Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 245: Thiếu nợ ân tình



Dịch: Niệm Di

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Chuyện bị xử trảm không thể tùy tiện đùa giỡn được. Muốn cắt đứt "cơ hội căn nguyên" này, cũng không đơn giản là dùng Chướng nhãn pháp lừa gạt một phen. Thật ra, Chướng nhãn pháp chỉ có thể qua mặt được người, thần, tiên, ma, là chúng sinh hữu tình nhưng không thể nào lừa gạt được ông trời. Nói cách khác, cách này không thể nào tự lừa gạt được chính mình.

Lão ăn mày thở dài, tỏ vẻ "không đáng", sờ cổ mình theo bản năng.

"Chuyện này đã làm Kế tiên sinh chê cười rồi. Bằng vào đạo hạnh và tâm cảnh của ngài, dĩ nhiên hiểu rõ ý định của lão đây. Theo tục ngữ của bách tính, đây chính là tốn công vô ích."

Kế Duyên cười, dùng ngón tay điểm nhẹ; một chữ "Duyên" bằng nước bay lên từ mặt bàn.

"Vậy sao ngài không trực tiếp thu phục vị Hoàng đế kia, hà cớ gì khích ông ta giết ngài?"

Lão ăn mày nhìn thằng nhóc đang tò mò định đưa tay chộp lấy chữ "Duyên" kia.

"Ài, Kế tiên sinh, ngay cả một cái bánh trung thu, ngài còn không muốn cho y đấy. Nói thế cũng thôi đi. Vả lại, dù lão già ta đây có khích y giết mình, y cũng có quyền chọn không giết mà!"

Về vấn đề này, Kế Duyên cảm giác mình hơi bị oan uổng.

"Chẳng phải Kế mỗ không muốn cho mẩu bánh trung thu ấy, nhưng thực sự là y không lấy được đấy chứ."

Lão ăn mày thản nhiên nhấp ngụm trà, liếc nhìn Kế Duyên.

"Hoa trong gương, trăng trong nước, làm sao có thể lấy được..."

Thằng bé ăn mày cũng vừa chạm ngón tay vào chữ "Duyên" ở không trung làm nó hóa thành hơi nước, tan biến mất rồi.

Nghe lão ăn mày nói một câu đầy biểu cảm như thế, Kế Duyên bất chợt rục rịch trong lòng, đùa một câu.

"Há, nói thật nhé. Quả thật Kế mỗ còn tưởng lão tiên sinh động tay động chân, thì ra là vận khí của lão Hoàng đế không được tốt lắm."

"Ây da... Ha ha ha... Vận khí không tốt, đúng là y có vận khí không tốt!"

Lão ăn mày cười gượng, cúi đầu im lặng, không dám nhìn Kế Duyên.

Thùng thùng thùng...

Có tiếng gõ cửa phòng vang lên đi cùng với giọng nói của người tiểu nhị, hóa giải sự lúng túng cho lão ăn mày ngay giờ phút này.

"Các vị khách quan, chưởng quỹ bảo ta dâng trà bánh lên."

"Vào đi."

Người tiểu nhị nâng khay trà, đẩy cửa ra, cẩn thận bước vào nhã gian, đóng cửa lại rồi mới đặt khay trà bánh xuống bàn.

"Lỗ lão tiên sinh, Kế tiên sinh, chưởng quỹ bảo tôi thông báo cho hai vị một chuyện. Nha môn đang tuần tra khắp nơi trong thành, tìm một người ăn mày cao tuổi họ Lỗ, nghe đâu là Hoàng thượng mời tiến cung..."

Trong lúc nói chuyện, người tiểu nhị còn cẩn thận nhìn lão ăn mày, chú ý quan sát nơi cổ ông ta. Mặc dù nơi ấy có rất nhiều nếp nhăn nhưng da thịt vẫn liền một khối.

"À, biết rồi. Nếu bọn họ tìm đến nơi này, thì cứ làm những việc mà các người nên làm!"

Lão ăn mày tùy tiện nói thế, trong khi Kế Duyên cười nhìn tiểu nhị, hỏi một câu.

"Hình như vị tiểu ca đây vẫn nhìn chằm chằm về phía cổ của Lỗ lão tiên sinh, chắc nghe phong thanh được tin gì à?"

Vì ngứa ngáy trong lòng, nghe Kế Duyên hỏi như thế, tiểu nhị không làm bộ làm tịch gì nhiều, mà tò mò hỏi ngay.

"Nơi này cũng chung một phường với phố Vĩnh Ninh Nhai. Vừa đầu buổi trưa, đã có vị khách bảo rằng, Hoàng thượng sai cấm quân xử trảm một người ăn mày lớn tuổi tại Vĩnh Ninh Nhai hồi sáng, sau đó..."

Người tiểu nhị nhìn sang lão ăn mày bên cạnh, rồi nhìn Kế Duyên.

"Sau đó, lão ăn mày bị chém đầu kia chợt đứng lên, gắn đầu trở lại rồi trò chuyện vui vẻ với một vị tiên sinh khác, xong thì bỏ đi. Lão tiên sinh, người đó là ngài phải không?"

"Ừ ừ ừ, chẳng lẽ còn một người khác xui xẻo như ta trên đời này hay sao? Dâng trà bánh xong rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi."

Lão ăn mày tức giận nói, cảm giác đây là do Kế tiên sinh cố ý tìm người trêu mình.

"Vâng vâng, vậy ta đi trước, nếu hai vị cần gì cứ việc gọi."

Tiểu nhị mở cửa ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói thêm.

"Ta ở chỗ cầu thang, có việc cứ gọi nhé!"

"Biết rồi, đa tạ..."

Kế Duyên gật đầu, vẫy tay với người tiểu nhị nhiệt tình này.

Chỉ là, tên này không đi liền, mà đứng kề lỗ tai sát ngoài cửa nghe lén một hồi. Sau khi chẳng nghe thấy gì cả, y mới rón rén rời khỏi đây.

Chờ người tiểu nhị đi rồi, Kế Duyên mới dò hỏi lão ăn mày một vài chuyện rồi kể luôn sự vụ bắt Quỷ mẫu và những loại tà pháp ngày đó, bao gồm cả thủ đoạn phục sinh của mụ ta.

Nhưng Kế Duyên đã biết rõ từ sớm, thủ đoạn ấy và phương pháp cắt duyên của lão ăn mày là hai con đường riêng biệt.

Có lúc, người tu tiên cũng tán gẫu với nhau về những vấn đề thông thường của người phàm, thay vì chém gió về những điều đầy huyền diệu, khó hiểu. Ví dụ như Kế Duyên và lão ăn mày lúc này.

Hai người quan tâm về vấn đề nên xử trí bọn yêu vật bị bắt đi khi trước thế nào, rồi những chuyện thú vị mà hai già trẻ ăn mày xin cơm trên đường gặp được. Kế Duyên và lão ăn mày họ Lỗ còn suy đoán về mức độ rung chuyển của vương triều Đại Trinh khi lão ăn mày không thể thu nhận được đồ đệ, ít ra sự chấn động trong tâm trí của lão Hoàng đế.

Mãi đến tận giờ Ngọ, xét thấy không còn nhiều thời gian lắm, Kế Duyên bèn đứng dậy, vái chào lão ăn mày rồi nói.

"Hôm nay tới đây thôi, Kế mỗ cần đến Âm Ti một chuyến. Ta đã trả tiền tuần trà này rồi, có duyên sẽ gặp lại."

"Được, lần sau gặp lại."

Lão ăn mày đứng dậy, đáp lễ chính thức với Kế Duyên, thuận miệng nói một câu: "Đáng tiếc một ngàn kim tệ kia nha, đúng là đáng tiếc."

Hai mắt xám trắng của Kế Duyên nhìn chằm chằm lão già một hồi, khiến lão hơi lúng túng, thậm chí còn căng thẳng. Sau đó, hắn cười nhẹ rồi xoay người đi.

Chờ Kế Duyên rời khỏi, thằng nhóc ăn mày kéo góc áo ông ta.

"Lỗ gia gia, còn nhiều bánh ngọt lắm, con lấy được không?"

Tính luôn lần vừa rồi, người của Thanh Diệp Lâu đã mang tổng cộng ba lần trà bánh. Thế nên, hiện tại còn rất nhiều bánh mứt trên bàn.

Lão ăn mày nhìn mặt bàn, vừa há mồm thì thằng nhóc đã cướp lời.

"Ngu mới không lấy, con hiểu mà!"

"Thằng nhóc này, ngươi..."

...

Ngôn Thường được thả khỏi tù giam, không những được khôi phục chức quan mà còn được Hoàng đế ban thưởng một ít. Nhưng dù vậy, y vẫn còn thấp thỏm trong lòng.

Đích thân y dẫn người đến phố Vĩnh Ninh Nhai kiểm tra, liền bắt gặp một bãi máu đã khô thấy mà giật mình vẫn còn ở kia.

Nhìn vệt máu đỏ sẫm ấy, Ngôn Thường hỏi sai nha hai bên.

"Các người bảo không thể rửa sạch vệt máu này à?"

Sai nha cạnh bên cung kính trả lời.

"Bẩm đại nhân, đúng là như thế. Khi xử trảm tử tù thông thường, chúng tôi chỉ dùng vài thùng nước là có thể cọ rửa sạch sẽ. Nhưng hôm nay, dù làm kỹ càng thế nào cũng không thể tẩy sạch được chỗ này."

Một vị sai nha khác bổ sung:

"Có người cầm bàn chải chà nhưng không mờ được bao nhiêu, trong khi nước giội rửa cũng nhiễm đỏ cả lên, trông ghê lắm. Thế là chẳng ai dám quét dọn tiếp."

Ngôn Thường nghiêm túc gật đầu, nghĩ thầm, chắc chắn Hoàng thượng sẽ rất khó chịu nếu biết việc này.

Đây là nơi người người lui tới tấp nập trên Vĩnh Ninh Nhai, nhưng đa số đều né khỏi vị trí trung tâm này. Không chỉ vì có quan sai, mà do họ tránh vũng máu này.

Trong khi Ngôn Thường suy tư, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì y chợt phát hiện có một kẻ đi tới từ đằng xa. Vừa định thần nhìn kỹ lại, Ngôn đại nhân nhận ra tim mình đập thình thịch.

Kẻ đang đến mặc một bộ đồ xanh nhạt, tóc búi cao bằng trâm ngọc, cất bước nhẹ nhàng, có gương mặt điềm tĩnh cùng đôi mắt xám khép hờ. Đó chính là Kế Duyên vừa bước ra từ Thanh Diệp Lâu. Sau khi uống trà một hồi, hắn nghe thấy lời đồn "vết máu rửa không sạch" kia, bèn đến đây xem thử.

"Thật là đúng dịp, Ngôn đại nhân cũng đang ở nơi này à?"

"Chào Kế tiên sinh!"

Ngôn Thường vội vã hành lễ, trong khi hai vị sai nha cạnh bên cũng không hiểu ra sao, nhanh chóng xá chào theo.

Kế Duyên cũng đáp lễ với bọn họ, rồi bước đến gần.

"Kế tiên sinh đến tìm ta à?"

Ngôn Thường hỏi thăm bằng một thái độ mong mỏi nhưng Kế Duyên chỉ lắc đầu một cách bất đắc dĩ rồi chỉ vào vết máu trên đất.

"Vì cái này mà đến."

"Là vệt máu này ư?"

Kế Duyên gật đầu. Dù gì đi nữa, lão ăn mày đã chết một lần rồi, dĩ nhiên sẽ không để lại vũng máu này hù dọa người dân.

Nhưng dù sao ông ta cũng là kẻ sắp đến cảnh giới Chân Tiên, có đạo hạnh sâu không lường được. Đặc biệt là, chuyện lần này có quan hệ quá sâu xa, không đơn giản là duyên đến duyên đi mà thôi. Vừa chém ông ấy xong, chấp niệm của lão Hoàng đế kia đã đâm sâu vào. Đây là máu của lão ăn mày, nhưng cũng có thể là máu của vị Hoàng đế kia.

"Dù đây là máu của cao nhân để lại, tuy không chết, nhưng nếu không tẩy rửa sạch sẽ... Ta e rằng sẽ có họa xấu về sau!"

Sau khi kiểm tra thực tế xong, nhờ vào pháp nhãn, Kế Duyên có thể trông thấy khí cơ của vũng máu này lại liên lụy đến hoàng thành.

Thấy hắn nghiêm túc như thế, Ngôn Thường cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

"Vậy nên làm thế nào cho phải? Chẳng hay Kế tiên sinh có phương pháp nào hay không?"

"Để ta thử xem."

Kế Duyên trả lời như thế, rồi hít một hơi bằng miệng, sau đó thổi mạnh ra.

Phù...

Ngôn Thường và các vị sai nha xung quanh bỗng cảm giác có một luồng khí nóng phả vào người, không thể chịu được mà lùi về sau hai bước. Vừa nhìn xuống mặt đất, bọn họ phát hiện vũng máu ấy đã tan thành tro bụi.

Vừa nói chuyện nghe có vẻ nghiêm trọng như thế, rồi nhìn thấy Kế Duyên thổi một hơi là vũng máu đã không còn, Ngôn Thường cảm giác việc này hơi hoang đường.

Chỉ là ngẩng đầu lên, y thấy xung quanh không có ai, còn mấy tên sai nha vẫn đang tra xét xung quanh. Thấy dáng dấp của họ, Ngôn Thường đã xác định mình không hề gặp ảo giác.

Vừa định hỏi thêm dăm ba câu, thì Ngôn Thường nghĩ đến một việc. Có khả năng cao là lão ăn mày sẽ không chấp nhận quay về sau khi bị Hoàng thượng xử trảm. Nếu mình có thể mời vị Kế tiên sinh này về, chưa bàn đến việc thăng quan tiến chức, nhưng chắc chắn bản thân mình sẽ không lo hậu hoạn về sau.

"Ây da... Kế tiên sinh không chịu cho mình cơ hội nói chuyện rồi!"

Tại một góc nhỏ nào đó trong thành, lão ăn mày và thằng nhóc đang nhồi nhét mớ bánh mứt vào quần áo trên người. Họ vừa ra khỏi Thanh Diệp lâu trong thoáng chốc.

Ngay khi Kế Duyên dùng tam muội chân hỏa thổi tan vũng máu kia, lão ăn mày bỗng giật mình, bấm ngón tay tính toán nên đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện về vũng máu.

"Không ngờ mình lại bị khí số của hoàng triều mê muội, suýt nữa để lại tai họa ngầm... Lần này, ta lại thiếu hắn một món nợ ân tình rồi."