​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ

Chương 6: Cậu biết mình bị bệnh tâm lý?



Edited by Nát Viết Nhảm

Kiều Mộc không hỏi nhiều, trả lại sách giáo khoa mình vừa mới viết tên cho Từ Dữu Dữu, quay lại tiếp tục học bài, nhưng khi cúi đầu xuống, trong tầm mắt cậu đột nhiên xuất hiện một cuốn sách giáo khoa mới, Kiều Mộc khó hiểu quay lại nhìn chủ nhân của cuốn sách giáo khoa.

"Viết cả cuốn sách này nữa." Từ Dữu Dữu nhỏ giọng thỉnh cầu.

"Cậu có thể tự mình viết." Nếu viết tên một lần có thể nói là tham khảo, viết lần nữa thì lại có chút kỳ quái.

"Cậu giúp mình viết tất cả sách giáo khoa, mình thích cậu viết tên cho mình."

Cậu thiếu niên nghẹn ngào, luống cuồng nhìn về phía cô gái.

"Nếu như mỗi cuốn sách của mình đều có chữ viết của cậu, sau này dù mở quyển sách nào, mình cũng sẽ có thêm động lực để luyện chữ." Trông thấy Kiều Mộc bất động, Từ Dữu Dữu tự động nhét bút vào tay cậu ấy mà không có chút ngại ngùng nào. Suy cho cùng, trong tiềm thức của cô, cô và Kiều Mộc là những người bạn vào sinh ra tử.

Kiều Mộc có chút hoảng sợ, né tránh: "Luyện chữ vẫn nên dựa vào ý chí tự giác."

Nói xong, Kiều mụ cẩn thận đặt cây bút mà Từ Dữu Dữu ép uổng dúi vào tay xuống mép bàn, sau đó đẩy sách trở lại, rồi mặc kệ Từ Dữu Dữu có lèm bèm gì đi nữa, cậu cũng không quan tâm.

Từ Dữu Dữu không còn cách nào khác là cất cuốn sách và cây bút đi.

Vừa nãy khi nhét bút vào tay Kiều Mộc, cô nhân cơ hội "sờ soạng" một chút vào tay cậu ấy, lúc này cả cơ thể cô bắt đầu ấm dần, lát sau liền cảm thấy buồn ngủ, Từ Dữu Dữu kê một cuốn sách lên rồi ngủ thiếp đi.

Mãi cho đến lúc Từ Dữu Dữu chìm vào giấc ngủ, Kiều Mộc mới thả lỏng cái lưng thẳng thẳng tắp từ nãy giờ của mình, cậu ghé mắt nhìn qua khuôn mặt của thiếu nữ đang gối lên tay hướng mặt về phía cậu. Ban mai chiếu qua khung cửa sổ, len lỏi qua khe hở giữa những tán lá, rọi lên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, trên đôi má tinh xảo trắng sứ của cô như được dát một lớp vàng nhạt. Chỉ có điều là quầng thâm dưới mí mắt có chút hơi đậm, trông giống như người bị chứng mất ngủ kinh niên, đã từ lâu chưa được ngon giấc.

Kiều Mộc không khỏi nghĩ đến bản thân cũng đã lâu lắm rồi, từ khi cha mẹ cậu ly hôn...

Bỗng nhiên có một làn gió thổi ngang qua, tán cây đung đưa, ánh nắng không bị chặn nên chiếu thẳng vào Từ Dữu Dữu, đôi mắt của cô khẽ rung động. Cô gái giật mình, hàng mi dài lay động, như sắp mở mắt.

Kiều Mộc sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Nhưng cô gái không tỉnh lại, chỉ là không thoải mái giật giật, sau đó vùi đầu vào trong cánh tay.  

Kiều Mộc suy nghĩ một chút, từ trên bàn lấy ra tất cả sách vở, từng quyển một ở bên phải, vừa vặn chắn ánh nắng ngoài cửa sổ, đồng thời cũng chặn đi ánh mắt mà cậu từ nãy giờ không thể kìm lòng nhìn qua.

Từ Dữu Dữu ngủ nguyên cả một buổi sáng, đến trưa là Kiều Mộc gọi cô dậy ăn trưa, Từ Dữu Dữu chưa đăng ký thẻ ăn cơm, hai ngày nay đều phải nhờ Kiều Mộc bao ăn cơm.

Từ Dữu Dữu vừa khi tỉnh ngủ thì đã đi thẳng vào căn tin ăn cơm, khi cô trở về từ căn tin, cô thấy giữa cô và Kiều Mộc từ đâu ra lại bị một chồng sách cao chia cách.

Từ Dữu Dữu ngồi vào chỗ, quay đầu lại chỉ thấy nửa khuôn mặt của Kiều Mộc, thậm chí còn bị ngược sáng, cô nhịn không được hỏi: "Sao đột nhiên lại để nhiều sách như vậy ở đây?"

Kiều Mộc sững sờ nói, "Để vầy lấy sách cho tiện."

Từ Dữu Dữu lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Chắc chắn là cậu đã quấy rầy Kiều Mộc học tập." Bạch Dị từ bên ngoài trở về, cầm theo một chai Coca vào chỗ ngồi thì vô tình nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người.

"Mình quấy rầy cậu khi ngủ sao?" Từ Dữu Dữu hỏi Kiều Mộc.

Kiều Mộc không trả lời.

"Cậu không biết sao, cậu ngủ trên lớp như vậy gọi là kéo cừu hận (ghen ghét), đặc biệt là mình, mình phải tìm cách tránh đi, nếu không mình thật sự chịu không nổi." Bạch Dị cường điệu nói.

"Kéo cừu hận, ý của cậu là sao?" Từ Dữu Dữu không hiểu được.

"Nói một cách đơn giản, chúng mình đã buồn ngủ trong giờ học thì chớ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn cậu ngủ ngon lành trong lớp." Bạch Dị giải thích.

"Vậy cậu cũng ghen tị với việc mình có thể ngủ trong lớp sao?" Từ Dữu Dữu ngạc nhiên hỏi Kiều Mộc.

"Không." Kiều Mộc không nói thêm lời nào, đem chồng sách giáo khoa cất xuống ngăn bàn, dùng hành động biểu đạt rằng cậu ấy thực sự không ghen tị.

Mặc dù cô cũng không biết lý do là gì, nhưng Kiều Mộc đã chuyển chồng sách xuống, Từ Dữu Dữu tự nhiên cũng vui mừng không thể giải thích được.

"Nhân tiện, bạn học Dữu Dữu, cậu có WeChat không?" Bạch Dị đột ngột hỏi.

"Không." Từ Dữu Dữu lắc đầu.

Trước đây cô có thể sử dụng WeChat, nhưng sau khi trọng sinh ở tuổi 16, cô không có bất kỳ người bạn nào để liên hệ qua WeChat, vì vậy cô cũng không đăng ký.

"Vậy cậu mau đăng ký tài khoản đi, tí hồi chúng ta thêm nhau vào danh sách bạn bè, mình sẽ kéo cậu vào nhóm lớp. Có muốn mình chỉ cậu cách tạo tài khoản không?" Bạch Dị hăng hái nói.

"Mình biết rồi." Từ Dữu Dữu nói.

"Được rồi, xong thì thêm mình."

"Được rồi." Từ Dữu Dữu lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tải và đăng ký. Sau khoảng mười phút, việc đăng ký WeChat đã hoàn tất. Nhân tiện, cô cũng thêm thẻ ngân hàng mà Từ Văn Quang đã đưa cho cô ấy khi cô trở về Trung Quốc. Nhìn vào danh bạ trống không, Từ Dữu Dữu lấy ngón tay chọc chọc người bạn cùng bàn đang làm bài tập.

Kiều Mộc bối rối nhìn sang.

"Bạn học, chúng ta có thể thêm WeChat không?" Từ Dữu Dữu hỏi, lắc mã QR trên điện thoại.

Kiều Mộc sững người một lúc, lấy điện thoại ra và thêm WeChat của Từ Dữu Dữu.

Sau khi thêm Kiều Mộc, Từ Dữu Dữu mới thêm Bạch Dị.

"Mình đã đăng ký, đưa cho mình mình mã QR để mình quét nó." Từ Dữu Dữu nói.

"Được." Hai người nhanh chóng thêm bạn, Bạch Dị thản nhiên hỏi: "Yeah, mình là bạn đầu tiên của cậu trên WeChat."

"Không phải. " Từ Dữu Dữu lắc đầu.

"Mình không phải á? Chẳng phải cậu vừa đăng ký sao? Cậu đã thêm ai khác à?"

"Kiều Mộc."

"Cậu thêm Kiều Mộc trước rồi mới nhớ đến mình, rõ ràng là mình đã nhắc cậu đăng ký WeChat." Bạch Dị bất mãn thốt lên, "Người ta nói rằng những người ở nước ngoài có gout thẩm mỹ không bình thường. Cậu sẽ không thích kiểu người như Kiều Mộc chứ?"

"Bạch Dị, đừng nói nhảm." Từ Dữu Dữu chưa nói, nhưng Kiều Mộc đã đáp trước, gấp đến độ hai tai đều ửng đỏ lên.

Từ Dữu Dữu thu hồi tầm mắt, đột nhiên cảm thấy hơi thú vị.

"Cậu vội cái gì, chẳng qua là mình đùa một xíu thôi mà. Mình biết hai người là bạn cùng bàn, cô ấy thêm cậu trước là chuyện bình thường. Mình nói không phải chứ, Kiều Mộc, cậu chính là quá nghiêm túc nên mọi người mới không chơi với cậu." Bạch Dị đáp.

Không chơi với Kiều Mộc? Từ Dữu Dữu cau mày.

Kiều Mộc không phản bác, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

"Mọt sách." Bạch Dị nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó quay sang Từ Dữu Dữu, "Tên WeChat của cậu là YOYO, đây có phải là tên tiếng Anh của cậu phải không?"

"Ừ." Từ Dữu Dữu đáp lại một cách lạnh lùng.

Bạch Dị sửng sốt, không biết có phải là ảo giác không, cảm thấy thái độ của Từ Dữu Dữu đối với mình có chút khác biệt so với lúc trước: "Vậy thì tí hồi mình sẽ kéo cậu vào group chat của lớp trên Wechat. Sau khi cậu vào nhóm thì nên chủ động chào hỏi mọi người và nói chuyện nhiều hơn, mọi người rất muốn làm quen với cậu. "

Hai ngày nay Từ Dữu Dữu đều ngủ, những người khác trong lớp cũng không có cơ hội đến gần bắt chuyện.

Trong khi nói chuyện, Bạch Dị đã kéo Từ Dữu Dữu vào nhóm lớp Mười Tám cao trung, và cũng @ Từ Dữu Dữu để giới thiệu với mọi người.

Bạch Dị: [Nhiệt liệt hoan ngênh bạn học mới của chúng ta @YOYO.]

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nhiều bạn cùng lớp cũng đang chơi điện thoại di động, câu chào hỏi này của Bạch Dị trong nháy mắt khiến mười bạn học khác cũng nhảy ra chào hỏi, hàng loạt sticker hoan nghênh được gửi ra.

Từ Dữu Dữu không phải là một học sinh trung học thực sự, không có năng lượng để trò chuyện tán dóc với mọi người, vì vậy cô chỉ ném một phong bì đỏ trong nhóm một cách đơn giản và thô lỗ.

Cả nhóm ngay lập tức quẹt một gói sticker khác để cảm ơn lão bản, Bạch Dị cũng tranh thủ chộp lấy một gói, bấm vào đó thì thấy hồng bao trị giá 101.5 tệ.

Chiếc phong bì màu đỏ sang trọng xém làm cậu ta mù mắt.

"Mình đi đây, đúng là thổ hào mà, một lần ném ra cái bao lớn như vậy." Bạch Dị nhận được một trăm tệ, quay đầu lại đích thân cảm ơn vị thổ hào ngồi sau mình, nhưng lại phát hiện thổ hào đã nằm gục xuống bàn.

Quả nhiên là thần ngủ mà.

Bạch Dị hậm hực ngậm miệng, quay đầu thấy Kiều Mộc còn đang làm bài tập hăng say, đưa tay đẩy cậu ta một cái: "Này bạn ngồi cùng bàn của cậu phát hồng bao trong group lớp đấy, mau đi giựt lẹ."  

Kiều Mộc mở điện thoại liếc nhìn group lớp, lúc này đã có hàng trăm tin nhắn chưa đọc, nhìn chung thì chủ yếu là muốn ôm đùi Từ Dữu Dữu nịnh bợ.

Lưu Lãng: [Mình vừa mới tính sơ sơ, tổng cộng có 35 cái hồng bao, là dựa theo sỉ số của lớp chúng ta mà phát, còn thừa lại ba hồng bao chưa ai nhận, trước mắt hồng bao cao cấp nhất là 160 tệ, thấp nhất là 30 tệ. Tính sơ sơ thôi chắc cậu ấy phải phát tầm 1,000 tệ rồi.]

Hoàng Minh: [Xem ra bạn học mới là vị thổ hào phương xa, ôm lấy đùi cực phẩm.]

Thẩm Lỵ Lỵ: [Mình muốn làm bạn mới với thổ hào.]

Quý Hạo Bác: [Thổ hào, mình có thể cung cấp cho cậu một lần chép làm hoặc sai vặt miễn phí.]

Bạch Dị: [Lớp trưởng, danh dự cậu quăng cho chó ăn rồi?]

Quý Hạo Bác: [Mình mới là có danh tự, không thấy mình chỉ cho cậu ấy một lần miễn phí sao?]

Bạch Dị: [Biến đi, người ta chép ai chứ chắc chắn không bao giờ chép bài cậu, bạn cùng bàn cậu ấy là lớp phó học tập đấy.]

Hoàng Minh: [Thổ hào phát xong hồng bao rồi lăn ra ngủ rồi, @ Bạch Dị, cậu với thổ hào hơi thân một chút, cậu ấy bị gì vậy?]

Bạch Dị: [Cậu ấy nói là do chưa quen khí hậu.]

Quý Hạo Bác: [Vậy chúng ta phải quan tâm chiếu cố bạn học mới, phải khiến bạn học mới cảm nhận được sự nhiệt tình của chúng ta.]

Thẩm Lỵ Lỵ: [Lớp trưởng, quả nhiên cậu cầm được tiền thì sắc mặt liền đổi.]

Nói cho đúng hơn là thời buổi hiện tại, hồng bao mới là vũ khí để khai thông mọi thứ.

Khi Kiều Mộc nhấp vào chiếc phong bì đỏ, cậu thấy mình là người cuối cùng nhưng lại nhận được chiếc hồng bao lớn nhất với số tiền là 180 nhân dân tệ. Cậu nhướng mày ngạc nhiên, trong vô thức đảo mắt qua dãy số bên dưới, nhanh chóng tính toán ra tổng số. Lưu Lãng nói đúng, vừa rồi Từ Dữu Dữu gửi ra một hồng bao lớn tầm 1000 nhân dân tệ.

Cậu ấy chẳng phải vừa đăng ký Wechat sao? Làm thế nào có thể có nhiều tiền như vậy?

Đến chiều, Từ Dữu Dữu cũng không ngủ hết toàn bộ các tiết, tiết học cuối cùng tỉnh lại, cúi đầu nghịch điện thoại trong lớp, tinh thần vô cùng phấn chấn. Giáo viên tiếng Anh thấy học sinh mới chuyển đến cuối cùng cũng "Sống dậy", thậm chí còn gọi cô ấy lên trả lời một vài câu hỏi, nhưng tiết học tiếng Anh thực sự không khó đối với Từ Dữu Dữu, ngược lại cô còn trả lời lưu loát với khẩu âm nước ngoài, khiến giáo viên tiếng Anh cũng phải trầm trồ khen ngợi.  

Sau giờ học, một vài học sinh vui vẻ đến cảm ơn Từ Dữu Dữu vì những hồng bao vừa rồi trong group chat, đồng thời rủ Từ Dữu Dữu đi chơi vào cuối tuần.

Hôm nay là thứ sáu, trường trung học Hồng Loa Thất không phải là trường trọng điểm của thành phố, hiệu trưởng cũng hưởng ứng lời kêu gọi của bộ giáo dục để giảm bớt áp lực học tập cho học sinh, nên lớp 10 lớp 11 thứ 7 không cần lên trường tự học, cuối tuần bọn họ có thể đi ra ngoài chơi hai ngày.

"Không được rồi, mình có chút không thoải mái, cuối tuần muốn ở nhà nghỉ ngơi." Từ Dữu Dữu không đồng ý.

"Sau này có cơ hội sẽ lại cùng nhau đi nhé." Các bạn học khác cũng tỏ vẻ thông cảm, lần lượt xách cặp ra về.

Từ Dữu Dữu cầm sách bỏ vào cặp, đứng dậy thấy Kiều Mộc vẫn chưa rời đi, cô tò mò hỏi thăm: "Tan học rồi cậu còn chưa về à?"

"Hôm nay mình phải trực nhật." Kiều Mộc nói.

"Trực nhật?" Từ Dữu Dữu khó hiểu.

"Chính là quét dọn vệ sinh phòng học." Cậu không biết người nước ngoài có trực nhật không, Kiều Mộc giải thích, "Thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày đều sẽ phân công từng nhóm quét dọn vệ sinh phòng học, cứ luân phiên như thế nên gọi là trực nhật."

Một nhóm người?

Từ Dữu Dữu liếc nhìn cách sắp xếp bàn ghế trong lớp, lập tức hiểu ra: "Một nhóm là hai người ngồi cùng bàn đúng không?"

"Ừ."

"Vậy hôm nay mình trực hả hả?" Từ Dữu Dữu nói.

Kiều Mộc sững sờ, dường như lúc này cậu ta mới nhận ra mình có bạn cùng bàn: "Hôm qua cậu mới chuyển qua nên không cần trực nhật đâu."

"Sao mình có thể làm vậy được?" Từ Dữu Dữu lập tức đặt cặp lại trên bàn, "Cậu muốn mình làm gì? Quét sàn nhà?"

Kiều Mộc thấy Từ Dữu Dữu nài nỉ, cũng không từ chối. Cả hai cùng làm việc, không mất nhiều thời gian để dọn dẹp lớp.

Trên lưng đeo cặp, hai người cẩn thận khóa cửa lớp lại, rồi cùng nhau xách túi rác bước ra ngoài.

"À mà, lát nữa mình sẽ trả lại tiền lại cho cậu." Kiều Mộc đột ngột nói.

"Tiền gì vậy?" Từ Dữu Dữu khó hiểu.

"Hồng bao mà cậu gửi trong nhóm, mình giật được 180 tệ." Kiều Mộc nói.

"Wow, cậu thật may mắn nhe." Từ Dữu Dữu bật cười, "Nhưng tại sao phải trả lại tiền cho mình."

"Nhiều quá, với lại, từ nay về sau cậu đừng phát hồng bao lớn như vậy trong group chat của lớp nữa."

"Không sao đâu, mình có tiền. Bố mình cho mình tiền tiêu vặt hàng tháng, khá nhiều. Tiền của ông ấy có tiêu xài hoang phí cũng chả sao. Dù sao, bây giờ ông ấy cũng chả có trách nhiệm nào với mình ngoài việc chu cấp tiền tiêu vặt." Từ Dữu Dữu nói.

Kiều Mộc giật mình, trong tiềm thức hỏi: "Mẹ cậu có biết không?"

Từ Dữu Dữu ngạc nhiên nhìn Kiều Mộc.

Kiều Mộc vô cùng sửng sốt, biết rằng mình đã lỡ miệng: "Xin lỗi, chủ nhiệm lớp đã nói cho mình biết hoàn cảnh của cậu, để mình còn..."

"Cậu biết bố mẹ mình đã ly hôn? Hay là cậu biết mình bị bệnh tâm lý? "Từ Dữu Dữu hỏi.

Kiều Mộc không ngờ Từ Dữu Dữu lại hỏi thẳng như vậy, cậu vừa luống cuống vừa hối hận.