Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 10: Chương 10




Tĩnh phi tấn phong Hiền phi, tính đi tính lại cũng đã nằm tòng nhất phẩm tứ phi, địa vị còn vượt cả Thục phi tỷ tỷ nàng, chuyện này vì thế mà đến tai mẫu tộc.

Không bao lâu sau tấn phong, mẫu tộc cho người vào cung thăm hỏi, đương nhiên mẫu thân nàng không có phần, bởi bà chỉ là một di nương bị ghẻ lạnh của phủ.

Người tiến cung là đích mẫu, lúc bà ta đến cũng mang vẻ ỏng ẹo khinh bỉ của ngày nào, thoáng chốc đã khiến nàng khó thở.

Nhiều năm vậy rồi, nàng sao không nhớ rõ cái tát năm nào chứ? Cái tát trước toàn gia tộc, chửi rủa nàng là một ả lẳng lơ quyến rũ thái tử, trèo lên cây làm phượng hoàng.

Đích mẫu nàng là con gái trọng thần, năm đó được tiên đế đích thân tứ hôn gả cho phụ thân, xuất thân danh môn Triệu thị luôn vểnh đuôi khổng tước nhờ vào nhà mẹ mà có, nhiều năm ở phủ thái y chèn ép trên dưới, làm càn làm bậy.

Triệu thị theo lệ hời hợt cấp nàng cái lễ, Tĩnh Ngọc cũng không màng để bụng, cười qua loa.

" Mẫu thân, mời an tọa. Bản cung biết mẫu thân tiến cung, liền sai ngự phòng chuẩn bị trà bánh tiếp đãi người "


Triệu thị nghênh ngang tọa vào ghế mộc, bày ra dáng vẻ như lúc còn ở phủ.

" Nương nương tấn phong Hiền phi, cũng lễ độ hơn trước, quả không uổng phí chữ " Hiền " .

Tĩnh Ngọc vân vê hạt trân châu trắng trên cổ tay, dường như không để ý đến lời mà Triệu thị khiêu khích, khiến bà ta hả hê nói tiếp.

" Nương nương, dẫu bây giờ người có đắc sủng cũng không thể quên mất hiếu nghĩa mà Ô Tuyên tộc đã ban cho người, phụ thân của người biết đích tỷ vì thất sủng mà trọng bệnh, ngược lại thứ nữ lại được tấn phong Hiền phi, tiêu phòng độc sủng suốt ba tháng qua, phụ thân người đã rất thất vọng "

Triệu thị đánh vào đòn hiểm của Tĩnh Ngọc, bà thừa biết Tĩnh Ngọc trước mặt phụ thân nàng luôn thể hiện bản thân là kẻ có ít, luôn muốn ông cho mình một sự chú ý, bà ta nói những lời như thế, là muốn Tĩnh Ngọc nâng đỡ đích tỷ, biết thời thế mà lùi.

Nhưng Triệu thị đã tính sai một bước, Tĩnh Ngọc hiện tại không phải chỉ là Tĩnh phi năm xưa an an tĩnh tĩnh sống qua ngày. Cách đây vài ngày, nếm qua mùi vị của một sủng phi, nàng mới hiểu thế nào gọi là làm càn kiêu ngạo.

" Mẫu thân, lời này của người nhất định chỉ có thể nói trước mặt bản cung, nếu như để người ngoài nghe được, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ô Tuyên tộc "

Triệu thị biến sắc, nhưng vẫn ngạo khí trừng mắt nàng :" Nương nương, người....!! "

" Mẫu thân, Bản cung đã là Hiền phi, là một trong tứ phi đương triều, cũng xuất thân Ô Tuyên tộc, ta hay tỷ tỷ độc sủng có khác gì nhau? Mẫu thân, người nói ta độc sủng tiêu phòng cũng không đúng, hoàng thượng sủng ái ai ta làm sao ngăn cản? Người nói phụ thân thất vọng vì hoàng thượng độc sủng ta, lời này nếu truyền đến vạn tuế gia, thì đúng là nguy đó..."

Lúc này Triệu thị mới nghĩ đến lời mình vừa nói, sắc mặt đã tái nhợt hẳn, đưa mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tĩnh Ngọc.

Tĩnh Uyển nói với bà, Tĩnh Ngọc đã khác với xưa, bà còn cho rằng đó là lời không thực, nay mục sở thị khiến bà đã dè chừng với thứ nữ mà mình đã chèn ép này. Bà đã ngoài tứ tuần, sống trong hậu trạch đấu đá nhiều năm, ít nhiều cũng nhìn ra được một Tĩnh Ngọc khác xưa.

" Nương nương, xem ra hoàng cung này đã dạy cho người không ít thứ "


" Mẫu thân quá khen, hiện tại là sủng phi đã khiến mẫu thân lo lắng đến vậy. Sau này Tĩnh Ngọc còn sẽ khiến mẫu thân và tỷ tỷ vất vả nhiều "

Cuối cùng đấu khẩu, đấu thị cũng kết thúc, Triệu thị xuất cung trong tâm tư riêng biệt, bà ta làm sao cam tâm để đích nữ nhà mình chịu uất ức ở trong cung kia chứ?

Nhưng Tĩnh Ngọc đã là Hiền phi, địa vị trong cung cũng hơn con gái bà một bậc, mẹ của Tĩnh Ngọc là Bố di nương cũng được phong làm thục viên phu nhân tam phẩm, địa vị này cũng đủ thấy sủng ái mà thánh thượng ban cho.

=======

Tĩnh Ngọc hơi nhoài người ngả ra sâu, quả là đấu khẩu so với cầm kiếm còn cực nhọc hơn, chả trách mẹ nàng ở phủ đệ ai nói gì cũng an tĩnh im lặng.

Sau bình phong là một thân rồng thiên tử đang nheo mắt nhìn nàng, tràn ngập vẻ sủng ái.

" Dáng vẻ tiểu sủng phi của nàng ngày càng khoa trương "

Tĩnh Ngọc cười kiêu ngạo :" Không phải bệ hạ đã ban cho thần thiếp dáng vẻ này sao, thần thiếp đương nhiên  phải tận dụng thật tốt rồi "

Doãn Hàm đỡ nàng ngồi vào lòng, thân mật ôm lấy dáng vẻ kiều mị. Nàng của trước kia ôn nhu thành thục bao nhiêu thì dáng vẻ bây giờ lại kiều mị bấy nhiêu.

Bất quá, nàng ở dáng vẻ nào, hắn cũng thích.

=====

Thái Hậu đi Phật Sơn, Lệ phi vì thế mà bồi người, nhưng không bao lâu trong cung truyền ra tin lớn.


Trung cung có hỉ, Mạn thị thế mà cuối cùng cũng hoài long thai. Tin này đến tai Thái Hậu, sắc mặt bà vì thế mà mau chóng thay đổi.

Thái Hậu tức giận mắng mấy tiếng với Lệ phi, chất nữ nhà bà trước được sủng ái, thế mà lại không hoài được long thai, bây giờ trung cung có hỉ, đích tử quan trọng hơn tất thảy.

" Tương nhi, con đừng có ủ rũ như thế. Hoàng hậu đã hoài long thai, con còn không mau nghĩ cách giành lấy ân sủng? "

" Cô mẫu, Tương nhi đã dùng mọi cách. Nhưng người xem, bệ hạ năm tháng qua ngoài Khôn Ninh cung của hoàng hậu cũng chỉ ở Vọng Nguyệt cung của Hiền phi..."

Nhắc đến chỉ càng khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc Tĩnh Ngọc kia đã làm gì mà từ một kẻ bị thất sủng biến thành tân sủng phi như bây giờ?

" Hiền phi...? Một thứ nữ có thể so sánh với con sao? Tương nhi, con là đích nữ của Hạ gia ta, luận về xuất thân con cũng hơn ả ta, luận về nhan sắc con vẫn hơn ả ta. Há có thể chịu thua sao? "

Lệ phi nghe lời của Thái Hậu, phút chốc như tự tin lấy lại được, ánh mắt cuồng vọng khát khao.

Thái Hậu vỗ mu bàn tay nàng ta, trầm giọng nhắc nhở :" Tương nhi, con phải vì Doãn Liêm mà tranh đoạt, sau này trăm năm, nó sẽ không phụ con "

Lệ phi như bị đánh phải đòn hiểm, đôi mắt e lệ nhìn qua Thái Hậu, nàng sẽ vì Doãn Liêm, vì nam nhân đó mà gắng gượng đến phút cuối cùng.

" Thần thiếp xin cẩn tuân Thái Hậu dạy dỗ "