Lập Quốc Ký III

Chương 4: Càng không nên đắc tội nữ nhân





Chương 4: Càng không nên đắc tội nữ nhân
Thành Lạc Thiên vẫn là hôn hôn mê mê, nửa tỉnh nửa ngất dập dềnh trên sóng biển đại dương. Những cơn sóng liên tiếp nhồi hắn theo một nhịp điệu riêng kỳ bí. Biển cả bao la đánh hắn trôi trôi nổi nổi không biết trời không biết đất. Bản thân hắn ngập trong làn nước biển đen lạnh buốt, sớm đã tê dại mất hết cảm giác. Đầu óc hắn quay cuồng, không còn suy nghĩ được bất cứ thứ gì. Chỉ có hai tay hắn là ôm chặt súc gỗ vừa bám được. Chính nhờ súc gỗ này mà hắn có thể nổi lên được, đây là hy vọng sống sót duy nhất của hắn trong lúc này.
Xung quanh là nước biển, trên đầu là mưa giông. Lạc Thiên cố gắng nhìn xung quanh cũng không tìm thấy được ánh đèn của chiếc thuyền buồm trắng đâu nữa. Có lẽ hắn đã bị sóng biển cuốn ra xa khỏi tàu rồi. Mà có lẽ, hắn cũng sắp đi chầu long vương nữa không chừng. Mệt mỏi và tuyệt vọng khiến hắn một lần nửa bất tri bất giác. Một cơn sóng lớn đánh tới làm Lạc Thiên bị cuốn trôi đi. Rốt cuộc biển khơi sẽ đẩy hắn đến tận nơi nào.
^_^

Cảm nhận đầu tiên của hắn chính là mình vẫn đang trôi bồng bềnh trên mặt biển. Nơi hắn đang nằm nhấp nhô nhấp nhô theo một nhịp điệu đều đặn quen thuộc. Lạc Thiên vẫn nghe được bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào ì oạp. Hắn chợt mở bừng mắt nhìn chằm chằm vào một cái trần nhà xa lạ.
Đây không phải là căn phòng của hắn trên thuyền buồm. Lạc Thiên vỗ vỗ trán cố nhớ lại những chi tiết rời rạc vừa xảy ra. Đêm qua chiếc thuyền của hắn gặp bão và Lạc Thiên đã bị sóng đánh văng xuống biển. Hắn nhớ lại những cơn sóng kinh hoàng đã cuốn lấy mình chìm vào lòng đại dương như thế nào. Bóng đêm hãi hùng khiến hắn có cảm giác lạc lõng như thế nào. Hai cánh tay vô lực mất sức làm hắn sực nhớ lại mình cố bám lấy một súc gỗ để níu kéo sự sống như thế nào.
Đây không phải là thuyền buồm, vậy chắc hẳn hắn đã được một chiếc thuyền khác vớt được rồi. Bên ngoài ô cửa sổ của khoang thuyền vẫn là bầu trời đêm vắng lặng. Biển không nổi gió lớn mà cũng không có bất kỳ trận mưa rào. Các vì tinh tú rực rỡ có thể nhìn rõ ràng được, còn ánh trăng khuyết mờ mờ một góc trời. Lúc này không phải là cái đêm giông bão mà hắn bị đánh rớt xuống thuyền nữa.
“Rốt cuộc mình đã ngất đi hết mấy ngày? Còn đây là chiếc thuyền nào? Đang đi về đâu?” Có muôn vàn câu hỏi xoay xoay thúc giục hắn tìm giải đáp.
Hắn trở người ngồi dậy nhìn khắp căn phòng. Gian phòng nhỏ nằm trong khoang tàu lớn, chiếc cửa sổ bé xíu trong phòng cách mặt nước biển cũng không là bao. Có lẽ do hắn bị hôn mê nên trong phòng không có thắp bất kỳ ánh nến nào. Nhưng cũng không sao, bởi vì với cặp mắt của mình Lạc Thiên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ căn phòng dù đó là một đêm trăng khuyết.
Lạc Thiên rời khỏi giường, mở cửa phòng bước ra một khoảng hành lang dài vắng lặng. Chẳng lẽ khu vực này chỉ có một căn phòng của hắn là có người sống thôi sao. Cuối hành lang là mấy bậc cầu thang dẫn lên trên bong thuyền. Lạc Thiên lần mò trèo lên, hy vọng tìm được người nào đó để hỏi chuyện. Dù sao cái mạng của hắn cũng là do người ta vớt lên, cũng nên cảm tạ một tiếng. Sẵn tiện hỏi họ con tàu này đang đi về đâu, để xem hắn có thể quá giang về lại Việt quốc nữa không.
Trên bong tàu, làn gió biển mát mẻ thổi vù vù mang đến tiếng ồn ào huyên náo vọng đến từ xa xa. Thì ra không phải trên tàu này ít người mà cơ bản là bọn họ đã tụ tập hết ở một chỗ tiệc tùng náo nhiệt. Lạc Thiên đang đi bên mạn một con tàu vô cùng lớn, bên cạnh hắn là một bức tường gỗ với các cửa sổ sáng đèn cao cao phía bên trên. Lạc Thiên đi mãi trên đoạn hành lang dài hẹp cập mạn thuyền đó, mới tìm được một cánh cửa để đi vào phần kiến trúc bên trong. Trước mắt hắn lại là một loạt những bậc cầu thang, và tiếp nối là một dãy hành lang với rất nhiều cánh cửa. Hắn lại tiếp tục tiến vào, mắt mở lớn để nhìn suốt đến cuối hành lang. Lạc Thiên định kiểm tra bên trong cánh cửa đầu tiên, nhưng vài tiếng động ồn ào thu hút hắn đi tiếp.
Cánh cửa phòng thứ năm, bên trái đoạn hành lang thì ra chỉ khép hờ hờ. Ánh sáng trong phòng hắt ra hành lang, tự nhiên trở thành mục tiêu nổi bật thu hút hắn bước tới. Lạc Thiên chưa kịp lên tiếng hỏi, thì tiếng thở dốc nỉ non của một đôi tình nhân đang hoan lạc khiến hắn im bặt. Theo phép ‘lịch sự’ tối thiểu, hắn biết mình không nên lên tiếng phá hỏng không khí của họ lúc này. Hắn hết sức ý tứ, im lặng ghé mắt dòm vào trong.
Đó là một căn phòng ngủ được bày biện xa hoa rực rỡ. Dưới ánh đèn cầy sáng trưng là đôi nam nữ đang quằn quại trên sàn nhà. Người nam nhân béo ú loã lồ đang vồ vập cô tình nhân nhỏ chẳng khác nào một con thú kinh tởm. Còn cô gái xinh đẹp một bên áo bị kéo lệch, làm lộ ra bờ vai trắng nõn nằm bên dưới, quằn quại rên lên những tiếng kêu kiều mị.

Thành Lạc Thiên mười lăm tuổi xuất môn, đã học theo nghề kinh thương của gia tộc. Năm nay hai mươi tuổi, cũng tự cho rằng mình đã trở thành một thương gia sành sỏi đời rồi. Vì vậy mấy công việc tiếp khách, bàn việc làm ăn nơi kỹ viện trăng hoa, đối với hắn cũng không phải xa lạ gì. Đối với việc trai gái truy hoan, hắn hoàn toàn không có ý kiến. Hắn im lặng đứng nhìn không phải bởi tò mò, mà bởi vì phát hiện tình hình có chút kỳ quái, không ổn ở nơi đây.
Dưới con mắt thần thông của hắn, nữ tử kia hoàn toàn không phải đang phát tiết mà chỉ là đang diễn trò. Cô nàng đầu tóc tán loạn, thân hình uốn éo kiều mị dưới thân đàn ông, nhưng điệu bộ chắc chắn là giả tạo. Gã kia cơ bản chỉ là mới hôn nàng ta, nên không thể nào tạo ra kích thích cuồng nhiệt đến nỗi phải rên xiết lên như thế. Lạc Thiên dùng hết các kinh nghiệm lão luyện của mình nhìn ra điệu bộ diễn kịch của nữ nhân.
“Thật là thô thiển, diễn xuất thật sự tồi!” Lạc Thiên dùng tư cách là một chuyên gia nói xạo, sư phụ lừa gạt để phán xét.
Trong lúc hắn đang suy tư phân tích thì cô nàng xinh đẹp nhanh chóng chụp lấy cây trâm trên đầu, đâm nhanh vào sau gáy người đàn ông.
Động tác đột ngột này làm Lạc Thiên ngẩn hết cả người. Đây rốt cuộc là loại diễn biến gì vậy, đang truy hoan sao tự nhiên lại trở thành án mạng? Mà nữ nhân kia vô cùng lạnh lùng độc ác ra tay, động tác vừa nhanh vừa chính xác, dường như rất quen thuộc với mấy việc này. Cái xác gã đàn ông loã lồ bị nàng ta lạnh lùng hất sang một bên. Nàng ta đứng dậy kéo thẳng váy áo mình lại, rồi dùng chân hất mặt xác chết quay đi chỗ khác. Một đòn đâm sau gáy vừa hiểm vừa độc như thế, khiến nạn nhân chết ngay lập tức. Gã thậm chí còn không kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, thì đã bị đẩy ngay xuống hoàng tuyền rồi.
Lạc Thiên hoảng hốt nhận ra, mình đột nhiên bất đắc dĩ trở thành nhân chứng duy nhất ột màn ám sát này. Hai người bọn họ là ai? Còn người nam nhân kia rốt cuộc đã gây ra tội gì mà bị nàng ta giết chết? Không phải là đắc tội với nàng đi chứ? Cổ nhân có dạy ‘Thà đắc tội với tiểu nhân chứ đừng đắc tội với phụ nữ’, bởi vì phụ nữ vốn hiểm độc còn hơn tiểu nhân rất nhiều. Câu nói này khiến Lạc Thiên hiện nay rất đồng tình. Bởi vì hắn tự nhận mình là tiểu nhân, nhưng cũng không hề suy nghĩ ra tay sẽ hiểm độc như nàng ta vậy. Lạc Thiên lặng lẽ rút êm, không muốn bị trở thành nhân chứng. Mấy vai nhân chứng này, rất thường bị truy sát diệt khẩu về sau.
“Nếu nàng ta biết có người đã nhìn thấy mình giết người, thì có phải hay chăng nhẫn tâm một chút, sát nhân bịt miệng. Tốt nhất là mau mau rời khỏi địa phương nguy hiểm này.”
Thế nhưng, hễ người ta vội vàng thì y như rằng dễ bị vấp váp. Lúc chạy ngược ra, không cẩn thận nên hắn đá mạnh vào cậy kiểng để sát tường, gây nên tiếng soạt nhẹ.
“Hy vọng nữ sát nhân không nghe ra!”
Thế nhưng trái với hy vọng của Lạc Thiên, cánh cửa căn phòng thứ năm bật mở. Một thân ảnh lao nhanh ra hành lang đứng nhìn về phía hắn, nàng ta hét to.

- Ai đó?
Lạc Thiên quay đầu lại nhìn về phía thân ảnh được ánh sáng từ căn phòng hắt ra soi rõ. Bây giờ hắn phải làm sao?
Bỏ chạy? Hắn không biết đối phương lai lịch thế nào, chỉ cần biết hắn là tên thương gia yếu ớt không có chút võ công, hy vọng chạy thoát dường như không có. Hơn nữa hắn đang ở trên chiếc tàu xa lạ, phía trước mắt chỉ có mấy bậc thang dẫn ra ngoài mạn thuyền. Chẳng lẽ hắn bỏ chạy ra ngoài, rồi nhảy xuống biển tẩu thoát. Cách này cũng giống như giúp đỡ người ta giết người bịt miệng dễ dàng hơn thì có.
‘Cùng tắc biến, biến tắc thông.’Trong đầu óc gian thương của hắn rào rào đưa ra hàng loạt các phân tích, và khả năng sắp tới sẽ diễn ra. Cuối cùng bong một tiếng, hắn nghĩ ra được một kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ, để thoát ra được khỏi hoàn cảnh ‘chỉ có người chết mới không biết nói’ này.
Lạc Thiên tươi cười thân ái, đi hướng về phía nữ nhân vừa chạy ra. Hai bàn tay hắn giơ thẳng ra phía trước lần mò trong không khí. Đôi mắt lờ đờ đứng tròng như đang nhìn về một không gian vô định.
- Cô nương, xin làm ơn chỉ giúp kẻ mù này, ta hiện tại đang ở nơi đâu?
Đúng vậy, kẻ chết không biết nói, còn kẻ mù thì không thấy gì.“Ta đây là một tên mù vô hại, hoàn toàn không thấy được ngươi đã giết người. Vì vậy ngàn vạn lần cũng đừng giết ta diệt khẩu à nha