Long Cơ Chiến Hồn

Chương 37: Giải cứu



Chương 37: Giải cứu

Trước mặt hắn, là một người cá bằng xương bằng thịt. Đang ngâm mình trong một ao nước, không khác gì một chiếc bồn tắm cỡ nhỏ. Hắn chăm chăm nhìn vào chiếc đuôi cử động, ngoe nguẩy không ngừng. Muốn đưa tay sờ thử, nhưng lại không chạm vào được, giống như là có vật vô hình cản lấy.

Còn cô ta lúc này, vẫn cứ là ung dung thoải mái. Biết chắc rằng người trước mặt, không thể chạm vào bản thân, nên chẳng lấy làm sợ hãi. Đưa ánh mắt nhìn tới, tràn đầy khinh bỉ.

- Ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy? Tại sao lại nằm ở đây?- Triệu Hoài cất lời, đưa ánh mắt nhìn vào sinh vật huyền bí trước mắt.

- Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?- Cô ta lúc này, tràn đầy ngạo mạn.

- Vậy thì thôi, tạm biệt. Để một lát nữa, đám Thủy Nguyệt quái tới đây. Thì cô ở đó, mà nói cho chúng nó biết!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người rời đi.

Thấy người con trai trước mắt muốn rời đi, nét hoảng loạn liền xuất hiện trên khuôn mặt. Lập tức thay đổi thái độ, trở thành cô gái ngoan ngoãn hiền lành.

- Ta tên là Hải Quỳ, thuộc tộc người cá. Do không mai, nên mới bị cái đám xấu xí kia bắt tới đây. Ta ở đây, đã không ăn không uống trong nhiều ngày, tình thế thê lương... Khổ sở vô cùng, mong là anh hùng có thể cứu vớt ta ra khỏi đây!

- Vậy tại sao trước đây, cô lại không tìm cách thoát khỏi nơi này?- Triệu Hoài quay người trở lại, tiếp tục cuộc trò chuyện.

- Bên ngoài có bọn chúng canh giữ. Mà điều đặc biệt là, ta muốn thoát khỏi nơi đây chỉ có đường lết ra. Không phải như vậy sẽ làm hư chiếc đuôi xinh đẹp này sao... Nó là mạng sống của ta đấy!- Cô ta ôm chặt chiếc đuôi của mình, không ngừng vuốt v e nó, mặt đầy thỏa mãn.

( Mạng ở đó sắp không còn, vậy mà còn lo xinh hay không xinh? Ngốc như vậy, không lừa một chút thì thật là có lỗi với bản thân!) Triệu Hoài trong lòng có tính toán, hắn muốn tiếp tục khai thác thông tin.

- Tại sao bọn chúng lại bắt cô tới đây?

- Bọn chúng muốn hút máu của ta. Ngươi không biết à, máu của người cá là một trong những dược liệu quý hiếm. Công dụng nhiều vô số kể, mà cái đáng nhắc tới nhất vẫn là công năng hồi phục mà máu người cá đem lại!- Cô ta ưỡn ngực mà nói, vẻ tự đắc hiện lên trên cả khuôn mặt.



- Tại sao tới bây giờ cô vẫn còn sống?

- Bởi vì ta có hộ thân bảo vật, bọn họ muốn động tới ta là điều không thể nào. Nhưng con yêu đầu đàn sắp tấn thăng cấp 4, tới lúc đó hộ thân bảo vật sẽ vô dụng.

( Thảo nào lúc nãy, ta lại không chạm được vào người cô ta.) Triệu Hoài lúc này, liền nhớ về một truyền thuyết xưa kia ở Trái Đất. Hắn ta đem thắc mắc của mình mà hỏi ra:' Ta nghe đồn rằng, ăn thịt người cá thì sẽ trở nên bất tử. Việc này có đúng không?' Triệu Hoài đưa ánh mắt, nhìn vào chiếc đuôi xinh đẹp ấy.

- Wa, ai đồn mà ác vậy? Anh trai à, đừng nghe người ta đồn bậy bạ chứ. Tên khốn nào lại bịa ra chuyện này, ta nguyền rủa hắn cả đời tiêu chảy. Thử nghĩ mà xem, trên đời này làm gì tồn tại cái gọi là bất tử. Mà ngươi đừng có nhìn chằm chằm vào đuôi của người ta được không? Ta sợ lắm đấy!

- Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, vậy tạm biệt. Chúc vui vẻ!- Triệu Hoài thở một hơi dài.

Triệu Hoài xoay người rời đi, nhưng cảm thấy đôi chân mình như có gì đó giữ chặt. Quay đầu nhìn lại, Hải Quỳ đã ôm chặt lấy chân hắn, miệng nói lớn:

- Anh trai à, làm người thì tốt đến cùng. Sao lại bỏ đi như thế, cứu đứa em gái đáng thương này. Đi mà!- Cô ta bày ra vẻ mặt đáng thương, hai hàng nước mắt chảy ra.

Triệu Hoài ngồi xuống, miệng cười nham hiểm:' Cứu thì tất nhiên là được, nhưng phải có cái gì đó làm thù lao. Chẳng hạn như máu của người cá!'

- Anh trai, có phải anh nói đùa đúng không? Cái gì mà máu người cá, tất cả đều là đùa phải không?- Hải Quỳ, giọng có chút run.

Triệu Hoài không nói gì, chậm rãi rời đi. Để lại cô ta một mình suy nghĩ:' Muốn thoát ra ngoài thì phải nhờ vào hắn, còn chần chừ ở đây. Đợi cho tên kia tấn cấp thành công, hộ thân bảo vật liền bị hắn đánh tan. Đến lúc đó... Kệ vậy, mất một chút máu so với mất mạng, thì vẫn còn tốt hơn nhiều lần!'

- Ngươi cứ thế mà rời đi sao?- DG thắc mắc.


- Không thì ngươi muốn ta làm gì? Người cá gặp thì cũng gặp rồi. Cái sinh vật trong truyền thuyết này, lẽ nào còn có thể nuôi nhốt. Ngươi muốn chính quyền hỏi thăm ta à. Người cá tốt nhất thì vẫn nên là sinh sống trong thế giới tự nhiên của họ!

Bóng dáng Triệu Hoài dần xa, sắp thấy khuất bóng. Cô ta liền hét lớn:' Ta đồng ý, miễn là ngươi đem ta ra ngoài. Một chút máu này, ta cho được!'

Triệu Hoài chỉ chờ đến thế, lập tức trở lại. Tay còn cầm theo một cái xô lớn, miệng cười thân thiện.' Nào, lại đây nào. Anh thương...'

Thấy thế, Hải Quỳ hét lớn:' Ngươi... Ngươi đây là muốn giết ta à, lấy cái xô lớn thế làm gì? Đây rõ ràng là muốn rút cạn máu ta mà, ngươi so với bọn chúng, còn ác độc gấp bội!'

- E hèm, đây không phải là nghĩ tốt cho cô sao? Lấy máu nhiều một chút, giảm bớt trọng lượng. Chúng ta thoát ra ngoài không phải dễ dàng hơn sao?

Hải Quỳ lúc này, nhớ lại lời dặn của cha già khi xưa:' Con gái à, loài người nham hiểm độc ác. Thấy được bọn chúng, tốt nhất vẫn nên là tránh xa một chút. Nếu không người thua thiệt luôn là bản thân chúng ta!'

Lời cha dặn khi xưa, cô ta giờ mới thấu hiểu. Bất giác hai hàng lệ rơi, nhưng đâu rơi nhiều bằng máu đang chảy.

- Được rồi, ít ít thôi. Ngươi đây là muốn ép khô ta mà!- Tiếng cô ta vang xin thảm thiết, nhưng đáng tiếc lại cầu xin nhầm người. Kẻ trước mắt, làm gì có nhân tính để cô cầu xin.

- Triệu Hoài, ngươi còn lấy nữa. Cô ta thật sự sẽ chết đấy!- DG nhắc nhở.

- Dù sao cũng là khai thác một lần, phải lấy nhiều một chút. Sau này có nó, cũng xem như có một tấm bùa giữ mạng!

Mắt thấy Hải Quỳ sắp chết tới nơi, hắn mới chịu dừng tay. Xem ra là thu hoạch lần này rất khá, miệng cười đắc ý. Nhanh chóng cho cô ta một viên thuốc hồi phục, không thì thật sự sẽ mất mạng tại đây.

- Anh trai à, chúng ta có phải là nên rời khỏi đây rồi không?- Hải Quỳ yếu ớt nói.



- Cái gì mà rời khỏi đây, ta nghe không hiểu?

- Không phải đã nói trước đó rồi sao? Ta cho ngươi máu, ngươi giúp ta rời khỏi đây. Bây giờ lại nói là không hiểu, ngươi muốn chơi ta phải không?

- Ta... Có từng nói à, sao giờ lại chẳng nhớ một chút nào cả. Cô xem có phải là nhầm lẫn ở đâu rồi không?

Bây giờ, Hải Quỳ thật sự mới hiểu được cái gọi là ' Lòng người hiểm ác' mà cha già từng nói. Trong lòng vô cùng tức giận, nhưng đều phải kiềm chế lại. Vì đây là cơ hội duy nhất để thoát ra ngoài, không thể đánh mất được.

- Ngươi đây rõ ràng là lừa người mà, hu hu!- Hải Quỳ đáng thương khóc lóc trong vô vọng.

- Người?- Triệu Hoài đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng lại trên hai cái vỏ sò. Miệng cười đê tiện.- Ừm, cũng có phần giống người đấy!

- Ngươi nhìn cái quái gì vậy?- Hải Quỳ nhanh chóng dùng tay che thân, miệng thì hét lớn.

Triệu Hoài thu lại ánh mắt, làm ra vẻ đạo mạo. ' E hèm, ta nhớ không lầm, thì cô còn có cái gì đó gọi là hộ thân bảo vật. Có thể lấy ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu?'

Hải Quỳ nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lộ ra vài phần khinh bỉ.' Ngươi đây coi ta là một đứa ngu à, muốn nhân cơ hội này lừa đi Tị Lam châu của ta. Nằm mơ đi!'

- Wa, cuối cùng cô cũng thông minh ra rồi đấy. Hmm, ở đây không còn gì để chơi nữa, tạm biệt!

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v