Lặng Thinh

Chương 83: Firewall



Lúc Lâm Gia từ lều tắm gỗ đi ra, Giang Liễm đang ngồi trong sân hóng gió đêm.

Cậu nắm lấy khăn mặt ngẩng đầu lên, bầu trời đêm nơi rừng núi đen như mực, thăm thẳm không chút tỳ vết. Lâm Gia nhìn một hồi, bất thình lình lên tiếng hỏi: “Trêи núi nhiều sao không? ”

“Rất nhiều, chờ trời tối thêm chút nữa là có thể nhìn thấy.” Thanh âm Giang Liễm nghe vào có vài phần thờ ơ, “Cậu muốn xem? ”

Lâm Gia nói: “Hơi muốn. ”

“Vậy thì đi.” Giang Liễm nói.

Sau khi hai người tắm rửa xong, thì gọi đứa bé ở trong nhà ra hỏi: “Mấy đứa thường ngắm sao ở đâu? ”

“Ngắm sao hả?” Đứa nhỏ gọi là tiểu Cửu suy nghĩ một lát, “Gần đây có một đỉnh núi rất thấp, cũng dễ leo.” Cậu nhóc vỗ tay xung phong nhận việc, “Mấy anh muốn đi ngắm sao hả? Để em dẫn đường cho. ”

Giang Liễm giơ tay lên sờ đầu đứa bé, cong môi cười nói: “Cảm ơn tiểu Cửu. ”

Hai người đi tìm Minh Nhượng và Khưu Dặc, hai người kia lại kêu thêm Ôn Miễn và Đồng Tinh Châu, sáu người cộng thêm tiểu Cửu, khoảng chừng tám giờ xuất phát đến ngọn núi thấp kia.

Leo lên đỉnh núi chỉ cần hai mươi phút, bảy người tìm được chỗ trống bằng phẳng trêи đỉnh núi ngồi xuống, Minh Nhượng mở balo trêи lưng ra phân phát bia cho mọi người, “Chuyện lãng mạn như lên đỉnh núi ngắm sao này, sao có thể không uống lon bia đây? ”

Đồng Tinh Châu ngạc nhiên nhìn hắn, “Anh lấy bia ở chỗ nào vậy? ”

Minh Nhượng nói: “Bỏ vào valy mang theo. ”

Lúc hai người nói chuyện, tiểu Cửu tiến đến cạnh hắn, mắt lom lom nhìn hắn chằm chằm.

Minh Nhượng cong môi cười, móc hộp sữa AD Canxi trong balo ra đưa cho cậu nhóc, “Bạn nhỏ không thể uống rượu, tốt nhất là ngoan ngoãn uống sữa đi.”

Đồng Tinh Châu trợn to hai mắt, “Anh còn mang theo sữa? ”

Minh Nhượng pha trò, ba xạo bán đứng Khưu Dặc: “Tôi đã cai sữa được hai mươi mấy năm rồi, còn mang sữa theo làm gì. Đây là chôm được trong valy của Khưu Dặc. ”

Ôn Miễn nghe vậy, quay đầu mặt mày hớn hở cười nhạo nói: “Khưu Dặc, cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Còn chưa cai sữa. ”

Khưu Dặc sau khi thành niên vẫn còn uống sữa AD Canxi bị hỏi đến không thể phản bác.

Ánh sao ban đầu vốn thưa thớt rải rác giờ đã rải khắp bầu trời lóng lánh, ánh sáng màu bạc trắng nhỏ bé điểm xuyết trong màn đêm đen kịt, như dải ngân hà lưu động gợn sóng lăn tăn rực rỡ.

Sáu người ngồi xếp bằng vây thành vòng tròn, nhờ tiểu Cửu chụp giúp bọn họ một bức ảnh chạm cốc dưới bầu trời đêm. Dưới chân núi là ngọn đèn dầu sáng rực trong thôn, trêи đỉnh đầu là bầu trời sao mênh ʍôиɠ rộng lớn.

Thành thị ồn ào náo động trong nháy mắt cách bọn họ rất xa, ghi hình tiết mục và bình chọn ra mắt không còn là gánh nặng trong lòng nữa, ngay cả nỗi lòng cũng trở nên càng thêm yên ắng và bình thản.

Mùi rượu trêи chóp mũi hơi nồng, Lâm Gia theo bản năng quay đầu nhìn về phía Giang Liễm, lại bất ngờ đối diện với ánh mắt của Giang Liễm đang nhìn mình.

Lâm Gia đột nhiên sửng sốt, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn không hề né tránh.

Giang Liễm không nói gì, hơi buông mí mắt, một tay chống trêи đất, nghiêng người giơ tay về phía cậu.

Cậu lại không có ý định nghiêng đầu né tránh.

Đối phương dừng lại trước mặt cậu, chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt chăm chú khóa chặt trêи mặt cậu.

Gió đêm dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bên cạnh, mùi rượu trong gió ngày càng đậm đặc. Những người khác đều đang ngửa đầu ngắm sao.

Môi Lâm Gia khô ráo, sợi tóc mảnh mai trêи trán rơi xuống, nhẹ nhàng đâm vào lông mi, nhưng cậu vẫn ngồi im bất động, thậm chí không có ý định gạt ra.

Một giây sau, tay kia của Giang Liễm lướt qua đầu vai cậu, một tay xách balo nằm ở phía sau cậu lên, quay đầu nâng nhẹ cổ tay vứt cho Minh Nhượng ngồi ở đối diện.

Minh Nhượng hai tay tiếp được ba lô, miễn cưỡng mở miệng nói: “Cảm ơn. ”

Lâm Gia phục hồi tinh thần lại, nhất thời có cảm giác mình nằm mơ giữa ban ngày, rất ngu xuẩn.

Cậu cho rằng Giang Liễm muốn hôn mình.

Trời càng lúc càng về khuya, mắt thấy mấy ngọn đèn dầu trong thôn ở dưới chân núi đã dần dần tắt, mọi người mới đứng dậy xuống núi, sau đó chào tạm biệt nhau, mỗi người tự trở về nơi ở của mình. Lâm Gia mang tiểu Cửu trở về, Giang Liễm đi một chuyến đến chỗ của Minh Nhượng. Trong phòng không thắp đèn, ông cụ đã ngủ, hai người sờ soạng vào cửa, tiểu Cửu vào phòng với ông cụ, Lâm Gia vào phòng của mình.

Đóng cửa mở đèn trong phòng lên, Lâm Gia ngồi xuống giường gỗ. Nói là ván giường thật ra cũng không quá đáng, dưới ʍôиɠ cậu là giường gỗ cứng ngắc, phía trêи không trải đệm mềm mại, chỉ có tấm thảm trải giường hai lớp rất mỏng, so với giường tầng trong ký túc xá còn cứng hơn. Bên trong cả gian phòng chỉ có một chiếc giường lớn và một cái bàn chân ngắn.

Lâm Gia đẩy cửa đi ra toilet bên cạnh chuồng gà ở sân sau giải quyết nhu cầu sinh lý, lúc trở về phát hiện Giang Liễm đã ngồi trong phòng cậu từ lúc nào.

Cậu thuận tay đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống hỏi: “Có chuyện gì sao? ”

Giang Liễm nói: “Cậu xoay qua chỗ khác. ”

Lâm Gia liếc hắn một cái, thuận theo quay lưng lại.

Giang Liễm cầm lấy vạt áo của cậu muốn vén lên, Lâm Gia phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên đè tay xuống, quay đầu hỏi: “Làm gì vậy? ”

Người nọ thấy thế mỉm cười nói: “Trêи người cậu có chỗ nào tôi chưa từng thấy qua chứ. ”

Sắc mặt Lâm Gia khựng lại, “Nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa. ”

Giang Liễm lạnh nhạt hỏi: “Không giống chỗ nào? ”

Lâm Gia nói: “Chúng ta đã –”

Cậu còn chưa nói xong, Giang Liễm đã lần nữa vén phần áo sau lưng cậu lên, bình tĩnh mở miệng: “Tôi xem chỗ lúc sáng cậu bị đụng vào một chút. ”

Lâm Gia lấy hai tay đang túm lên vạt áo ra, tùy ý để tầm mắt của hắn lưu luyến trêи tấm lưng của mình. Sau một lát, cậu lên tiếng hỏi: “Nhìn kỹ chưa? ”

Giang Liễm nói: “Hơi bầm rồi. ”

Lâm Gia nhẹ nhàng hoạt động xương bả vai và lưng, “Không cảm thấy đau lắm. ”

Giang Liễm ý bảo cậu dừng lại, giơ lòng bàn tay lên trực tiếp đè xuống, chỉ thấy xương bả vai cậu chợt co vào trong, cả người giật nảy lên một cái.

Hỏi cậu: “Giờ có đau không? ”

Lâm Gia im lặng gật đầu.

“Tự lên giường nằm úp xuống.” Giang Liễm đứng dậy đến cái bàn bên cạnh lấy đồ, “Thuốc bôi này là tôi lấy ở chỗ Minh Nhượng. ”

Lâm Gia cầm lấy vạt áo, cởi giày leo lên giường nằm úp sấp. Ván giường quá cứng, cậu đành đệm hai bàn tay lót dưới mặt. Giang Liễm liếc cậu một cái, cởi áo khoác đang mặc trêи người ra ném cho cậu, “Đệm dưới cánh tay. ”

Cậu rất nghe lời làm theo.

Ván giường phát ra âm thanh kẽo kẹt cũ kĩ, Giang Liễm ngồi xuống cạnh cậu. Ngay sau đó sau lưng cảm thấy rất nhẹ, là vì Giang Liễm đã vén phần áo chỗ hông cậu lên.

Lâm Gia không hiểu sao lại cảm thấy có chút phập phồng, lặng lẽ khép hai chân lại.

Thanh âm Giang Liễm lấy thuốc lọt vào trong tai, Lâm Gia đưa lưng về phía hắn nằm lỳ ở trêи giường, nghe thanh âm ma xát, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, một giây giống như một năm. Thử dời đi lực chú ý, cậu gối đầu lên cánh tay, nghiêng mặt nhìn vào ngọt đèn mờ ảo trong tầm mắt, ánh mắt trong ống trập (máy ảnh) dần dần trở nên xa xôi.

Phía sau lưng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn kéo cậu về hiện thực, sau cơn đau nhói, là cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ. Giang Liễm không dùng bông gòn, mà trực tiếp dùng lòng bàn tay dính dầu thuốc xoa bóp đều đều trêи lưng cậu.

Lực tay vừa phải, dọc theo sống lưng cậu mà chậm rãi xoa bóp ra bên ngoài, trêи đốt sống lưng lại có cảm giác tê dại, như mặt nước gợn sóng khuếch tán ra. Lông tơ trêи gáy Lâm Gia khẽ dựng, dường như ngay cả đầu khớp xương bên dưới lớp thịt cũng nhẹ nhàng nâng lên.

Giang Liễm vẫn còn đang xoa bóp trêи lưng cậu, dầu thuốc mang theo cảm giác mát lạnh rất nhỏ dần dần bị ngón tay của Giang Liễm xoa đến nóng lên, sau đó mang theo nhiệt độ cơ thể thuộc về Giang Liễm, chậm rãi thẩm thấu vào từng lỗ chân lông trêи lưng Lâm Gia, chảy vào bên dưới lớp da cậu, cuối cùng hòa quyện vào máu xương của cậu.

Thân thể dưới tay Giang Liễm nhẹ nhàng run rẩy, Lâm Gia không tự chủ được nhẹ nhàng cuộn đầu ngón chân lên, lặng lẽ kéo căng mu bàn chân.

Giang Liễm dừng động tác lại, “Đau không? ”

Lâm Gia thở ra một hơi, thanh âm coi như tự nhiên: “Không đau. ”

Giang Liễm nói: “Nếu không đau, cậu căng chặt như thế làm gì? ”

Đầu ngón tay tùy ý chạy đến thắt lưng căng thẳng của Lâm Gia, hắn đưa tay bóp một cái, “Thả lỏng. ”

Lâm Gia nghe lời thả lỏng thắt lưng ra.

Cái tay tạm rời khỏi lưng cậu kia, lần thứ hai đặt lên lại, vẫn tiếp tục đều đều mà xoa bóp.

Cậu rất nhanh đã phát hiện có chỗ không đúng.

Vị trí mà cái tay Giang Liễm xoa bóp kia, hình như trong lúc vô tình đã ra khỏi chỗ cần bôi thuốc, dọc theo sống lưng cậu đi xuống vùng eo bên dưới.

Lâm Gia không mở miệng hỏi hắn, chỉ nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi, lần nữa vô thức kéo căng sau lưng, trong động tác của đối phương, ngực khe khẽ phập phồng, trong mũi nặng nề thở ra.

Động tác tay của Giang Liễm vẫn chưa dừng lại, ánh mắt rơi vào sau ót Lâm Gia ngày càng thâm thúy, hắn nhàn nhạt hô: “Lâm Gia. ”

Lâm Gia không có bất kỳ đáp lại nào.

Ngón tay Giang Liễm xâm nhập vào phía dưới quần cậu, năm ngón tay thon dài mở ra, lòng bàn tay bao lấy dương v*t của cậu, dùng bàn tay còn dính thuốc nhẹ nhàng nắn bóp, lại kêu cậu một tiếng: “Lâm Gia. ”

Hai bắp đùi Lâm Gia khép chặt lại, ngón tay đút thật sâu vào trong áo khoác của Giang Liễm, đầu ngón tay dùng sức túm lấy vải vóc, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, mà tràn ra ngoài môi một tiếng rêи nhẹ.

Giang Liễm nở nụ cười, tay rời khỏi quần cậu, kéo người từ trêи giường dậy ôm vào ngực, đặt ngồi giữa hai chân mình.

Lâm Gia lảo đảo mà ngửa ra sau, ngồi vào trong lòng Giang Liễm, trong lúc hoảng loạn lòng bàn tay chống lên đũng quần Giang Liễm, cách một tầng vải vóc mỏng manh, thứ gì đó đã sớm vừa cứng vừa nóng đang ngẩng đầu ưỡn ngực dựng đứng lên.

Lâm Gia như đụng phải than nóng rụt tay về, ngẩn người ra đó.

Lúc không có quan hệ gì lại làm chuyện như vậy, so với trong lúc còn duy trì quan hệ bạn giường càng làm cho người ta sinh lòng hổ thẹn.

Cũng là cậu đêm đó lúc đưa ra quyết định chia tay, đã quyết tâm muốn giữ một khoảng cách với Giang Liễm, để kéo phần tình cảm vô vọng kia ra. Thái độ của Giang Liễm lại trái ngược với sự thờ ơ mấy ngày trước, lần nữa muốn tới gần cậu, hấp dẫn cậu.

Dùng một ngọn đuốc đánh tan tường lửa cao ngất trong lòng cậu dễ như trở bàn tay.

Lâm Gia không dám tiến lên nhưng lại không đành lòng bỏ qua.

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên giữa đêm khuya vắng vẻ đánh tỉnh cậu, Lâm Gia chợt đẩy Giang Liễm ra đứng lên.

Sắc mặt Giang Liễm đen như đáy nồi, nhấc chân ngồi dựa vào đầu giường, kéo chăn qua đắp lên người mình.

Lâm Gia đi tới mở cửa, nhìn thấy một đứa bé cao không đến eo cậu đang ôm một cái chăn cao sắp quá đầu mình đứng ngoài cửa.

Lâm Gia bất ngờ: “Em còn chưa đi ngủ hả? ”

Tiểu Cửu đưa chăn cho cậu, “Ông nội kêu em đem thêm hai cái chăn đến cho các anh, Giang Liễm ca ca không ở trong phòng, nên em bỏ chăn lên giường ảnh rồi. ”

Lâm Gia nhận lấy chăn nói cảm ơn đứa bé, sau khi nhìn thấy đứa bé rời đi, mới nghi hoặc quay đầu, “Đâu có lạnh đến mức phải đắp đến hai cái chăn chứ!”

Giang Liễm đã xuống giường, cầm lấy bình thuốc bên cạnh bàn đi tới cạnh cửa, nhấc khóe môi nói: “Chăn đó là cầm đến để cậu lót lên ngủ. ”

Không nghe thấy rõ câu trả lời của hắn, ánh mắt Lâm Gia rơi vào dưới đũng quần hắn, do dự một lát mới định ngẩng đầu lên nói, thì phát hiện Giang Liễm đã đi rồi.

Tuy đối phương đã đi, nhưng lại lưu lại một luồng lửa đốt vào đáy lòng cậu.

Bức tường lửa lúc trước còn cứng cáp không thể đổ lúc này đã lung lay muốn sụp.

Cậu đứng ở cạnh cửa lặng im hồi lâu, sau đó mới rũ mắt thở ra một hơi, trong lòng không biết là đang thất vọng hay may mắn.

Lời của tác giả: Câu chuyện tình yêu nông thôn (part2) Lâm Gia: Lúc này mình đã yêu anh ấy. Giang Liễm: Lúc này mình đã yêu cậu ấy.