Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 439: Địa sát tan đi



Tại khu vực cách dãy núi này chừng trăm dặm, một số yêu ma chạy trốn từ sớm cũng chú ý đến thế kiếm khuynh thiên mà Kế Duyên sử dụng.

 

Nói cách khác, ai lại không chú ý đến loại thần thông gây ra động tĩnh cực lớn như thế chứ.

 

Những yêu ma đó bao gồm cả tên Ma Đầu Bắc Mộc kia, hay còn gọi là ma đầu Bắc ma. Y chính là gã ma đầu chạy trốn sớm nhất, còn xung quanh y cũng có rất nhiều ma đầu tùy tùng theo.

 

Cảm giác tan vỡ vì sự sắc bén lộ rõ và cỗ áp lực này kết hợp với kiếm ý vô tận giáng xuống, hòa nhịp cùng kiếm quang sáng ngời giữa không trung để mọi người hiểu rằng, đây là một loại thần thông ngự kiếm vô cùng khó lường.

 

Trên thực tế, đừng nói đến dãy núi bên kia, ngay cả ở khoảng cách dường như an toàn này, cả thanh niên tuấn tú và một vài ma đầu bên cạnh đều rơi vào trạng thái như phải đối mặt với kẻ thù vô cùng nguy hiểm vào khoảnh khắc thanh kiếm giáng từ trên trời xuống. Chúng vô thức thúc giục độn quang, cấp tốc chạy trốn, mà còn phải bay ở độ cao khá thấp. Bởi vì, cảm giác bầu trời sụp đổ theo một nhát kiếm quá chân thật, cũng quá mức đáng sợ.

 

Bọn chúng cũng hiểu rằng, bản thân đang ở một khoảng cách xa như vậy, chắc chắn đã thoát khỏi trận pháp của Tiên Hà đảo, nên một kiếm kia không thể nào nhắm vào chúng được. Nhưng dù là thế mà còn kinh khủng đến vậy, nếu tự mình đối mặt với một kiếm ấy thì sẽ đáng sợ đến nhường nào?

 

“Tôn chủ, thật may là ngài đã đoán trước được. Nếu không, chúng ta sẽ phải đối mặt với một kiếm đó rồi...”

 

Thanh niên tuấn tú lúc này cũng không tránh khỏi cái cảm giác sợ hãi khi vừa nghĩ đến. Mặc dù tự tin với tu vi của bản thân, mặc dù có thể biến hóa đa đoan, nhưng ai dám khẳng định là sẽ toàn mạng khi đối mặt với một kiếm đó?

 

“Có thể sử dụng thần thông ngự kiếm như thế, chẳng lẽ người ấy là một Chân Tiên?”

 

Thanh niên tuấn tú suy nghĩ một chút, sau đó nói tiếp bằng vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Ngay cả khi đó là một vị cao nhân ở cảnh giới Chân Tiên, hiện tại lại có rất nhiều yêu ma như vậy, trong đó lại có không ít đại yêu đại ma, đâu phải muốn diệt trừ là có thể diệt trừ sạch sẽ được. Ta e rằng, đây không những là một vị Chân Tiên, mà còn là một vị Chân Tiên không hề tầm thường!”

 

Khi một kiếm ấy vừa xuất ra, những tu sĩ khác của Tiên Hà đảo cũng dồn dập rơi xuống đỉnh núi. Điều này được khẳng định qua cảnh tượng các vầng hào quang ngũ sắc ở phương xa biến mất hẳn, đại trận cũng phải ngừng lại. Thế nên, một kiếm này chỉ là sức mạnh đến từ một người duy nhất.

 

Cao nhân hàng Chân Tiên quả thực rất lợi hại, nhưng dù cảnh giới cao siêu là thế cũng không thể tùy ý nghiền ép được bọn đại yêu, nhất là khi số lượng đông đảo như thế này. Tuy rằng động tĩnh của một kiếm này không hề nhỏ, nhưng từ lực lượng đơn phương của thế kiếm này, cơ hồ quần yêu quần ma cũng chẳng có đủ lực lượng để chống đỡ nổi.

 

Chỉ có thể nói, Chân Tiên trong giới tu tiên cũng phân biệt cao thấp, và mức độ chênh lệch trong này cũng không hề nhỏ.

 

“Tôn chủ, hình như một kiếm đó rốt cuộc cũng không trảm xuống?”

 

Yêu ma tại đây cũng là kẻ có tầm nhìn. Cho dù có run sợ đấy, nhưng bọn chúng cũng không tin việc uy lực của một nhát kiếm lại có thể khiến trời sập được. Mặc dù cả tâm niệm và tri giác đều ngây thơ tự nói với bản thân rằng, trời sập là do một kiếm kia, nhưng lý trí vẫn còn tại đó. Quần yêu, quần ma đều biết rằng, đây chỉ là do uy thế của một kiếm này quá nặng, nặng đến mức khuynh đảo trời cao.

 

Nếu một kiếm như vậy thật sự rơi xuống, chẳng nói bàn về những nơi khác, cả dãy núi này hoặc ít nhất là khu vực trung tâm của dãy núi đoán chừng sẽ bị xóa sổ ngay lập tức. Nhưng hiện tại xem ra, cũng không đơn giản như vậy.

 

Nghe tên ma đầu bên cạnh hỏi thế, gã thanh niên tuấn tú quay đầu nhìn xung quanh, cười mỉa mai:

 

“Không trảm xuống à? Không đâu, một kiếm ấy đã trảm rồi, Tuy rằng không thẳng tay trảm xuống, nhưng quả thực là đã trảm xuống. Kiếm ấy đã trảm vào đây này...”

 

Gã thanh niên tuấn tú chỉ tay vào ngực mình, ý tứ ngầm bên trong cũng đã lộ rõ mồn một. Không ít ma đầu bên cạnh lập tức sững sờ. Nói xong, y lại nhìn về phía rặng núi bên kia, hạ giọng nói bằng một âm điệu nỉ non.

 

“Kiếm còn chưa trảm ư... Ha ha, đúng vậy đấy! Chỉ mới nhìn đến tình cảnh như thế, mà quần yêu quần ma cũng đã tan nát cõi lòng rồi...”

 

Một tên ma đầu bên cạnh lo lắng nói:

 

“Tôn chủ, đoán chừng địa mạch bên kia cũng đã kết thúc rồi. Có tiên nhân đáng sợ như thế tọa trấn, bọn yêu ma còn lại cũng không thể nào gây nổi sóng lớn rồi. Hay là chúng ta tiếp tục rút lui đi?”

 

Nghe thế, gã thanh niên tuấn tú lập tức giật mình.

 

“Đúng vậy, chúng ta đi nhanh lên. Bằng không, người kia mà đuổi theo là khó mà chạy kịp đấy!”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, từng luồng ma quang mờ mịt lập tức bỏ chạy, không dám dừng chân thêm nữa. Cùng lúc đó, bọn yêu ma đang tháo chạy ở những phương hướng khác cũng vội vàng sử dụng bí thuật để có thể chạy trốn nhanh hơn, sau khi dừng chân giây lát vì một kiếm khuynh đảo trời cao của Kế Duyên vừa rồi.

 

...

 

Tại vị trí trung tâm trong dãy núi, nơi kẽ hở của địa mạch tọa lạc, Kế Duyên vẫn ngồi uống Long Tiên Hương trên đỉnh núi cao ngất kia.

 

Tác dụng độc đáo của Long Tiên Hương giúp Kế Duyên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đặc biệt là tay trái của hắn đã đỡ đau đớn cùng cực hơn so với lúc nãy.

 

Vì cạn kiệt pháp lực, vết thương của thiên kiếp khi trước không còn được pháp lực ngăn cản nên lập tức tái phát. Về phần Kế Duyên, tuy hắn hao phí sạch pháp lực nhưng thân thể vẫn tràn đầy linh khí, thế là phần linh khí ấy lập tức trở thành chất tẩm bổ cho sức sát thương của lôi kiếp kia.

 

Trước cảm xác đau đớn này, ngay cả Kế Duyên cũng không khỏi nhíu mày.

 

May mắn thay, Long Tiên Hương rất hiệu nghiệm. Và ngay sau đó, một viên đan khí đã được luyện thành. Nó băng qua Thiên địa Kim kiều, đến Đan điền và chuyển hóa thành pháp lực, nhanh chóng áp chế lại vết thương nơi cánh tay trái.

 

Lúc này, các tu sĩ Tiên Hà đảo nơi chân núi đều mang vẻ mặt kinh ngạc.

 

Dõi mắt nhìn xung quanh, giữa miền rừng núi hoang vắng, có thể thấy được bọn yêu ma rơi xuống khắp nơi. Trong số đó, có kẻ hoặc mất hẳn hơi thở hoặc đang hấp hối; một số đại yêu có hơi thở mạnh rơi rụng vào những hõm núi sụp đổ nhưng sau đó lại không hề bay ra ngoài. Bọn chúng cứ nằm yên tại đó như thế, không dám nhúc nhích mảy may.

 

“Một kiếm khuynh đảo trời cao... Không ngờ trên đời này lại có thần thông ngự kiếm như vậy. Cho dù đó là một thanh tiên kiếm, vậy cũng quá đáng sợ rồi...”

 

“Đúng vậy, dù mục tiêu của một kiếm ấy là bọn yêu ma, thì ngay cả ta cũng khó mà hít thở nổi khi đối mặt với một kiếm ấy, trong lòng còn cảm thấy vô cùng nặng nề...”

 

Hai tên tu sĩ có tu vi cao cường của Tiên Hà đảo nói xong, sau đó quét mắt nhìn sang bọn yêu ma ở khắp nơi. Đến lúc này, họ mới nhận ra rằng, không ngờ số lượng yêu ma trong trận chiến vừa rồi lại nhiều đến vậy.

 

“Bọn yêu ma đó... Chúng không bỏ chạy ư?”

 

Tu sĩ bên cạnh gật đầu.

 

“Ngoại trừ những kẻ đã bỏ chạy khi vừa thấy nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo của chúng ta đến, còn những kẻ dự định chạy trốn sau đó đều đã nằm lại nơi đây.”

 

Ngoại trừ nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo phổ thông cũng tâm sự với nhau vì thầm rung động, sáu vị trưởng lão Tiên Hà đảo kia cũng dùng thần thông truyền âm lẫn nhau từ khoảng cách khá xa. Không lâu sau, cả sáu người rốt cuộc lại bay lên trời, nhanh chóng bố trí đại trận của Tiên Hà đảo một lần nữa.

 

Chẳng mấy chốc, khắp dãy núi này, từng vầng hào quang lần lượt bay lên. Bầu trời cũng tràn ngập các vầng hào quang rực rỡ một lần nữa. Chỉ là, dạng hào quang lúc này dường như có vẻ mờ nhạt hơn hình ảnh của một kiếm vừa rồi.

 

“Các đệ tử Tiên Hà đảo nghe lệnh, càn quét yêu ma ngay, đốt cháy thi thể chúng, giam giữ hồn phách chúng.”

 

Từ giữa trận pháp, giọng nói của vị trưởng lão đứng đầu lập tức vang xa giữa núi rừng. Lúc này, sĩ khí của nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo lập tức dâng cao, đạp lên hào quang mà thi triển thần thông, ra tay trảm yêu trừ ma.

 

Bọn yêu ma trong núi nay đã chết một phần lớn, trong khi những kẻ còn sống sót thì mang một ánh mắt đờ đẫn. Một vài tên yêu ma còn đủ sức lực thì chỉ có thể chạy trốn, không dám chống cự lại.

 

Từ cuộc chiến khốc liệt giữa hai phe chính tà từ ban đầu cho đến tận lúc này, tình thế đã xoay chuyển thành cảnh tiên tu chính đạo đơn phương tru giết yêu ma. Nhất là khi Hà quang Ly hỏa được bố trí thành công, hào quang rực rỡ của luồng Ly hỏa đã bao trùm khắp dãy núi; quần yêu ma khó mà sống sót nổi dưới sức nóng hừng hực này.

 

Rốt cuộc, kể như là Kế Duyên đã có thể thở phào. May mắn thay, nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo vẫn là những kẻ biết điều. Họ không tiếc mọi công sức để dọn dẹp tàn cuộc, không hề trông chờ vào hắn hỗ trợ để xử lý mọi chuyện còn lại này.

 

Đương nhiên, Kế Duyên cũng chẳng lo lắng về vấn đề an toàn. Chưa tính đến việc bọn yêu ma không dám đến gần hắn, dù là dám đến, Thanh Đằng kiếm vẫn có thể tự động chém giết bọn chúng ngay tại chỗ. Hơn nữa, sau khi nghỉ ngơi ít lâu, hắn vẫn còn thừa sức để triệu hồi Lực sĩ phù hoặc phun ra vài ngụm Tam muội Chân hỏa.

 

Lắc nhẹ bình rượu Thiên Đấu Hồ, hắn nhận thấy món bảo bối này thật thần kỳ. Theo cảm giác lắc nhẹ, cứ tưởng trong đây chỉ còn chưa tới nửa bình, nhưng thật ra là còn đến vài đấu. Nhìn cái bình này, Kế Duyên không khỏi suy nghĩ về chiếc bình hỏng từng tặng cho lão bản của Viên Tử Phô, chẳng biết gã ấy có ánh mắt xem hàng hay không nữa.

 

Có lẽ là do một kiếm khuynh đảo trời cao vừa rồi tiêu hao quá nhiều tinh thần, Kế Duyên dần thả trôi dòng suy nghĩ của mình sang những thứ linh tinh khác. Sau đó, khi nhìn đến từng luồng sát khí bị ép ngược vào lòng đất, hắn chợt rơi vào trạng thái xuất thần.

 

Sáu vầng hào quang bay đến đỉnh núi nơi Kế Duyên đang ngồi. Sáu vị trưởng lão trông thấy Kế Duyên đang ngồi tự do tự tại trên mặt đất trong tư thế vừa dùng tay chống lên đầu gối và đỡ lấy một bên mặt, một ngón trỏ bên tay trái móc lấy Thiên Đấu Hồ lắc nhẹ, mắt nhìn về phía địa mạch, tâm trạng như đang thẫn thờ, còn khí thế cả người đã trở lại trạng thái bình thường.

 

“Kế tiên sinh.”

 

Vị trưởng lão với dáng vẻ nho sĩ, người quen thuộc nhất với Kế Duyên, bèn chắp tay chào hỏi trước, nhưng lại thấy Kế Duyên không hề đáp lại.

 

“Kế tiên sinh? Kế...”

 

Khi định tăng cao âm lượng, lão nhân đầu lình bèn giơ tay ngăn y, hạ giọng nói nhỏ với những người xung quanh.

 

“Đừng làm phiền Kế tiên sinh, chúng ta cứ chờ ở đây đã!”

 

Sau trận chiến này, thái độ của các tu sĩ Tiên Hà đảo đối với Kế Duyên đã đổi khác rất nhiều. Dĩ nhiên, chẳng phải trước đây là không hề tôn trọng, nhưng bây giờ là vô cùng kính trọng hắn.

 

Về điểm này, tất cả các tu sĩ Tiên Hà đảo cũng không hề phản cảm.

 

Kế Duyên vẫn đang miên man suy nghĩ về việc tại sao sát khí trong địa mạch cũng bị lực lượng của một kiếm khuynh đảo trời cao kia trấn áp. Nhưng vừa nghĩ tới đây, hắn chợt nhận ra âm thanh giao chiến xung quanh dần dần im ắng hẳn. Sau đó, các giác quan của hắn chợt phục hồi lại trạng thái linh mẫn, lúc này mới chú ý đến sáu vị trưởng lão Tiên Hà đảo đã đứng bên cạnh mình trên đỉnh núi, chỉ là khoảng cách có xa hơn một ít mà thôi.

 

“Xin thứ lỗi, vừa rồi ta hơi thất thần!”

 

Kế Duyên cất bầu rượu đi, đứng dậy rồi chắp tay áy náy với sáu người kia, cuối cùng mới hỏi:

 

“Các đạo hữu của chi thứ Tiên Hà đảo sao rồi?”

 

Lão nhân đầu lĩnh thở dài.

 

“Những đạo hữu bày trận tại nơi này vẫn không sao. Tuy có nhiều người bị trọng thương nhưng Tiên Hà đảo của chúng ta có thuật pháp thần diệu để chữa trị. Chỉ là, sơn môn đáng thương của chi thứ kia đã bị yêu ma diệt sạch cả rồi.”

 

Kế Duyên chỉ có thể thở dài, cũng không nói thêm mấy lời thừa thãi như “cố nén bi thương...” các loại.

 

“Sát khí nơi địa mạch đã bị phong tỏa. Chúng ta định chuẩn bị quay về Tiên Hà đảo. Nếu tiên sinh rảnh rỗi, có thể đi cùng chúng ta, cũng để Tiên Hà chúng ta có dịp đáp tạ ân tình của tiên sinh!”

 

Đương nhiên, Kế Duyên đã muốn đi xem thử Tiên Hà đảo thần bí từ lâu rồi. Tuy nhiên, khi vừa định đồng ý thì hắn chợt nghĩ đến một chuyện, bèn nhíu mày hỏi dò.

 

“Sát khí địa mạch của nơi này ổn định lại, nhưng còn những luồng sát khí phân tán trước đó thì sao?”

 

“Tiên sinh yên tâm. Hầu hết những luồng sát khí phân tán trước đó đều bị Hà quang Ly hỏa tinh lọc cả rồi. Còn một ít sát khí thừa thãi ra thì không mấy lo ngại, sẽ tiêu tán giữa thiên địa trong nay mai thôi.”

 

Sát khí của địa mạch còn được gọi là “Địa lệ”. Trong Tu tiên giới luôn tồn tại hai quan điểm về Đạo, chính là “thiên địa vô tình” và “thiên địa hữu tình”. “Địa lệ” chính là một phần nằm trong “thuyết Hữu tình.” Dựa theo thuyết ấy, địa mạch đứt gãy làm đất đai đau đớn, thế mới sinh ra Địa lệ. Từ đó, lệ sát chi khí kia chính là do thiên địa sinh ra, thế nên vô cùng khó lường.

 

Nghe người của Tiên Hà đảo nói xong, Kế Duyên cũng yên tâm đôi phần. Nhưng bất chợt, hắn lại nghĩ đến một chuyện. Ngày xưa, Quỷ vật trong chiếc giếng ở huyện Ninh An cũng được sinh ra từ đám địa sát. Không những thế, một trong số bọn yêu ma ở đây đã bỏ chạy mất rồi, chẳng biết là chạy được bao xa.

 

“Có người phàm sống ở gần đây không?”

 

Vị trưởng lão trông như nho sinh lập tức trả lời:

 

“Đây là vùng đất phía Tây Bắc của Vân Châu, dĩ nhiên có một quốc gia phàm trần. Cách dãy núi hiện khoảng sáu trăm dặm, có một quần thể định cư của người phàm.”

 

Hẳn là do biết rõ Kế Duyên đang nghĩ gì, y quay sang nói với người đồng môn bên cạnh:

 

“Bằng không thì ta ở lại đây, cùng Kế tiên sinh đi kiểm tra một vòng xung quanh đã. Các sư huynh, sư tỷ cứ dẫn theo các đồng môn trong mạch chi thứ kia về đảo cứu chữa trước nhé?”

 

Những người khác đồng thời nhìn nhau rồi gật đầu.

 

“Như thế cũng tốt, không biết Kế tiên sinh thấy sao?”

 

Kế Duyên chỉ chắp tay:

 

“Chuyện quan trọng lúc này là đưa đồng đạo về chữa thương, có ta và Thường tiên sinh ở lại đây là được rồi.”

 

Bị sát khí nơi địa mạch tấn công như thế, dù là tiên tu cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt. Hơn nữa, điều kiện nơi này có hạn, không thích hợp để chữa thương.

 

Nghe Kế Duyên đồng ý, lão nhân đầu lĩnh khẽ gật đầu với Thường Dịch, sau đó cùng nhau chắp tay hành lễ với Kế Duyên trước khi dẫn theo cả nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo cưỡi hào quang bay về phía hướng Đông Hải.