— QUẢNG CÁO —

Long Vương Dị Giới

Chương 17: Lăng Thiên



Lần này quân đội long tộc được dẫn đầu là tướng quân Tư Khải nổi tiếng nghiêm khắc, khó tính, là vị quân nhân có thâm niên lâu năm chinh chiến, trên người khoác bộ giáp đã lâu nhưng nhìn qua như mới, Tư Khải đáp xuống mặt đất, nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, là vị tướng đã có kinh nghiệm, nhìn qua ông đã biết đó là dấu vết của của rồng, thậm chí trong không khí còn lưu lại sức mạnh từ long hồn tỏa ra.

“Thái tử phi, tại sao người lại ở nơi đây? Đây là nơi người không được phép đến, xin hãy hợp tác theo chúng tôi trở về. Chuyện này sẽ được bẩm báo đến Đông vương.” – Bộ dáng hành lễ mạnh mẽ dứt khoát, không chút xiểm nịnh, giọng nói có phần khẩn trương, nhìn qua long nhân đang nằm bất tỉnh, cách đó vài bước là cái xác khô của phàm nhân. Tư Khải là người liêm chính, ông ghét những người ỷ có sức mạnh ra vẻ với kẻ yếu, chính vì vậy mà ông xem trọng hiệp ước.

“Tướng quân, ta sẽ giải thích sau, trước tiên đưa nhị hoàng tử hồi cung.”

Phong thái quân nhân nhanh chóng bế long nhân đang bất tỉnh trên tay, không cần biết đây là người có địa vị thế nào, ông đương nhiên sẽ chọn cứu người trước, đội quân trước đi cùng ông không có y sư, Tư Khải đành ra lệnh trở về long giới cùng Tư Mỹ. Tốc độ bay xé gió của rồng cộng thêm thao tác nhanh chóng của Tư Khải, chẳng mấy chốc đã đưa cả hai trở về long giới.

Mặt trời bắt đầu ló dạng, một ngày mới lại đến. Vân ngoại thiên là nơi đầu tiên đón nhận ánh sáng bình minh. Long giới chia thành tứ phương, mỗi phương đều có một vị vua cai quản, mỗi người mang trong mình sức mạnh cường đại và có quân đội, luật lệ riêng.

Bên dưới tứ vương là 9 trưởng lão phe trung lập có trách nhiệm tiên tri, các thủ tục thờ phụng và hỗ trợ tứ vương trong quá trình xây dựng long tộc. Hội đồng trưởng lão có quân đội riêng, đứng đầu Đệ nhất trưởng lão thông thạo chú thuật, tiên đoán tương lai, y thuật.

Lăng Quang thức dậy từ rất sớm, mỗi ngày ông đều đứng tại vách núi cao sừng sững này để có thể ngắm toàn cảnh thế giới mà ông cai quản, thói quen này có từ sau khi tang lễ của con trai thứ của mình kết thúc, khuôn mặt đã độ tuổi xế chiều nhưng vẫn còn nét mạnh mẽ, lại có phần hơi u buồn. Sau cái chết của thê tử và con trai thứ, cuộc đời mà ông thấy toàn màu xám xịt, đến bây giờ ông vẫn không biết lý do tại sao mình lại có hành động tàn bạo như vậy.

Khi mặt trời lên cao, nắng trở nên gắt hơn, thì cũng là lúc ông hồi cung thiết triều, lo chính sự. Thở dài, từ trong túi áo ở ngực lấy ra một tờ giấy được vẽ chưa hoàn chỉnh, nét vẽ không được đẹp, nhưng lại khá chỉn chu, có vẻ là nó vẫn chưa hoàn thiện. Nhìn bức tranh đã nhàu nát, thậm chí còn có vết rách, bàn tay còn lại của ông siết chặt trắng bệch, nhìn một lúc rồi cất lại vào trong, chỉ trong chớp mắt thân ảnh của ông biến mất, dùng tốc độ của sấm mà trở về.

“Bệ… hạ, có chuyện rồi, người mau trở về phòng.” – Tên người hầu vội vã, nói lắp bắp không tròn chữ, không còn chú ý lễ nghi mà bẩm báo, Lăng Quang không trách tội, ngược lại ông tò mò chuyện gì có thể làm cho người hầu thân thích của ông phải phản ứng thế này.

“Chuyện gì?”

“Bệ…bệ hạ. Nhị…nhị hoàng tử…đã…đã trở về –” Không để tên cà lăm này nói hết câu, Lăng Quang tức tốc hướng đến phòng riêng của mình.

“Tư Mỹ, làm sao rồi? Thằng bé đã tỉnh?” – Vừa tiến vào phòng, không quan tâm xung quanh có ai, ông tiến gần kiểm tra người đang nằm trên giường.

“Bệ hạ, long hồn của nhị hoàng tử đã trở lại nhưng… con vẫn chưa hiểu tại sao vẫn chưa tỉnh.” – Tư Mỹ cung kính hành lễ, trả lời.

“Mời đệ nhất trưởng lão đi, có thể ông ấy giúp được chúng ta.”

Được sự triệu kiến của một trong tứ vương, đệ nhất trưởng lão không dám chậm trễ mặc dù ông đã tuổi cao sức yếu. Chống gậy bước đến, nhìn sơ qua tình trạng của long nhân trẻ tuổi đang nằm, kiểm tra mạch tượng, ho khan vài tiếng rồi nói:

“Bệ hạ, mạch đã có dấu hiệu ổn định, máu lưu thông tốt hơn rồi, chỉ là long hồn chứa sức mạnh quá lớn nên cơ thể chưa dung hợp kịp thời thôi. Không cần quá lo, chậm nhất là sau một ngày có thể tỉnh lại.”

“Sức mạnh quá lớn? Ông có nhầm lẫn không?”

“Bệ hạ, lão đem cái thân già này ra đảm bảo, sức mạnh trong người của cậu bé này không tầm thường chút nào cả. Khà khà!”

Vì vi phạm hiệp ước lãnh thổ giữa long tộc và nhân loại, một phần e ngại đến thân phận của cô nên lấy lý do chăm sóc nhị hoàng tử, Tư Mỹ bị tạm giam trong phòng, giờ phút kiểm tra người đang nằm hôn mê trên giường. Đúng như lời của đệ nhất trưởng lão, long nhân trẻ tuổi có dấu hiệu tỉnh dậy, đầu ngón tay khẽ động, mí mắt nháy nhẹ. Tư Mỹ vội vàng thông báo bên ngoài, nhị hoàng tử của Lăng gia chính thức hồi sinh!

Tin tức về sự trở lại của Lăng Thiên nhanh chóng đã lan tỏa khắp long giới, dân chúng đổ xô đến Đông cung chúc mừng Lăng Quang, cả Đông cung ngập tràn trong bầu không khí tươi vui.

Nghe tin em trai của mình đã thật sự trở về, Lăng Kiệt bỏ cả công vụ đang xử lý dang dở tại biên giới mà trở về chung vui cùng gia đình. Tuy rằng, đã thành công hòa nhập long hồn với thân xác, nhưng Lăng Thiên vẫn không có chút kí ức nào trước khi chết hay lúc còn trong thân xác của thủ lĩnh trẻ tuổi, ngơ ngác nhìn những người trước mắt gọi mình là “nhị hoàng tử”, Tư Mỹ nhiệt tình từng bước giải thích mọi chuyện cho cậu.

Khác với tính cách lúc trước là một cậu bé nhút nhát, không có chút long hồn, thua xa các bạn cùng lứa, gương mặt lúc nào cũng được phủ nét buồn bã. Bây giờ lại trở thành một thiếu niên tràn đầy sức sống, hiếu động và cũng có chút “nghịch ngu” của tuổi trẻ, là một long nhân tốt bụng luôn quan tâm đến người khác, chính vì vậy mà cậu dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của các quan đại thần trong triều.

Quá khứ của cậu được Lăng Quang ra lệnh không được tiết lộ, không nhớ được những chuyện khủng khiếp lúc trước, mối quan hệ của cậu và cha ngày càng khăng khít hơn. Trong mắt cậu, Lăng Quang là một vị minh quân, một người cha làm tròn trách nhiệm, còn trong mắt ông, Lăng Thiên là một đứa trẻ cần được sự bảo bọc. Rồng có tuổi thọ rất cao, cho nên đối với người khác thì nhị hoàng tử không khác gì đứa con nít chưa biết mùi đời, điều này làm cậu không thích chút nào.

Còn về phần Tư Mỹ, dưới sự giúp đỡ của Lăng Quang, cô chỉ nhận được hình phạt giam lỏng trong Đông cung một năm dưới sự giám sát của người từ hội đồng trưởng lão, Tư Mỹ không lo lắng lắm vì cô hiện tại đã có Lăng Thiên bầu bạn, mỗi ngày cả hai đều cùng nhau tập luyện, ôn lại lịch sử, đánh giá những bức tranh nét vẽ không ra hồn của cậu.

Tuy rằng Lăng Thiên đã sống lại, nhưng Lăng Quang vẫn không từ bỏ thói quen sáng sớm đứng ở vách núi cao chót vót này suy tư, ngày đệ nhất trưởng lão đến chuẩn đoán tình hình của con trai mình, trước khi ra về đã bí mật gặp ông:

“Bệ hạ, lão có chuyện muốn nói với người, chúng ta hãy phong ấn sức mạnh của nhị hoàng tử lại…”

Lăng Quang ngạc nhiên, hít một hơi thật sau, nhớ lại những lời tiên tri trước khi Lăng Thiên chào đời, gầm nhẹ hỏi lại: “Tại sao?”

“Bệ hạ, long hồn tuy chứa sức mạnh cường đại nhưng song song với nó là thứ sức mạnh hắc ám, nếu không được kiểm soát kịp thời, thứ sức mạnh nguyền rủa kia sẽ chiếm lấy cả lí trí.”

“Đệ nhất trưởng lão, ông sống đã lâu rồi, có thể lúc ta chưa lên ngôi, ông đã hỗ trợ phụ thân ta rất nhiều, chắc hẳn ông biết về câu chuyện của “hắn” đúng không? Ông có nghĩ thứ sức mạnh đen tối kia bên trong con trai có liên quan đến lời tiên tri không?”

“Bệ hạ… khụ khụ, lão chỉ sợ lời tiên tri là ám chỉ sự quay lại của “hắn”, lão thỉnh cầu người nên thực hiện phong ấn càng sớm càng tốt. Dù gì long hồn còn một nửa sức mạnh quang minh, chúng ta không phải lo nhị hoàng tử là kẻ yếu đuối. Khụ khụ.”

Phong ấn sức mạnh đồng nghĩa với phong ấn một nửa long hồn, long hồn vừa dung hợp thành công với cơ thể, Lăng Quang không dám mạo hiểm tính mạng con trai mình. Sau những buổi thiết triều mệt mỏi, ông đều đến nơi ở của Lăng Thiên, cùng cậu tâm sự, thỉnh thoảng cả hai lại luyện tập võ thuật.

Một năm nhanh chóng trôi qua, Tư Mỹ đã hết hạn bị giam lỏng, ngày đầu bước chân ra khỏi Đông cung, Lăng Kiệt lại không thể về kịp nên cô cùng Lăng Thiên ra ngoài dạo chơi.