Lừa Anh Bác Sĩ Lên Giường

Chương 39: Đuổi đi



Sở Hoài nghe được câu nói ấy thì không khỏi phấn khích thay cho bạn mình. Lưu Niên chỉ khẽ mỉm cười rồi kéo bạn mình quay về bàn:

- Vừa ý cậu chưa?

- Đàn ông tốt nên được gìn giữ

Nói hết câu thì chính Sở Hoài cũng phải tự trầm ngâm một lúc trong chính những suy tư của mình:

- Cậu thấy Hướng Du có vấn đề về mặt đó không? Mình và anh ấy đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì?

- Mặt đó…?

Lưu Niên phút chốc lại không hiểu được ý của bạn mình nói nhưng cũng khá nhanh chóng đã ngộ ra được vấn đề:

- Gấp gáp quá đấy. Hướng Du nhìn rất khoẻ mạnh mà! Không thì truốt say…

Đang nói thì anh lại im lặng trong đầu như nghĩ ra vấn đề gì đó mà liếc nhìn sang Thiên Chương. Sở Hoài thấy bạn đang nói mà im liền vỗ vào vai Lưu Niên:

- Sao im rồi?

- Mới nghĩ ra chút chuyện thôi. Cậu yên tâm đi chắc do Hướng Du thấy chưa lúc nếu cậu muốn thì gài anh ấy đi

Cả hai nhìn nhau mà bật cười như đang hiểu ý nghĩ đen tối của đối phương. Bữa ăn cũng vui vẻ vô cùng với những nụ cười tươi tắn.

Tối về, Thiên Chương lại trong bếp nấu ăn còn Lưu Niên lại nằm trên sofa chơi đùa với mèo. Hứa Lai ngồi bên cạnh cũng không ngừng vuốt ve Tiểu Bạch:

- Con mèo này nhìn đẹp thật đó. Chắc anh đã chăm sóc em ấy rất kỹ

- Vốn dĩ Tiểu Bạch đã có nhan sắc sẵn rồi, anh cũng không cần đưa đi spa chăm sóc nhiều

- Tiểu Bạch đúng là dễ thương y chang anh

Hai người cùng con mèo chơi đùa với nhau làm cho kẻ trong bếp tức giận mà trút lên củ cà rốt đáng thương kia. Con mèo thối đó không đuổi được nhưng cậu chắc chắn sẽ phải cút khỏi đây.

Trong bữa ăn, Thiên Chương ngồi sát bên cạnh người đàn ông của mình. Cậu mùi mẫn đút đồ ăn vào tận miệng thêm đó là những cái hôn má:

- Em bị sao vậy? Cứ hôn anh mãi thế!

- Không chỉ muốn hôn còn muốn thịt anh ngay bây giờ nữa

- Ăn nói không có chừng mực hì hết, ăn nhiều để yên lặng chút đi

Vị bác sĩ đút thịt không ngừng vào trong cái miệng nói năng không đâu kia. Tuy vẻ mặt có khó chịu nhưng lòng lại vô cùng vui vẻ, Hứa Lai lại phải ngồi đối diện nhìn đôi chim bông tình cảm.

Chướng mắt!

Lòng đang chửi thầm nhưng gương mặt vẫn luôn giữ được nụ cười tươi trên môi, vẻ mặt lại có phần ngại ngùng. Lưu Niên đôi lúc lại đưa mắt nhìn sang chàng trai đấy, thầm cảm phục sức chịu đựng của người này.

Đêm thì Thiên Chương làm việc trên phòng, Lưu Niên ngủ trong phòng của cậu. Anh nằm nhưng không ngủ được mà cứ phải lăn qua lăn lại:



- Khó ngủ quá

Lưu Niên quyết định kéo chăn ra khỏi người rồi xuống giường định qua phòng tìm Thiên Chương nhưng lại nhìn thấy Hứa Lai đang ngồi trên ghế sofa ủ rũ. Không biết trong bộ não kia đã nghĩ được gì mà anh lại khẽ mỉm cười.

Anh chậm rãi bước xuống nhà, đi đến ngồi xuống sát bên cạnh con người nhiều u phiền này. Hứa Lai nhìn qua với đôi mắt ửng đỏ, Lưu Niên cũng phối hợp mà tỏ ra lo lắng:

- Em sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?

- Thấy anh cùng với tổng giám đốc hạnh phúc thì em lại nhớ tới ba mẹ đã qua đời. Ngày trước gia đình em cũng hạnh phúc nhưng vì cơn bạo bệnh không đủ tiền chi trả mà… mà…

Chàng trai vừa nói lại vừa cảm thấy nghẹn ngào khó tả, nước mắt cũng theo đó lăn dài trên gò má cậu. Lưu Niên quàng tay qua vai kéo con người mỏng manh ấy dựa vào trong lòng của mình:

- Chuyện cũng đã qua rồi, ba mẹ cũng muốn em sống tốt và nhìn thấy nụ cười của em. Họ thấy em khóc như vậy thì sẽ không vui đâu

Người bác sĩ nhẹ nhàng vuốt cánh tay của Hứa Lai, cậu như tìm được chỗ dựa mà ôm chặt lấy người của anh. Thiên Chương ở trên lầu nhìn thấy cảnh tượng này mà cũng ngơ ngác.

Thích diễn thì tôi sẽ diễn.

Thiên Chương cố tình tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý rồi từ từ đi xuống cậu thang, Lưu Niên chỉ quay đầu lại nhìn còn tay vẫn ôm lấy người Hứa Lai.

- Anh… sao lại như vậy? Có phải em làm gì không tốt? Em đúng thật là người chẳng tốt đẹp gì anh tìm người khác cũng đúng

- Không phải như em nghĩ đâu

Vị bác sĩ bỏ tay ra mà đi đến trước mặt của Thiên Chương thế vậy mà cậu lại bước lùi về sau. Lưu Niên đưa tay lên giữ khuôn mặt ấy:

- Anh chỉ an ủi Hứa Lai thôi! Em đừng hiểu lầm

- Không! Em không hiểu lầm! Nhiều lần như vậy rồi. Rõ ràng anh đã thích cậu ta

Hứa Lai cũng vội lau nước mắt đứng lên, lời nói cũng nghẹn vẫn không khỏi nói rõ thành lời được:

- Hiểu… lầm thật… rồi, tổng giám đốc đừng trách anh Lưu Niên nữa

- Đều là dối trá

Thiên Chương trở nên hụt hẫng hơn bao giờ hết, Lưu Niên dịu dàng kéo cả thân hình lại gần để ôm:

- Anh không lừa em…

Vị bác sĩ lại nhìn sang Hứa Lai đang ngơ ngẩn không biết xử lí như thế nào:

- Xin lỗi nhưng mà cậu bây giờ phải dọn ra ngoài rồi, để tôi đặt phòng khách sạn cho. Tôi không muốn thấy Thiên Chương nhà mình buồn đâu

- Em hiểu, em sẽ đi ngay

Lưu Niên vẫn cứ ôm Thiên Chương như thế cho đến khi người con trai kia kéo vali khỏi nhà. Chàng trai lại bất ngờ bế người đàn ông ấy lên:



- Kẻ ngáng đường đã đi rồi. Anh không xong với em đâu

- Hollywood thiếu em giải thưởng diễn viên xuất sắc rồi

Vị tổng giám đốc đấy vừa bế lên lại đặt anh nằm xuống trên thảm, tay mạnh mẽ xé toạc áo của người đàn ông ra:

- Đừng có vậy… đang ở phòng khách

- Như vậy mới càng kích thích hơn

Tay anh nắm chặt bàn tay của chàng trai, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của con người đó:

- Lần đó trong nhà tắm là em quyến rũ anh đúng không?

Thiên Chương chỉ nở nụ cười gian xảo rồi bóp giữ mặt của anh mà hôn xuống, anh cũng không ngần ngại lại trao đổi vị giác với nhau. Sau khi hôn xong thì anh liền che miệng cậu lại:

- Sao? Không còn gì chối cãi nữa phải không?Rốt cuộc là em yêu anh hay chỉ yêu cơ thể anh?

- Tại sao phải chọn một trong hai. Anh có biết tình yêu sét đánh không?

- Vậy giờ dừng lại đi

Chàng trai nhìn chầm chầm vào vẻ mặt thách thức kia, bàn tay cậu lả lướt trên khuôn ngực của người đàn ông. Không chỉ lướt qua mà còn xoa nắn bông hoa hồng nhỏ:

- Em dừng nhưng “bé con” của anh đang quậy kìa

- Nó bị sao vậy? Giúp anh được không?

Thiên Chương cũng bật cười cho tay vào trong quần anh xoa nắn, tay anh lại bấu chặt bắp tay của chàng trai. Anh giữ hờ lấy cằm cậu rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên môi:

- Ưm… đưa anh lên phòng… ứ… lạnh…

Người con trai đấy không khỏi chiều chuộng mà bế người đàn ông trong vòng tay, vừa đi còn vừa cởi hết quần áo của anh ra. Có lẽ vì cảm giác se lạnh mà anh ôm lấy cậu, tựa đầu vào lòng ngực.

Vị bác sĩ lại có vẻ khá thích ăn kem, mút nó không ngừng và vô cùng thích thú mơn trớn cây kem dài lớn đó. Người con trai kia mạnh mẽ nắm lấy tóc của anh nhấn xuống, có vẻ hơi mạnh tay nên khiến cho Lưu Niên thấy khó chịu vô cùng.

- Em xin lỗi!

Thiên Chương không khỏi lo lắng lập tức nói lời xin lỗi với anh, Lưu Niên khi giải quyết xong cây kem có sự ấm nóng kia thì liền lao tới ép ngài tổng giám đốc dưới thân người mình:

- Thay vì xin lỗi thì lần này mình đổi vị trí đi

- Chỉ cần anh có đủ khả năng đó

Cậu dứt khoát đẩy cả thân người anh xuống giường, môi không thể dừng lại khi được ngấu nghiến bờ môi mềm kia. Sự tấn công của quái vật cũng bắt đầu từ đây, tiếng gào thét của chủ thành khi bị quái vật đâm thẳng vào vang khắp phòng:

- Ớ… a…

Lưu Niên cũng chẳng còn đủ sức lực để lật mà chỉ có thể nằm yên để tận hưởng khoái lạc ấy. Thiên Chương nhìn dáng vẻ đấy của anh mà chỉ mỉm cười. Kiếp sau anh cũng đừng mơ!