— QUẢNG CÁO —

Linh Dị Âm Dương

Chương 18: Tú Nương



Tuổi thọ của cây liễu đều vào khoảng hai mươi đến ba mươi năm, có một vài cây có thể sống đến hơn trăm năm. Khi Lan Nguyệt chết đi, trong mắt cô cây liễu đã rất lớn, cho nên hẳn là lúc đó cây liễu đó đã hai mươi năm tuổi có hơn rồi. Ngặt một nỗi mấy nhóc người giấy thì bé tí, chỉ cỡ lòng bàn tay người lớn nên nhìn cái gì cũng thấy to, cái cây chỉ mới bằng cánh tay thì đối với chúng cũng là cây liễu thiệt bự, vì thế sau khi khảo sát qua một lượt thì ba người Cố Cửu chỉ xác định được ba chỗ thật sự có cây liễu rủ lớn mà thôi.

Ba người đành phải đợi buổi tối ra ngoài thêm một chuyến nữa, gọi cô hồn dã quỷ đang cư trú quanh khu này lên nhờ đi tìm thử. Nếu có gặp được quỷ lâu năm sống ở đây cũng dò hỏi thử tin tức của Lan Nguyệt và Tam Lang.

Nhưng không may là hầu hết quỷ hồn đều đã quên hết việc lúc còn sống, cứ ngơ ngơ ngác ngác, số còn lại thì tám phần mười là quỷ dọn từ nơi khác đến nên chẳng biết gì về chuyện của Lan Nguyệt cả.

Ban ngày những quỷ hồn này không ra ngoài được, thầy trò Cố Cửu chỉ có thể tự thân xuất mã, cột xe lừa lộc cộc đi đến các địa điểm có cây liễu rủ ở mấy thôn bên cạnh hỏi thăm. Thời gian hai mươi năm không phải là ngắn, bọn họ chỉ chọn những người có tuổi để hỏi chuyện nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Cố Cửu đấm đấm bắp chân tê mỏi vì đi suốt cả ngày, hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc thì con sông này dài bao nhiêu ạ…”

Phương Bắc Minh trả lời: “Con sông này là sông đổ ra biển, con nói xem nó dài bao nhiêu?”

Cố Cửu nói: “Vậy không chừng hài cốt của Lan Nguyệt trôi từ một chỗ rất xa rất xa tới thì sao ạ?” Con quỷ nước bị họ túm đến bắt đi tìm xương cốt của Lan Nguyệt cũng như vậy, là quỷ từ phương xa đến.

Sông thì dài miên man, biết tìm thế nào được đây? Ngày mai đã là ngày cưới của Vương Tiểu Điệp rồi, nếu nguyện vọng của Vương Tiểu Điệp chỉ đơn giản là được gả cho tình lang thì ngày mai mọi chuyện ắt sẽ êm xuôi. Nhưng éo le là nguyện vọng của Lan Nguyệt vẫn chưa thành, khế ước quỷ vẫn có hiệu lực như cũ, Lan Nguyệt chắc chắn sẽ thực hiện cho bằng được nguyện vọng của mình mới thôi. Với khuôn mặt của Vương Tiểu Điệp đã chết kia, cô ta sẽ bằng cách nào đó đạt được mong ước của mình chăng?

Lúc ba người lê thân thể mệt mỏi về đến nhà họ Vương thì trời đã tối đen. Bọn họ đứng từ xa nhìn vào trong sân nhà thì thấy Lan Nguyệt đang mặc đồ cưới đỏ thắm đứng trong sân nhảy múa.

Không hề có tiếng đàn nhạc đệm theo, Lan Nguyệt chỉ an tĩnh cất bước nhịp nhàng, trên mặt hãy còn vương nét tươi cười. Dáng người cô mảnh dẻ thướt tha, mềm mại bước từng bước vô cùng linh hoạt và điêu luyện, phất tay áo, nhấc chân cao vô cùng tự nhiên, có thể thấy được lúc sinh tiền cô rất am hiểu việc này.

Lan Nguyệt đứng tại chỗ xoay tròn liên tục mấy vòng, Cố Cửu nhìn theo mà choáng váng đến muốn hôn mê.

Thiệu Dật lấy chuôi kiếm gõ lên đầu nhóc một cái, Cố Cửu lập tức hoàn hồn.

Lan Nguyệt khẽ người mấy tiếng, đưa tay áo che đi phân nửa khuôn mặt, lộ ra tư thái quyến rũ ngọt ngào. Cô nhón chân bước đi như chim yến, uyển chuyển tiến về phía họ, chậm rãi cất lời: “Đạo trưởng, ngài tìm được Tam Lang rồi sao?”

Phương Bắc Minh không bị mê hoặc, tức giận nói: “Có mỗi một cái tên, làm gì mà tìm nhanh như vậy được? Đừng có dò xét bọn ta, nếu không phải vì Vương Tiểu Điệp thì ta đã đập cho nhà mi một nhát chết tươi rồi.”

Tuy rằng Lan Nguyệt bị cầm giữ trong thân thể của Vương Tiểu Điệp, nhưng năng lực yêu quỷ của cô ta cũng không bị áp chế hoàn toàn. Cô ta không hề sợ hãi lời đe dọa của Phương Bắc Minh, cô lắc lắc tay áo, thở dài bi ai oán than: “Cây ngô đồng, canh ba mưa rơi, nào hay khổ vì ly biệt. Chiếc lá rụng, một tiếng vang, bên thềm vắng đến bình minh… Tìm mộng đẹp, mộng khó thành, nào ai thấu tấm chân tình…” *

Ngân nga mấy câu thơ thê thiết xong, Lan Nguyệt xoay người bỏ vào trong nhà.

Đương nhiên Lan Nguyệt sẽ chẳng tự nhiên mà ngâm thơ làm gì, chắc chắn là những câu thơ đó tồn tại đâu đó trong miền ký ức của cô. Từ những cử chỉ hành động và lời nói của Lan Nguyệt đêm nay, Cố Cửu đoán được ba chuyện: thứ nhất, cô ta biết nhảy múa, thứ hai, không chỉ biết nhảy múa mà còn biết chữ và thi từ, nhưng từ lời thơ ảm đạm sầu tình và sự tồn tại của người yêu tên là Tam Lang kia có thể đoán được chuyện thứ ba, rất có thể Tam Lang đã bỏ nhà ra đi mãi không về, hoặc cũng có thể tình cảm hai người đã vì lý do gì đó mà rạn nứt.

Nhóm người Cố Cửu cũng lục tục vào phòng. Cố Cửu nấu nước ấm ngâm chân cho bớt lạnh, Phương Bắc Minh lôi thẻ bài gỗ chưa khắc xong ra tiếp tục mài giũa. Đến khi Cố Cửu bò lên giường đi ngủ, đang cơn mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy Phương Bắc Minh đi đến bên cạnh mình, đeo lên cổ mình một thứ gì đó.



Cố Cửu theo phản xạ đưa tay sờ thử thì phát hiện đó là tấm thẻ bài gỗ cứng cứng. Nhóc mở mắt ra, ngu ngơ hỏi: “Sư phụ?”

Phương Bắc Minh xoa đầu Cố Cửu, dặn dò: “Lan Nguyệt đó không phải người lương thiện gì, con đeo thẻ bài này, cô ta sẽ không dễ dàng làm ảnh hưởng đến con được nữa.”

Cố Cửu gật gật đầu, chờ Phương Bắc Minh đi khỏi nhóc liền lập tức ngủ say. Sáng hôm sau tỉnh lại, nhóc nhìn thấy thẻ bài gỗ trên cổ mới sực nhớ lại chuyện tối qua.

Hôm nay là ngày Vương Tiểu Điệp lấy chồng, nhưng vì gả làm thϊếp cho người ta nên không được mặc xiêm y đỏ ngày cưới. Vương Đại Tài tuy rằng không còn cách nào phải thỏa hiệp với yêu sách của con gái nhưng vẫn cảm thấy mất mặt vô cùng, chỉ qua loa chuẩn bị một bàn tiệc, tiếp đón những người thân thiết trong gia đình đến giúp đỡ công việc mà thôi.

Ba người Cố Cửu trà trộn vào đội đưa dâu, đi theo đến nhà họ Hách. Trước khi ra khỏi cửa, Phương Bắc Minh tính một quẻ cho Vương Tiểu Điệp, quẻ đại hung.

Sau khi đội đưa dâu xuất phát, ba người theo đoàn người đi đến hơn hai canh giờ mới đến nhà họ Hách. Người sống ở thời xưa thường sẽ chọn nơi gần bờ sông để an cư lạc nghiệp. Lúc mọi người tiến vào thôn có đi ngang qua bờ sông, cũng chính là một nhánh của con sông dài đổ ra biển kia, hôm qua ba thầy trò đi tìm cây liễu lớn cũng từng đi đến chỗ này.

Nhà họ Hách là địa chủ, khuôn viên nhà hoành tráng cầu kì hơn nhà ngói của bậc trung lưu nhiều. Kiệu nhỏ của Lan Nguyệt đi từ cửa hông vào, không thể làm lễ bái đường thành thân nên nghi thức hết sức đơn sơ. Nhưng họ cũng được nhìn thấy chú rể Hách Nguyên Châu, bộ dạng cũng khá. Hắn ta nhìn Lan Nguyệt cười rất dịu dàng, còn cô vợ cả ngồi bên cạnh chờ được kính rượu thì ánh mắt ghen tức ác liệt không tài nào giấu được, cứ nhìn chòng chọc vào Lan Nguyệt như muốn đục thủng hai cái lỗ trên mặt cô ta vậy.

Cố Cửu nhìn kĩ Hách Nguyên Châu, phát hiện ra mặc dù hắn liên tục mỉm cười, tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn nhưng đôi mắt thì lại không có tiêu cự, giống như một con rối đang bị người ta điều khiển. Cố Cửu tiến đến gần Thiệu Dật, hạ giọng hỏi: “Sư huynh, có phải chú rể bị Lan Nguyệt thôi miên rồi không?”

Thiệu Dật gật đầu: “Thuật pháp của quỷ mị và lệ quỷ dùng để thao túng người khác.”

Cố Cửu không nhìn thấy cha mẹ của Hách Nguyên Châu, sau đó, ba người họ được xem như thân thích mời sang một gian khác dùng trà.

Lúc đưa dâu là sáng sớm, nhưng dù đã giản lược thì khi kết thúc tất cả các nghi thức mặt trời cũng đã ngả bóng về tây. Dùng xong bữa cơm nhà trai thết đãi, ba người đi ra khỏi nhà họ Hách thì trời đã tối hẳn. Bọn họ không thể ngủ lại bên này nhưng vì muốn theo dõi nhất cử nhất động của Lan Nguyệt nên không trở về nhà họ Vương. Phương Bắc Minh còn thả vài người giấy nhỏ ra, dặn chúng chú ý những chuyện xảy ra trong nhà họ Hách.

Thầy trò Cố Cửu đi dọc theo bờ sông, đang lúc Phương Bắc Minh chuẩn bị xem thử nơi này có quỷ nước không để hỏi thăm vài chuyện thì Cố Cửu bỗng nhiên kéo kéo tay áo của y.

“Sư phụ, đằng kia có người kìa.” Cố Cửu trỏ tay chỉ về phía trước, đúng là đằng đó có một đốm lửa đang cháy, còn có cả hai bóng người thấp thoáng, một người ngồi xổm, một người đứng, cả hai đều hướng mặt ra phía con sông.

Họ đang đốt tiền giấy.

Phương Bắc Minh ngừng động tác gọi quỷ nước trên tay, dẫn theo hai đồ đệ đi qua đó.

Một trong hai người kia là một ông cụ râu tóc bạc phơ, người còn lại là một người đàn ông trung niên. Thấy bọn họ sang đây, cả hai đều kinh hoảng dợm chạy đi, nhưng chân người già cả không còn nhanh nhẹn nữa, ông lão bị vấp một cái ngã lăn ra đất.

“Cha!” Người đàn ông vội vàng quay lại ngồi sụp xuống đỡ cha mình.



Phương Bắc Minh cũng ngồi xổm xuống, xem xét tình hình của ông lão đang ôm chân nhăn nhó. Y tiện tay nhéo nhéo vài cái, trấn an hai người: “Lão xoay xoay vài vòng xem…được rồi, không sao đâu, nằm nghỉ vài ngày đừng vận động mạnh là khỏi thôi.”

Ông cụ và người con trai thấy họ là người sống, lại không có ác ý nên mới bình tĩnh lại. Ông cụ hỏi: “Các vị trời tối lỡ đường đi ngang đây à?”

Hôm nay ba người Phương Bắc Minh vì muốn trà trộn vào đoàn đưa dâu nên không ai mặc đạo bào. Phương Bắc Minh nói: “Chúng tôi tới nhà họ Hách đưa dâu.”

Ông lão nghe vậy liền biến sắc, nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt. Người đàn ông còn hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì, đỡ cha mình dậy chuẩn bị rời đi.

Nhóm Cố Cửu muốn biết thêm về nhà họ Hách, dù sao đó cũng là nơi mà Vương Tiểu Điệp nhớ thương mãi không thôi. Cố Cửu quan sát đống lửa bên cạnh còn chưa tắt hẳn, có thể thấy rõ bên trong đang đốt vàng mã cúng tế người đã khuất.

Cố Cửu lên tiếng ngăn hai người lại: “Chú ơi, ông ơi, sao hai người lại đốt vàng mã cho một dòng sông vậy ạ?”

Cố Cửu cao mới đến hông người lớn, ngửa đầu nói chuyện, ngây thơ non nớt, lời con trẻ dễ dàng làm người ta lơi lỏng cảnh giác. Quả nhiên người đàn ông trung niên hòa hoãn lại một chút, trả lời: “Không phải đốt vàng mã cho dòng sông, mà là cho người đã chết dưới sông.”

“Vậy tại sao phải lén lút cúng tế?” Thiệu Dật đột nhiên lên tiếng, thấy hai người lạnh mặt trở lại, nghĩ đến tiếng hầm hừ căm ghét khi nghe đến nhà họ Hách của người con trai, thử suy đoán: “Có liên quan đến nhà họ Hách sao?”

Người đàn ông tỏ thái độ đề phòng rõ ràng: “Đừng có đoán mò!”

Phương Bắc Minh lịch sự chắp tay, ra chiều nài nỉ: “Nếu nói vậy tức là hai vị đây cũng biết việc cưới xin hôm nay của nhà họ Hách. Thật không dám giấu diếm, em gái trong nhà tôi khăng khăng một mực đòi gả vào nhà họ, tôi ngăn trở cách nào cũng không được. Vốn tôi chẳng biết gì về nhà họ Hách cả, nếu được, mong hai vị có lòng tốt chỉ điểm cho đôi điều.”

Phương Bắc Minh diễn xuất như thật, người đàn ông bắt đầu bán tín bán nghi: “Thật như vậy sao?”

Cố Cửu cũng làm bộ tội nghiệp năn nỉ họ.

Người con trai quay đầu nhìn hỏi ý cha mình, thấy ông lão gật đầu liền cẩn thận liếc quanh quất rồi bảo ba người đi đến một chỗ kín đáo hơn gần đó, sau đó mới bắt đầu nói: “Theo ý tôi thì nhà họ Hách kia là một chỗ ăn thịt người không nhả xương.”

Phương Bắc Minh nhíu mày hỏi: “Xin nói rõ hơn?”

Người đàn ông nhìn thoáng qua Phương Bắc Minh một cách thương hại: “Hôm nay là ngày vui của em gái anh, lẽ ra tôi không nên nói lời xui xẻo làm anh bực mình, nhưng hành vi của nhà họ Hách thật sự quá đáng nên tôi phải nói cho anh biết mà dè chừng. Ngày em gái anh gả vào nhà họ chính là ngày giỗ của Hách phu nhân trước kia.”

Chẳng lẽ nhà họ Hách bị điên rồi hay sao, tại sao lại chọn ngày này để đón dâu kia chứ? Cố Cửu thắc mắc ở trong lòng, còn Phương Bắc Minh thì hỏi thẳng luôn.

Người kể chuyện thở dài: “Hách Chấn Văn nhớ mãi không quên vợ cũ, chọc tức vợ hai hiện giờ là Hách Thu thị. Mấy năm gần đây gần như mỗi lần nhà bọn họ có việc vui đãi tiệc đều tổ chức ngay đúng ngày này.”

Bỗng, ông cụ nhỏ giọng mắng mỏ: “Kẻ lòng lang dạ sói Hách Chấn Văn kia, người là do chính tay hắn hại chết. Bây giờ còn bày đặt mèo khóc chuột làm cái gì, làm hại Tú Nương đến chết rồi còn không được yên!”