhìn mình, cảm giác này làm tôi cực kì khó chịu.

Không chỉ mình tôi mà mười còn lại cũng thế, chỉ có duy nhất Tôn Diệt là một mặt thờ ơ dẫn mọi người tiến bước.

Không giống như trước chậm rãi di chuyển, khi mới vào Hảo quốc Tôn Diệt liền di chuyển nhanh chóng một đường không ngừng nghỉ tiến tới khu vực cung điện hoàng gia.

Bất chấp cảm giác nguy hiểm rình rập, bất chấp địa hình cản trở, không màng ăn uống, bước chân không hề ngừng nghỉ dù ngày hay đêm, Tôn Diệt bất chấp mọi thứ tiến tới cung điện giống như ở nơi đó có thứ gì đó rất quan trọng đang chờ đợi hắn.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí