Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 27





Ngón tay Chu Tư Dịch giữ lại sau tai Từ Vị, thật ấm áp.

Đụng đến trong lòng Từ Vị có chút ngứa, nhắm mắt làm gì? Từ Vị ngơ nhác nhìn Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch giữ cằm Từ Vị, khiến cho cậu ngẩng đầu, sau một khắc Từ Vị nghe đến tiếng lầm bầm, mùi thơm đạm bạc cây cỏ quẩn quanh.

Chu Tư Dịch che mắt Từ Vị, liền phun hai lần.

Từ Vị "..."
Đại gia ngươi!!
Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, đem nước hoa ném lên bàn, nói "Những thứ đó sau này đừng để xuất hiện trước tầm mắt ta."
Từ Vị liên tiếp hắt xì hai cái mới dừng lại, Chu Tư Dịch đã ngồi trên ghế sofa, áo ngủ màu đen giữ trên người bằng đai lưng mỏng, chân thẳng tắp lộ ra.

Quá xấu hổ rồi.

"Ngài không phải người B thị?"
"Không phải." Chu Tư Dịch cầm một điếu thuốc khẽ cắn, tay khoác trên ghế, nhấc lên đôi mắt nhìn kỹ Từ Vị "Ai nói cho cậu biết ta là người B thị?"
"Chứng minh thư _____ " Từ Vị liền hắt hơi một cái, mới vừa nãy hít đầy nước hoa, nước mắt lưng tròng "Tôi nghĩ ngài thích ăn, mới mua."
Ánh mắt Chu Tư Dịch đã ấm lên nhiều, cầm lấy bật lửa châm thuốc lá, vẫy tay, giọng nói trầm thấp, khàn khàn mê hoặc "Lại đây."
Muốn làm cái gì? Từ Vị trong đầu đinh đinh cảnh báo.

"Dịch ca?"
Chu Tư Dịch nhíu mày, đem bật lửa thả xuống bàn kêu cạch một tiếng, hắn nhàn nhạt nói "Ta sẽ ăn thịt cậu? Hửm? Lại đây ngồi."
Từ Vị đi tới ghế đối diện ngồi xuống, tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nhìn Chu Tư Dịch.

"Hôm nay Vương Á không đưa lịch trình tới, ngài có gì dặn dò không?"
Từ Vị rất sạch sẽ, tạo cảm giác một thiếu niên trong sáng.

Áo sơmi trắng quần dài màu đen, kỳ thực cậu mặc quần bò sẽ càng đẹp hơn một chút, quần âu đen có điểm trưởng thành.

Mắt thẩm mỹ của Vương Á rất tốt.

Chu Tư Dịch vừa mới nghiêng người, Từ Vị lập tức đem gạt tàn thuốc lá đưa tới trước mặt hắn, trong mắt Chu Tư Dịch tràn lên ý cười "Tối qua ngủ không ngon?"
"Không ngủ được." Từ Vị không dám nói là bị Chu Tư Dịch làm cho phát hoả.

"Ghế sofa quá hẹp?"

"Không phải tại ghế sofa _____ "
"Tối nay ngủ trong phòng." Chu Tư Dịch nói "Đều là nam nhân, cũng không có gì."
Trong đầu Từ Vị đứt cái phựt.

Là ngủ chung giường!!
"Hôm nay ngài không trở về D thành?"
"Cậu muốn về rồi?"
"Tôi theo ngài." Từ Vị chú ý dùng từ, một bên đánh giá biểu tình của Chu Tư Dịch, chỉ lo lỡ lời.

"Xế chiều đi chơi bóng." Chu Tư Dịch đứng dậy đem nửa điếu thuốc còn lại đưa cho Từ Vị "Hút thuốc?"
Muốn đánh cũng không quất lại còn làm khó!
Từ Vị nhìn điếu thuốc, Chu Tư Dịch nhìn cậu.

Giằng co nửa phút, Chu Tư Dịch một bộ dáng cậu không nhận ta không bỏ qua.

Từ Vị tiếp nhận thuốc lá từ Chu Tư Dịch, một câu cảm tạ không làm sao thốt ra được.

Đầu lọc hơi ẩm ướt, Từ Vị cắn môi, đây là Chu Tư Dịch vừa hút qua.
Chu Tư Dịch híp mắt lại, ngón tay trượt qua đầu Từ Vị "Mắc bệnh sạch sẽ?"
Từ Vị rũ tay xuống "Không có."
"Chơi bóng và bắn tên cậu thích cái nào?" Chu Tư Dịch thuận thế dựa vào trên tay vịn sofa, tay khoát lên bả vai Từ Vị.

Từ Vị chỉ muốn đem cánh tay hữu lực kia ném ra.

"Bắn tên." Từ Vị căn bản sẽ không chọn đá bóng.

"Bắn tốt hay không?" Chu Tư Dịch nhàn nhạt hỏi.

Hắn nhìn Từ Vị hút thuốc, này cũng tính là gián tiếp hôn môi.

"Tương đối."
"Cậu am hiểu cái gì?"
Từ Vị ngẩng đầu nhìn Chu Tư Dịch, hai người đối diện tầm mắt, ánh mắt nóng bỏng, Từ Vị cấp tốc dời đi, Chu Tư Dịch nắm chặt tay Từ Vị, cúi đầu hơi thở ấm áp rơi xuống lỗ tai Từ Vị "Hửm."
Từ Vị run một cái, tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay, cậu giật mình nhảy dựng lên.

Ánh mắt Chu Tư Dịch lãnh diễm đánh giá Từ Vị "Kích động như thế?"
Từ Vị đem thuốc dập tắt ném vào gạt tàn "Nóng quá."

"Ta xem nào." Chu Tư Dịch gần đây không có việc gì, nhàn rỗi a nhàn rỗi.

"A?"
"A cái gì?" Chu Tư Dịch nói "Đưa tay cho ta."
"Không sao cả."
"Đưa."
Từ Vị đối diện đôi mắt lạnh lùng của Chu Tư Dịch, thời điểm hắn không cười thật khiến người ta sợ hãi, Từ Vị tê cả da đầu "Tôi thật không sao đâu, chạm vào tàn thuốc một chút."
Mặt Chu Tư Dịch không hề có cảm xúc, chỉ nhìn Từ Vị.

Khoảng chừng một phút, Từ Vị đưa tay tới trước mặt Chu Tư Dịch "Không sao thật mà."
Chu Tư Dịch không có đụng vào tay Từ Vị, đứng lên "Chuẩn bị đồ, chiều xuất phát."
Từ Vị "..."
Chu Tư Dịch thực sự là tính nết thất thường.

Hắn trở lại phòng ngủ, cậu ở phòng khách ngồi năm phút đồng hồ, đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ "Dịch ca, ngài có muốn ăn điểm tâm không?"
Phải làm đúng chức trách của người trợ lý.

Một cái gối bay ra, Từ Vị lắc mình tránh né.

Chu Tư Dịch lập tức kéo quần lên đi ra, hắn đeo thắt lưng liếc nhìn Từ Vị "Sữa bò thêm đường, một phần ngũ cốc."
Từ Vị "..."
Chu Tư Dịch mặt liệt thật không thích hợp với đồ ngọt đi?
"Không nghe rõ?"
Từ Vị liền vội vàng gật đầu "Tôi gọi điện kêu bọn họ đưa tới."
Chu Tư Dịch cầm lấy một cái T shirt mặc vào, hắn rất hiếm khi mặc trang phục thoải mái ở nhà.

Thời điểm hắn chỉnh dây lưng Từ Vị nhìn thấy trên lưng có một hình xăm chữ L.

Da dẻ Chu Tư Dịch trắng đến chói mắt, hình xăm đặc biệt rõ ràng, Từ Vị nhìn qua một chút.
Chu Tư Dịch kéo áo xuống che đi hình xăm, chữ kia là tên của người đi?
Cậu chưa kịp hỏi thì có tiếng gõ cửa, Chu Tư Dịch kêu Từ Vị mở cửa.

Từ Vị chạy đi mở cửa, liền cùng một cô gái xinh đẹp hai mắt nhìn nhau, Từ Vị ngẩn ra.

Nàng mang vẻ đẹp thanh thuần, mặc quần dài.


"Tư Dịch đang ở đây?"
Ai vậy?
Từ Vị còn chưa có nghĩ rõ ràng thì trên bả vai xuất hiện một cánh tay, cửa triệt để được mở rộng, Từ Vị cả người đều cứng lại.

Cậu đang bị Chu Tư Dịch ôm vào lòng, lưng của cậu cùng lồng ngực Chu Tư Dịch khăng khít, chặt chẽ dán vào nhau.

Nhiệt khí xuyên qua vải vóc mỏng manh rơi vào trái tim Từ Vị, cậu liều mạng không để mình nghĩ lung tung.

Chu Tư Dịch tại sao giúp đỡ cậu nhiều như vậy? Chu Tư Dịch tại sao đối xử tốt với cậu? Tại sao ngày hôm qua Chu Tư Dịch đem cậu đè xuống giường? Chu Tư Dịch tại sao muốn cùng cậu thân mật?
Hắn nắm chặt tay Từ Vị, ngước mắt nhìn người phía trước "Có việc gì?"
Triệu Nguyệt sắc mặt đột biến, nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch đặt cằm lên bả vai Từ Vị, mang chút ám muội mà cọ cọ.

Cả người Từ Vị đều phát nhiệt.

"Không có gì." Triệu Nguyệt rất khó khăn để duy trì tao nhã, khoé miệng méo xệch "Tôi đi trước."
Quay người chạy nhanh đi, Từ Vị đè nén tâm tình của mình, khép cửa lại.

Chu Tư Dịch buông lỏng cậu ra, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, ngồi vào ghế sofa giơ tay đỡ chán "Đau đầu.

Đến, giúp ta xoa bóp."
Từ Vị đi tới đứng ở một bên, lặng lẽ thở dài, sốt ruột làm cho cậu muốn đem Chu Tư Dịch đặt ở dưới thân _____ mạnh mẽ ép hỏi hắn đến cùng là có ý gì, bất quá Từ Vị không dám.

Từ Vị đặt tay lên huyệt thái dương của Chu Tư Dịch, rất nhẹ xoa bóp, thật khiến người ta thoải mái, hắn nhắm mắt thả lỏng hai tay.

"Ngày mai quay lại D thành."
Từ Vị không biết trả lời như thế nào, liền không nói gì.

Cậu ngắm nhìn giương mặt tuyệt mỹ của Chu Tư Dịch? Mới vừa cô gái kia là ai? Tình nhân của Chu Tư Dịch?
Chu Tư Dịch không có ý muốn giải thích, hắn được Từ Vị xoa bóp đến ngủ quên, thẳng đến tận khi bữa sáng đưa tới.

Chín giờ rưỡi Vương Á đến, Từ Vị có hơi bất ngờ, hai người cười cười chào hỏi "Đã thích ứng được với B thị chưa?"
"Ở đây rất tốt."
Chu Tư Dịch nói "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong, ở dưới lầu."
"Chìa khoá xe."
Vương Á đặt chìa khoá xe lên trên bàn, Chu Tư Dịch ngồi dậy vận động cơ thể "Đi."
Vương Á rời đi, Chu Tư Dịch cầm lấy chìa khoá xe cất vào túi, cũng hướng bên ngoài đi, Từ Vị vội vàng đuổi theo, trước tiên tới nhấn nút thang máy "Dịch ca, đi tầng mấy?"
"Tầng một phụ."
Thang máy đến bãi đậu xe dưới hầm, Chu Tư Dịch đi thẳng tới chiếc xe việt dã đen.


Chu Tư Dịch ngồi vào ghế điều khiển, Từ Vị do dự một chút liền ngồi vào phó lái, kéo lên dây an toàn "Tôi không cần phải lái xe?"
"Cậu không biết lái loại này." Chu Tư Dịch nói thẳng.

Từ Vị "..."
Cậu làm tài xế thì có ích gì chứ? Đến bây giờ cũng chỉ mới vài lần cầm qua vô lăng!
Mười một giờ bọn họ rời khỏi nội thành B thị, lên xa lộ, Từ Vị nhìn bảng tên đường cao tốc.

.

truyện teen hay
Chu Tư Dịch là muốn đi đâu?
Khủng hoảng cùng bất an chiếm lĩnh đầu óc.

Chu Tư Dịch sẽ không hại cậu đi? Hắn là nhị thiếu gia cao cao tại thượng, có thể có mưu đồ gì?
Xế chiều, xe dừng lại tại một khu nhà hàng tự phục vụ.

Từ Vị muốn gọi điện cho mẹ nhưng phát hiện nơi này không có sóng, cậu quơ quơ điện thoại, bất đắc dĩ bưng khay thức ăn đưa tới trước mặt Chu Tư Dịch "Ngài muốn ăn bánh chưng không? Cũng gần dịp tết đoan ngọ rồi."
"Ừm."
Từ Vị để điện thoại xuống, Chu Tư Dịch ngồi nhìn bánh chưng không có ý định động tay.

Từ Vị cho là Chu Tư Dịch ngại bẩn không lột vỏ, liền xé lớp lá ngoài ra, lấy thêm đường đẩy tới trước mặt hắn, nói "Ngài dùng thìa ăn, sẽ không bẩn tay."
Đứa nhỏ mười tám tuổi lại phải ở đây chăm sóc hắn?
Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, cầm lấy cái thìa xắt một miếng bánh chưng, hắn đã rất nhiều năm không ăn bánh chưng.

Lần cuối ăn là lúc nào? Là lúc mẹ hắn còn tại thế.

Chu Tư Dịch ăn xong một khối bánh chưng, Từ Vị nhanh nhẹn chạy tới, đem một hộp sữa bò đưa cho Chu Tư Dịch.

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt, trên trán có mồ hôi, lúc cười lên trong đôi mắt có ánh sáng, thuần tuý trong sạch khiến cho con người đầy tà niệm như hắn không thể nhìn thẳng.

"Ngài còn muốn ăn gì không? Tôi đi lấy."
"Không cần." Chu Tư Dịch buông xuống tầm mắt, không tiếp tục để ý Từ Vị."
"Cậu muốn cái gì?" Chu Tư Dịch đột nhiên hỏi.

Từ Vị run lên "A?"
"Cậu bây giờ mong muốn cái gì?" Chu Tư Dịch đặt cái thìa xuống, nhìn thẳng Từ Vị.

Từ Vị ngồi thẳng, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cậu không biết trả lời như thế nào.

"Tâm sự một chút đi." Ánh mắt Chu Tư Dịch trầm hơn, lẳng lặng nhìn chăm chú Từ Vị "Cái gì cũng có thể nói, hiện tại chỉ có ta và cậu.".