Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 505



“Sau khi xem xong câu chuyện ảo mộng này, cô vô cùng hoang mang. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Ella thở dài một hơi: “Đợi đến lúc cô hồi phục lại tinh thần, ảo cảnh tan biến, cô vẫn còn đứng ở cửa hang núi không hề bước vào một bước. Một cái rương lặng lẽ nằm trong hang núi, cô bước vào mở rương ra xem thì chính là chiếc áo tơ vàng cô đang tìm.”

“Cô cầm chiếc áo tơ vàng này lên, tiện tay bỏ vào ba lô rồi đi ra ngoài theo đám trộm mộ cổ kia.” Ella nói: “Sau khi ra ngoài, mỗi người đi một hướng, cô cũng trở về thành phố H. Nhưng chuyện kỳ dị đã xảy ra, sau khi cô về tới nhà thì lại phát hiện áo tơ vàng trong túi đã không cánh mà bay.”

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nghe rất nhập tâm, lúc này nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.

“Lúc đó sau lưng cô toát mồ hôi lạnh. Nghiêm túc mà nhớ lại toàn bộ quá trình thì không có ai đụng vào túi của cô cả. Hơn nữa trên đường cũng không hề gặp phải tên móc túi nào, vậy nó có thể đi đâu được? Vào buổi tối lúc đi tắm, cô vô ý ngẩng đầu lên, đột nhiên bị chính mình trong gương dọa chết khiếp. Cô gần như biến thành một người khác, trẻ ra đến hai mươi tuổi. Khoảnh khắc đó, cô nghĩ rằng mình lại nhìn thấy ảo cảnh thôi, nhưng khi cúi xuống nhìn cơ thể mình thì thấy từng khúc thịt mỡ đều trở nên rắn chắc. Đây chính là thân hình năm hai mươi bảy tuổi của cô.”

“Nếu như chỉ có như thế thì cô sẽ không sợ hãi như vậy. Điều khiến cô sợ nhất chính là phát hiện trên người cô còn có một hình xăm kỳ lạ. Cô khẳng định, đời này chưa từng xăm hình nhưng hình xăm này lại xuất hiện trên người cô.”

Ella cười trong đau khổ, ngón tay mở từng chiếc cúc áo.

Trên cái bụng phẳng của bà, một hình xăm hình tròn có kích thước như chiếc mặt nạ xuất hiện trên vùng da xung quanh rốn.

Điều khủng khiếp nhất chính là hình xăm này là khuôn mặt của một người phụ nữ.

Mặt của người phụ nữ này, chân mày bay lượn, ánh mắt lấp lánh, là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn thấy khuôn mặt này, không nhịn được mà run lên.

Trời ơi, thật quá quỷ dị.

“Cô à, cô vẫn nên đi kiểm tra sức khỏe đi ạ.” Thẩm Thất không chắc chắn lên tiếng: “Anh là người thừa kế sở nghiên cứu, thầy giáo của anh ấy chuyên làm các nghiên cứu. Cô có cần đi khám tổng quát không ạ?”

“Không cần, cô đã kiểm tra rồi, cơ thể không có vấn đề gì cả. Cô đã đi hỏi về hình xăm này rồi, trên cơ bản là không thể rửa sạch, trừ khi cắt bỏ toàn bộ lớp da này.” Ella lắc đầu nói: “Bởi vì cơ thể cô biến đổi quá lớn, thật sự là không cách nào có thể giải thích được việc này. Cô chỉ có thể viết đơn từ chức gửi đến trường thôi. Không bao lâu sau, có người liên hệ với cô, nói là có thể giải quyết được vấn đề trên người cô, vì vậy cô đã tới đây. Không ngờ rằng, đây chỉ là một âm mưu nhằm vào cô. Cô bị giam lỏng ở đây, không thể ra ngoài. Chúng bắt cô giao chiếc áo tơ vàng ra, không phải cô không muốn giao mà thật sự không thể giao ra được. Nếu cô đoán không sai thì thực ra chiếc áo tơ vàng đó chính là hình xăm trên bụng cô.”

Lưu Nghĩa cố sức ấn lên đùi mình, sau đó ôm chặt lấy Thẩm Thất: “Trời ơi, Tiểu Thất, cậu đánh tớ một cái đi, có phải là tớ đang nghe chuyện kinh dị không? Sao chuyện kinh dị như thế này lại xảy ra với tớ cơ chứ?”

Thẩm Thất cười gượng: “Tớ cũng cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”

Ella cũng gượng cười: “Cô cứ nghĩ là mình đang nằm mơ.”

“Sao cô không nói chuyện này với chúng cháu? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết là được mà!” Thẩm Thất nói: “Kéo dài như thế này cũng không phải là biện pháp phải không?”

“Chuyện thế này bảo cô phải nói sao chứ?” Ella thở dài: “Cô cứ có cảm giác chuyện này sẽ có chuyển biến tốt. Nói không chừng, một thời gian sau, hiệu quả này sẽ dần dần biến mất thì sao? Cho dù phẫu thuật thẩm mỹ cũng không có hiệu quả kỳ diệu như vậy mà! Nếu như khiến các cháu sợ hãi, rồi lại sợ bóng sợ gió, cô cũng không muốn như vậy”

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đồng thời gật đầu.

Quả thật là còn đáng sợ hơn phẩu thuật thẩm mỹ.

Chính là thay da đổi thịt.

Lưu Nghĩa buồn bã nói: “Nhưng trước mắt phải làm sao đây?”

Đúng vậy, lúc này phải giải thích sao?

Vị trí của hình xăm lại không thể tùy tiện cho người khác xem được!

Đây không phải một cây dao hay một bộ đồ, không phải thứ có thể giao cho đối phương được.

Đây là một khúc thịt trên cơ thể đấy!

Vừa rồi chỉ có một mình Ella buồn bã, bây giờ Thẩm Thất và Lưu Nghĩ cũng phát sầu luôn rồi.

Ba người buồn phiền nguyên nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra một cách giải quyết hợp lý.

Người ta không cần tiền mà chỉ cần áo tơ vàng thôi!

Nhưng chiếc áo tơ vàng này lại không thể cởi ra được!

“Thôi, tùy bọn họ ra điều kiện vậy.” Ella suy sụp nói: “Cô đã hết cách rồi, cho dù bị giam cả đời cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.”

Thẩm Thất không thể đồng ý với câu nói này được: “Vậy sao được chứ? Cho dù phải trả cái giá đắt như thế nào cũng phải rời khỏi nơi này. Cô à, cô đừng lo, chuyện tiền nong để cháu nghĩ cách. Cháu sẽ nói với anh một tiếng, phía anh có nhiều tiền hơn cháu!”

Lưu Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy, sao có thể bị giam cả đời được chứ! Bây giờ cô đã trẻ ra như thế này, tất nhiên là còn rất nhiều rất nhiều khoảng thời gian tươi đẹp rồi!”

Ella sờ lên mặt mình: “Bây giờ cô không dám soi gương nữa, thật sự rất đáng sợ.”

Thẩm Thất an ủi: “Cứ coi như cô ăn tiên đơn cải tử hoàn đồng đi! Dù sao nhà chúng ta cũng không có người thân nào khác. Người nhà mình có thể chấp nhận là được rồi! Từ chức giáo sư đại học thì đã sao, cùng lắm thì làm công việc khác! Đổi một nơi mới mẻ bắt đầu lại từ đầu.”

“Nhưng làm sao để giải thích được việc khuôn mặt không giống với chứng minh thư?” Ella vẫn bất an.

Lưu Nghĩa vỗ đùi, trả lời: “Chuyện này đơn giản mà! Cứ nói là đến Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ! Sau đó nói vốn thích tập thể hình nên mới giữ được dáng vẻ của tuổi hai mươi! Cô nhìn cháu xem, không phải cháu cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi ư? Chẳng phải thân thể cháu cũng rắn chắc ư?”

Thẩm Thất lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, cứ nói như thế. Dù sao, nhất định phải bàn bạc kỹ với tộc trưởng ở đây, phải trả cái giá như thế nào cũng phải khiến đối phương chấp nhận! Dù sao cái thứ này không thể lấy xuống được, chúng ta cũng không còn cách nào, phải không?”

Lưu Nghĩa nói: “Đúng vậy, không thể vì muốn giao cho đối phương mà cắt bụng ra cho họ được đúng không? Hơn nữa, họ lấy một mảnh da bụng thì cũng có ích gì chứ?”

Vừa nghĩ đến cảnh tượng máu me đầm đìa Thẩm Thất lại sợ run cả người.

Thực quá kinh ngạc mà.

Thẩm Thất nói: “Sau này cô thích làm khảo cổ thì cứ đơn giản mà làm khảo cổ là được rồi. Chỉ cần không liên quan đến công chức, trên cơ bản là không có vấn đề gì.”

Nghe thấy những lời an ủi của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa, trong lòng Ella cũng dễ chịu hơn đôi chút.

“Cũng may có các cháu khuyên cô. Nếu không, những ngày này phiền não đến chết mất.” Ella thở dài, sờ lên mặt mình nói: “Trước đây cứ luôn than phiền mình nhanh già, không bao lâu mà mình đã già rồi. Nhưng đột nhiên lại trẻ ra chỉ trong một đêm, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Trong lòng giống như ngồi xe lên núi vậy, gập ghềnh gập ghềnh, quả thực không hề dễ chịu.”

Thẩm Thất đứng lên nói: “Cháu đi bàn bạc với Nhật Ninh một lát. Sau đó sẽ gọi điện cho anh để tính xem chuyện này nên xử lý như thế nào. Chúng cháu đã đến đây rồi thì tuyệt đối sẽ không cứ như thế mà trở về đâu.”

Lưu Nghĩa cũng đứng lên nói: “Cô cứ nhẫn nại thêm mấy ngày nữa, chúng cháu nhất định sẽ nghĩ cách dẫn cô rời khỏi đây! Cháu thấy người ở Mạc Gia trấn cũng không phải là loại người không nói đạo lý. Tộc trưởng kia hình như rất thích Tiểu Thất, Tiểu Thất nói chuyện đàng hoàng với ông ấy, chắc sẽ có cách giải quyết khác.”

Thẩm Thất gật đầu.

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng đứng dậy tạm biệt.

Rời khỏi phòng, hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu nói xem, năm xưa là ai đã phát minh ra bảo bối này cơ chứ? Với trình độ sản xuất thời đó lại có thể chế tạo ra được thứ nghịch thiên như vậy? Tớ hoài nghi liệu hắn có phải là người tiền sử hay không ấy?”

Lưu Nghĩa giơ tay sờ sờ lên đầu Thẩm Thất: “Đầu óc của cậu càng ngày càng lớn rồi, không viết truyện thì thật là đáng tiếc.”

“Nhưng mà việc này dựa vào khoa học thì không cách nào giải thích được.” Thẩm Thất không phục liền trả lời: “Còn những chuyện mà chúng ta đã gặp phải trong nghĩa địa, cậu có thể giải thích được không?”

Lưu Nghĩa lắc đầu: “Cái này cũng đúng. Tớ cảm thấy từ sau khi quen biết với các cậu, nhân sinh quan của tớ đột nhiên bị phá vỡ hết!”

“Tớ cũng vậy mà!” Thẩm Thất không nhịn được nói: “Thời học đại học năm đó, tớ là người theo thuyết chủ nghĩa vô thần nhé!”

Hai người đều bất đắc dĩ mà lắc đầu cảm thán.

Lúc về tới gác nhỏ, hình như mọi người đã bàn xong chuyện quan trọng rồi.

Sau khi Thẩm Thất bước vào, gọn gàng dứt khoát nói chuyện với tộc trưởng Mạc: “Chúng tôi đã gặp cô rồi, hơn nữa cũng đã hỏi rõ mọi chuyện. Xin lỗi, tộc trưởng, chúng tôi thật sự không thể trả áo tơ vàng cho mọi người được.”

Lời của Thẩm Thất khiến toàn bộ những người có mặt tại đây đều tập trung ánh mắt vào cô.

Thẩm Thất nhìn bọn họ, nét mặt của họ rất bình tĩnh.

Hử? Rất bình tĩnh ư?

Tại sao lại rất bình tĩnh nhỉ?

Thẩm Thất nói lại một lần: “Tôi nói áo áo tơ vàng này có thể không thể trả lại được!”

Tộc trưởng Mạc gật đầu: “Là việc nằm trong dự tính.”

Thẩm Thất nhất thời kinh ngạc: “Hả?”

Đều nằm trong dự tính rồi, vậy còn chưa thả người ra là có ý gì đây?

Hạ Nhật Ninh đứng lên, kéo Thẩm Thất tới bên cạnh mình nói với tộc trưởng Mạc: “Nếu đã không thể trả được vậy thì làm theo giao ước của chúng ta chứ nhỉ?”

“Hạ tổng đã thẳng thắn như vậy, lão già này nào dám không nghe lời?” Tộc trưởng Mạc chắp tay hành lễ với Hạ Nhật Ninh: “Mọi việc đều phiền Hạ tổng rồi.”

“Nói hay lắm.” Hạ Nhật Ninh gật đầu mỉm cười, nói: “Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

“Đi thong thả, không tiễn.” Tộc trưởng Mạc gật đầu.

Đầu óc Thẩm Thất vẫn đang mơ hồ thì đã Hạ Nhật Ninh dẫn ra ngoài.

Dọc đường đi, Thẩm Thất không hề hỏi gì cả.

Mãi đến lúc rời khỏi trấn, cuối cùng Thẩm Thất không nhịn được: “Rốt cuộc mọi người đã nói những gì vậy?”

Hạ Nhật Ninh thở nhẹ một hơi: “Bọn anh chỉ nói về chuyện cô có biến đổi gì thôi.”

Thẩm Thất ngơ người: “Anh đã biết rồi ư?”

“Một chút, cụ thể thế nào thì vẫn phải nghe bọn em nói.” Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Nói đi, có phải cô đã gặp phải tình huống gì không?”

Thẩm Thất gật đầu, sau đó kể hết những gì mình và Lưu Nghĩa đã nghe thấy cho mọi người.

Nghe Thẩm Thất kể xong, mỗi người một vẻ mặt.

Có điều, mọi người đều nhao nhao bày tỏ rằng chuyện này là không thể nào!

Quả thực có thể liệt vào mười câu đố lớn không thể giải đáp mà!