Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 115: Không Phải Ta Giết




"Như là tên em gái của ta!" Yến Thu lớn giọng nói, biểu hiện của cô ấy có phần quá mức kịch liệt.

" Vậy tên của ngươi là gì?" Người trung niên vẫn giữ tư thái bình thản mà hỏi qua Yến Thu.

"Ta tên là... Là..." Yến Thu trả lời nhưng khi nói đến tên của mình thì cô ấy bắt đầu ôm đầu khó chịu.

Yến Thu muốn nói ra tên của mình nhưng cô ấy không nói ra được.

"Tên của ngươi là Như!" Người trung niên một mặt bình tĩnh phán định.

"Không phải!"

"Không phải!"

Tôi thấy Yến Thu có phần quá kích động rồi, một cái tên thôi cần gì phải kích động như vậy.

"Ngôi làng ngươi ở lúc nhỏ đã bị một nhóm cướp tấn công, không còn một ai sống sót ngoài ngươi."

"Không phải!"

"Đây là tờ giấy khai báo của ngươi khi được chuyển đến trại trẻ mồ côi Huyền Nghi!"

Người trung niên nói đến đây thì lấy ra trong người một tờ giấy được gấp làm bốn.

Ông ấy nhẹ nhàng mở tờ giấy đó ra, bên trong tờ giấy là ghi chép về một bản khai báo của người tên là Đỗ Linh Như.

"Không phải!" Yến Như nhìn thấy tờ khai báo này thì tức giận hét lớn rồi lùi người về sau.

"Trại trẻ Huyền Nghi cấu kết với chợ đen, họ đem bọn nhỏ bán làm nô lệ."

"Không phải!"

"Ngươi bị bán vào Tư gia để làm nô lệ."

"Không phải!"

"Ở Tư gia được mấy năm thì ngươi bị mắc phải ma hóa, nên một lần nữa ngươi bị bán vào chợ đen."

"Không, ta không bị ma hóa!" Yến Thu nghe người trung niên nói tới đây thì gằn giọng phản bác, đôi mắt của cô ấy đã nổi lên đầy các mạch máu.

Không chỉ Yến Thu muốn phản bác mà tôi đây cũng muốn phản bác lại.

Nếu như lời của ông ấy là thật thì Yến Thu đã bị ma hóa, vậy thì một người bị ma hóa như cô ấy tại sao vẫn còn có thể an lành mà đứng ở đây.

Ma hóa có thể khỏi hay không?

Tất nhiên là không.

Nếu có thể khỏi được ma hóa thì đây đúng là một sự kiện động trời.

"Ngươi vốn dĩ nên bị ma hóa giết chết nhưng ngươi lại không chết, ngược lại ngươi còn có thể tự mình chữa khỏi."

"Ta không bị ma hóa!" Yên Thu càng nghe càng suy sụp, cô ấy đã quỳ xuống đất ôm đầu mà gào thét.

"Ma hóa đã không giết ngươi mà nó còn ban cho ngươi một lực lượng cực kì khổng lồ."

"Đừng nói nữa!"

Yến Thu gào thét trong vô vọng nhưng người trung niên như không nghe thấy những lời đó mà vẫn tiếp tục nói:" Dưới lực lượng được ban tặng ngươi đã san bằng toàn bộ khu chợ đen, sau đó ngươi giết qua Tư gia và cả trại trẻ Huyền Nghi."

"Không phải ta giết!"

"Không phải ta giết!"

Yến Thu gào thét, cả người cô ấy bắt đầu run lên, theo đó ma lực từ người cô ấy không tự chủ mà phát tán ra ngoài.

Yến Thu mất khống chế rồi.

Ma lực của cô ấy phát tán ra càng lúc càng nhiều giống như không có điểm dừng vậy.

Các hạt sáng theo sự bùng phát ma lực của Yến Thu mà dần bay về phía người cô ấy nhiều hơn.

Không đúng.

Các hạt sáng không phải là tự nguyện bay quanh người Yến Thu mà là bị cô ấy lôi kéo qua.

Sau một lúc, dao động ma lực mà Yến Thu tỏa ra đã có thể nói là rất khủng khiếp, nhưng đúng lúc này thì cánh tay trái đang được quấn bởi một lớp vải trắng của cô ấy bắt đầu phát lên một luồng ánh sáng màu đỏ rực.

Ánh sáng tỏa ra từ cánh tay càng lúc càng mạnh, dao động ma lực của Yến Thu tỏa ra theo đó mà dần yếu đi.

Khi ánh sáng đó hoàn toàn chiếm trọn không gian ở đây thì toàn bộ ma lực trên người Yến Thu đều biến mất.

Ánh sáng qua đi, Yến Thu như trải qua một loại hình tra tấn nào đó mà cả người đều ướt đẫm mồ hôi, cả cơ thể của cô ấy đã trở nên vô lực ngã xuống, bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

Thấy cảnh này, tôi có phần hơi do dự nhưng vẫn quyết định chạy lại đỡ cô ấy dậy.

Người trung niên kia vẫn đứng đó một mặt không cảm xúc mà nhìn chằm qua, sau một lúc ông ấy lên tiếng cảnh cáo:" Ngươi là người thông minh, nên biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể thể nói!"

"Vừa rồi ta ngủ quen mất, Yến Thu sao lại ngủ ở đây rồi?" Tôi cố thể hiện ra ngoài một bộ mặt ngây thơ, không hiểu chuyện mà hỏi tiếp:"Trong lúc ta ngủ quen đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Yến Thu không có chuyện gì, nãy giờ cũng không có chuyện gì!" Người trung niên gật đầu thể hiện sự tán thưởng, sau đó nói:" Ngươi chịu cực một chút đi, đã không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa đâu!"

"Không cực, không cực!" Tôi mau lẹ cõng Yến Thu lên người rồi đứng dậy.

"Thật là hiểu chuyện, người hiểu chuyện như ngươi khẳng định sẽ sống lâu!" Người trung niên nói xong thì quay người tiếp tục hành trình tiến về bảo khố của mình.

Tôi bước đi theo sau ông ấy mà không hiểu, rốt cuộc câu cuối cùng kia là đang khen ngợi hay là còn có ý gì khác.

Tôi rất không tình nguyện suy nghĩ lung tung nhưng lần này tôi đã biết được những chuyện không nên biết.

Ma hóa có thể tự khỏi được.

Chuyện này mà lộ ra ngoài thì sẽ gây nên chấn động không nhỏ đâu.

Cõng theo Yến Thu, tôi đi theo người trung niên tiến sâu vào bên trong cung điện.

Càng tiến tới phía trước tôi càng cảm thấy lạnh giá, dao động ma lực khắp nơi rất là hỗn loạn, các hạt sáng càng là nhắc nhở tôi không nên đi tiếp.

Tôi cũng đâu có tình nguyên nhưng không đi không được.

Tiến lên phía trước thêm một đoạn nữa tôi nhìn thấy một thứ thật tráng lệ.

Nhìn thấy thứ này cả người tôi không tự chủ mà run lên, Yến Thu được cõng ở phía sau lưng suýt nữa đã bị tôi ném xuống đất.

Rồng.

Thứ mà tôi thấy chính là một con rồng.

Là một con Băng Long.

"Không cần sợ, chỉ là xác một con rồng kết hợp với ma thuật mà thôi!" Người trung niên nhìn về con Băng Long ở đó mà buông lời khinh thường.

Tôi nhìn kỹ lại thì thấy con rồng này thật không có hơi thở.

Đúng là một cái xác.

Nhưng dù là một cái xác thì cũng rất là kinh khủng đó.

Quan sát tỉ mỉ thì tôi thấy con Băng Long này đang phà ra hơi thở băng giá tấn công về một lão già ở trước mặt.

Lão già ở đó quanh người được bao trùm lấy một tầng màn chắn được hình thành từ các dòng cổ ngữ màu vàng óng ánh.

Mấy dòng cổ ngữ này không bình thường.

Những dòng cổ ngữ đó mang trong mình ma lực rất lớn nhưng các hạt sáng lại như ghét bỏ chúng mà trốn đi rất xa.

Tôi chưa gặp cảnh tượng như thế bao giờ, ma lực càng lớn thì các hạt sáng tụ quanh càng nhiều mới đúng, chứ trốn xa như vậy là quá mức lạ thường.

"Không cần quan tâm đâu, đi thôi!"Người trung niên thấy tôi còn đứng tại chỗ quan sát thì lên tiếng nhắc nhở.

Tôi nghe thấy ông ấy nói vậy thì dẹp bỏ đi mấy cái nghi hoặc trong đầu sang một bên rồi tiếp bước.

Tôi đi theo người trung niên được một đoạn đường nữa thì tôi lại cảm thấy mọi thứ thật kì lạ.

Không có lấy một người kỵ binh tuần tra nào ở nơi đây, một đường đi tới không có một ai ngăn cản chúng tôi.

So với bên ngoài thì nơi đây quá mức vắng vẻ, ở ngoài kia còn có người tuần tra, còn ở sâu trong này thì không có lấy một ai.

Đi thêm đoạn, chúng tôi cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.

Khu vực bảo khố đã ở ngay trước tầm mặt chúng tôi.

Không đúng.

Có kết giới.

Các hạt sáng đã nói cho tôi biết ở khu vực này có một kết giới rất mạnh đang bao quanh.

Người trung niên khập khiễng bước chân đi tới, khi đi tới sát mép kết giới thì dừng lại rồi ra hiệu cho tôi đi lại gần tới chỗ của ông ấy.

Khi tôi đi tới gần thì ông ấy liền đưa tay ra bắt lấy vai tôi rồi kéo mạnh tôi tiến thẳng vào trong kết giới.

Không lấy một chút trở ngại, tôi cứ thế tiến thẳng vào bên trong kết giới cực mạnh này.

Thật lợi hại.

Có thể đi thẳng vào kết giới mà không gây ra một điểm động tĩnh.

Tôi khá là kinh ngạc với thủ đoạn của người trung niên nhưng kinh ngạc đó rất nhanh đã bị cảnh tượng trước mắt che lấp.

Một cảnh gió tanh mưa máu đúng nghĩa đang hiện rõ ra ở trước mắt tôi.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi