Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 97: Chị Dâu Chuẩn





Lúc Văn Hinh đi tắm rửa, Diệp Tuệ đè thấp giọng hỏi Diệp Chí Phi: “Anh, anh với Văn Hinh ở bên nhau rồi?”
Diệp Chí Phi liếc cô một cái, nghe ra hưng phấn trong giọng nói của cô, nhàn nhạt nói: “Xem như là vậy đi.”
Diệp Tuệ bất mãn nhéo một phát trên cánh tay anh: “Em phát hiện anh một chút cũng không thành khẩn, cái gì bảo là xem như vậy đi, có vẻ rất không có thành ý! Em đều cảm thấy ấm ức thay Văn Hinh, nếu anh không thích con người ta, liền đừng có chậm trễ người ta!”
Diệp Chí Phi trắng mắt liếc cô một cái, không khỏi buồn cười: “Anh nói không thích khi nào?”
“Vậy sao em thấy anh một chút sức lực cao hứng cũng không có.” Nguyên nhân Diệp Tuệ bất mãn với anh ấy là thái độ của anh với Tân Bội và thái độ với Văn Hinh hoàn toàn là hai loại phong cách.
“Chẳng lẽ anh cần phải y như thằng ngốc mà cả ngày như này đây?” Diệp Chí Phi nói xong thì ngoảnh về phía Diệp Tuệ nhe miệng một chút, sau đó thở dài một tiếng, “Anh chỉ là cảm thấy như này, nếu còn chưa kết hôn, khắc chế một chút thì tốt hơn.”
Diệp Tuệ không khỏi nhớ tới Tân Bội, anh cả đây là lưu lại bóng ma tâm lý? Cũng phải, nếu như chỉ vẻn vẹn là nói yêu đương, thì đuổi tới tay liền đạt thành mục tiêu, vui vẻ thế nào cũng không quá đáng, nhưng nếu như là lấy kết hôn làm mục đích, thì còn có nhiều chuyện cần lo hơn.

Trong nhà Văn Hinh là thái độ gì còn chưa biết đâu, anh cả cũng chỉ là 1 học sinh cao trung, Văn Hinh là sinh viên chính cống, cha mẹ trong nhà đều là phần tử tri thức, đối với con rể ít nhiều đều sẽ có yêu cầu đi, cũng khó trách trong lòng anh bất an.
“Vậy mấy anh có từng thảo luận khi nào thì kết hôn không?” Diệp Tuệ cảm thấy anh cả hẳn là muốn kết hôn với Văn Hinh, bằng không thì sẽ không dẫn cô ấy về nhà.
“Còn chưa có đề cập qua.

Có điều cô ấy nói chờ lúc quốc khánh đi bái phỏng ba mẹ cô ấy.” Diệp Chí Phi nói tới đây thì trên mặt có ý cười.
Diệp Tuệ lấy khuỷu tay huých anh một chút: “Đó là một tín hiệu rất tốt nha, cậu ấy đang ám chỉ anh cầu hôn đó.


Anh có thể thích hợp mà nhắc chuyện kết hôn với cậu ấy một chút, trưng cầu ý kiến cậu ấy một chút, lại thương lượng định một thời gian.” Năm nay anh cả 25 tuổi, Văn Hinh cũng 22, đúng là tuổi nên gả cưới, có điều cũng không biết Văn Hinh vừa tốt nghiệp có nguyện ý kết hôn sớm như vậy hay không.
Diệp Chí Phi gật gật đầu: “Ừm.

Có điều về sau anh có khả năng sẽ ở lại Quảng Châu để phát triển, cô ấy phân phối công tác ở bên kia, tuy nói cô ấy không muốn đi làm, muốn xuống biển tự mình làm, nhưng dù xem như là xuống biển, bọn anh cũng không có khả năng về quê.”
“Được thôi, phát triển ngay tại Quảng Châu đi, bây giờ kinh tế bên kia bắt đầu phát triển, kỳ ngộ rất tốt, về sau các anh có thể tự mình mở công ty hay nhà xưởng gì đó, hoặc làm một cái gallery cũng được, có cơ hội thích hợp thì lại mua căn hộ, em cảm thấy rất tốt.” Diệp Tuệ miệng đầy tán thành anh cả phát triển ở Quảng Châu, bây giờ Quảng Châu hoàng kim ở khắp nơi, chỉ cần không phải tự mình tìm chết, thì tuyệt đối có một tiền đồ phi thường tốt đẹp.
Diệp Chí Phi có chút bất an: “Bên chỗ ba kia anh không biết mở miệng thế nào, ông có khả năng sẽ có chút mất hứng, anh đây tương đương với ở rể, tuy chẳng phải ở rể thật.

Nhưng dù sao anh là con cả trong nhà, không tận hiếu bên người cha mẹ, anh cảm thấy vô cùng băn khoăn.”
Diệp Tuệ vỗ vỗ cánh tay anh: “Đừng lo, đây không phải tương đương với anh đi thi đi học bên ngoài, phân phối công tác ở chỗ khác sao? Ba chắc chắn sẽ chịu.

Lại nói còn có bọn em này, ít nhất thì em chắc chắn ở lại quê, công việc của Ngụy Nam hẳn là vẫn luôn ở Nam Tinh.

Đến lúc đó các anh ở Quảng Châu trôi qua tốt lành, cũng có thể đón ba với dì qua đó ở một đoạn thời gian, không chừng ông càng cao hứng đó, còn có thể nói với các hàng xóm láng giềng là, ‘Tôi đi nhà thằng cả ở Quảng Châu’.”
Diệp Chí Phi nghe đến đó thì cười: “Vậy chờ anh với Hinh Hinh thương lượng xong xuôi rồi lại đi nói với ba.”
Diệp Tuệ cười, biệt danh cũng gọi luôn rồi, xem ra là thật vô cùng thân mật rồi.
Lúc Diệp Thụy Niên trở về, thì phát hiện con trai dẫn theo bạn gái về, còn là 1 sinh viên, lập tức cả người thư thái đến như là uống một ly nước đá, thế này mới tạm được nha, nhà bọn họ phải gả ra một sinh viên, giờ lại muốn cưới vào một sinh viên, thật sự là không lỗ! Cho nên ông đặc biệt nhiệt tình thân cận với Văn Hinh, nói chuyện phá lệ thân thiết, còn bảo Diệp Tuệ đi dọn dẹp căn phòng lầu 3 cho Văn Hinh ở.

Thẳng tới khi Diệp Tuệ nói đã an bài xong thì thế này mới từ bỏ.
Buổi tối, Diệp Tuệ với Văn Hinh ngủ chung, đêm khuya trò chuyện bí mật khuê phòng.

Diệp Tuệ hỏi lấy quá trình Văn Hinh với anh cô ở bên nhau, Văn Hinh ngượng ngùng cười: “Thật ra thì bọn mình ai cũng không có tỏ tình, bởi vì thường xuyên hoạt động với nhau, lại ở cách vách, bị mọi người cười nhiều rồi, sau đó liền tự nhiên mà vậy mà ở bên nhau.”
Diệp Tuệ ngoài ý muốn nói: “Thật à? Thế cũng quá hời cho anh mình! Anh ấy cũng không theo đuổi cậu sao?”
Văn Hinh cười nói: “Đổ lại cũng không phải không có, tặng một tá tranh vẽ tĩnh vật vẽ vật thật đừng quên anh cho mình, sau đó vẽ một bức chân dung cho mình, mình ngắm tranh, sau đó liền quyết định ở bên anh ấy.”
Diệp Tuệ cười ha hả: “Nghệ thuật gia các cậu đều hàm súc như vậy sao? Nếu là mình, ấy là phải nói ra miệng mới giữ lời, mình là tục nhân.”
Văn Hinh cười ngọt ngào: “Bút của họa sĩ chính là lòng của anh ấy, giống như là bút của thi nhân vậy, tranh vẽ ra và thơ được viết ra đều là biểu lộ tự nhiên của cảm tình nội tâm anh ấy.”
Diệp Tuệ cầm lấy tay Văn Hinh lắc lư: “Cám ơn cậu nha, nguyện ý ở bên anh mình.”
“Hì hì, mình nghe ngữ khí này của cậu giống như là anh cậu chiếm hời ấy, hình như nhà các cậu đều cảm thấy như vậy.

Thật ra thì anh cậu là một người đặc biệt có tài hoa, vẽ tốt hơn so với rất nhiều bạn học xuất thân từ hội họa chuyên nghiệp của trường mình, giáo sư đặc biệt xem trọng anh ấy.


Hơn nữa con người lại kiên định, không có yêu nghĩ không đâu giống như rất nhiều người học nghệ thuật vậy.

Trong trường nữ sinh thích anh cậu nhiều lắm, mình ngược lại là cảm thấy mình vô cùng may mắn.” Trong giọng nói của Văn Hinh tràn đầy sùng bái cùng thưởng thức với Diệp Chí Phi.
Diệp Tuệ cảm thấy anh cả là thật hạnh phúc, bởi vì Văn Hinh là cô gái tốt, cái cô ấy càng chú trọng là những thứ trên mặt tinh thần, mà không để bụng những thứ thế tục, Diệp Tuệ nhớ tới chuyện anh cả nói, nói: “Nghe anh mình nói cậu cũng muốn xuống biển tự mình làm?”
“Ừ, mình cảm thấy cái nghề cùng tính cách này của mình đều không quá thích hợp đi làm mỗi sáng tám chiều năm, làm thiết kế đều là dựa vào linh cảm, đi làm thì rất trói buộc.

Hơn nữa mình bị phân đến cục bảo vệ môi trường, làm thiết kế cảnh quan, nhưng mà cái chính mình cảm thấy hứng thú vẫn luôn là thiết kế sản phẩm và đóng gói, cho nên mình cảm thấy mình chắc chắn không làm lâu dài ở cục bảo vệ môi trường được.” Văn Hinh cười khổ nói.
“Mình cảm thấy làm việc vẫn là phải làm chuyện chính mình cảm thấy hứng thú, mới có đủ nhiệt tình mà làm tốt, không thì chính là đi làm chịu đựng lấy ngày tháng kiếm tiền lương qua ngày.

Cho nên mình ủng hộ cậu xuống biển, hiện tại kỳ ngộ rất tốt, cậu có thể ra tự mình làm, tạo một phòng làm việc, làm chút sản phẩm tự mình bán, chậm rãi tìm khách hàng, dần dần mở ra cục diện.” Diệp Tuệ đề nghị nói.
Văn Hinh túm lấy tay Diệp Tuệ lắc mạnh, hưng phấn mà nói: “Đúng, mình chính là nghĩ như vậy, muốn về sau có thể làm chuyện mình thích, mình liền cảm thấy đặc biệt cao hứng.”
“Rất tốt.

Anh mình lúc đó chẳng phải là xuống biển sao? Nếu anh ấy không xuống biển, liền không thể có thời gian đi Quảng Châu học vẽ.

Kỳ ngộ luôn chuẩn bị cho những người có ý tưởng có lực hành động.”
Nội tâm Văn Hinh tràn ngập vui sướng: “Ừm, anh cậu cũng ủng hộ mình xuống biển.”
“Chừng nào các cậu kết hôn nào? Kết hôn là có thể làm một trận.” Diệp Tuệ cười hì hì.
Văn Hinh đỏ mặt: “Anh cậu còn chưa có nhắc với mình đâu.”
Diệp Tuệ nói: “Đừng nóng vội, ảnh sớm muộn gì cũng nhắc.”
Nếu anh cả cũng dẫn Văn Hinh về rồi, Diệp Tuệ cũng liền không cần thiết đi Quảng Châu.

Bọn họ ở nhà bốn năm ngày, sau đó chuẩn bị về lại Quảng Châu, Diệp Chí Phi nghe nói đàn ghi-ta của cặp song sinh bị đập hư, tính lại mua cho mấy đứa nó mỗi đứa một cây, liền dẫn hai đứa nó đi Quảng Châu, để mấy đứa nó tự mình lựa, làm Doãn Văn với Doãn Võ cao hứng hỏng rồi.
Diệp Tuệ liền mang theo Tiểu Tuyết lên bắc tới kinh thành, đưa cô bé đi đội thiếu niên quốc gia tập huấn.

Thời gian của giai đoạn tập huấn thứ nhất là 3 tháng, 3 tháng sau phải tiến hành một lần sàng chọn, bị sàng đi ra phải về lại đội địa phương, nói cách khác, dánh sách của đội thiếu niên quốc gia hiện tại là đơn giản sơ tưởng, cũng không phải là danh sách được xác định cuối cùng, nếu Tiểu Tuyết muốn ở lại trong đội quốc gia, nhất định phải thông qua lần sàng chọn này.
Sau khi đến Bắc Kinh, Diệp Tuệ tìm hiểu tình huống bên này, chính Tiểu Tuyết cũng tìm hiểu lấy, cả đám tập huấn có hơn hai mươi đứa trẻ, cuối cùng lưu lại chỉ có 14 người, tỉ lệ bị đào thải cơ hồ có một nửa, này đây cạnh tranh là tương đối tàn khốc.

Áp lực của Tiểu Tuyết rất lớn, cô bé sợ hãi bị đào thải ra, cũng bị đưa về quê.


Diệp Tuệ còn chưa đi, cô bé đã xoa nước mắt, Diệp Tuệ chỉ có thể khuyên giải cô bé, chỉ cần tận lực là tốt rồi, cái chúng ta để ý là quá trình, không cần quá so đo kết quả, kết quả là kết tinh của nỗ lực, cho nên nỗ lực cho tốt vào, chắc chắn có kết quả tốt.
Tiểu Tuyết không an lòng, Diệp Tuệ liền tính ở Bắc Kinh thêm 2 ngày, trong lúc đó Ngụy Nam xin phép đến sân vận động Bắc Kinh thăm bọn cô, đã biết nơi đặt chân của Tiểu Tuyết, đáp ứng tận lực bớt chút thời gian đi qua thăm cô bé vào mỗi tuần.

Ngụy Nam biết được chuyện Diệp Chí Phi có bạn gái từ chỗ Diệp Tuệ, cũng rất cao hứng thay ông bạn, cuối cùng không đơn côi nữa, anh thật là có chút ngại ngùng khi kết hôn trước bạn tốt.
Diệp Tuệ lại đi bái phỏng một nhà thầy Quách, vấn an cô bạn nhỏ Quách Gia Gia, Quách Gia Gia trông thấy Diệp Tuệ đến thì hưng phấn đến hỏng, chị gái nhỏ nói chuyện giữ lời, có rảnh liền đến thăm cô bé.

Vợ chồng thầy Quách hỏi sao Doãn Văn không tới, bọn họ ấn tượng sâu sắc với cậu thiếu niên ca hát tốt kia, Diệp Tuệ nói năm nay cậu chàng không tới, nghỉ hè sang năm sẽ dẫn cậu đến Bắc Kinh chơi.
Thầy Quách nói: “Cậu nhóc sắp lên cao tam nhỉ, tính thi vào học viện âm nhạc chỗ nào?”
Diệp Tuệ cười khổ: “Em cũng không biết, thành tích nó không quá nổi bật, mà tỉ lệ trúng tuyển đại học hiện tại lại thấp như vậy, em còn thật lo lắng nó thi không đậu.

Tương lai còn chẳng biết đi đâu, nói không chừng phải đưa nó đi làm lính.

Nó muốn tham gia thi ca sĩ thanh niên của đài trung ương, hi vọng nó vào bộ đội có thể được tuyển vào đoàn văn công, nói như vậy thì không chừng sẽ có cơ hội báo danh thi ca sĩ thanh niên.”
Cô Trần vợ thầy Quách đột nhiên nói: “Có phải trường trung học phụ thuộc của trường bọn anh hằng năm đều có danh ngạch để tham gia các loại thi đấu âm nhạc không?”
Thầy Quách gật gật đầu: “Đúng là có.

Chỗ các em không có trường chuyên nghệ thuật sao?”
“Trong thành phố bọn em không có.

Tỉnh thành thì có một khu học viện nghệ thuật, có điều là khoa chính quy, cũng phải thông qua thi đại học mới học được.” Diệp Tuệ thở dài một tiếng, tài nguyên chỗ bọn họ chắc chắn không tốt bằng của Bắc Kinh.
Thầy Quách trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Bằng không để em trai em đến trung học phụ thuộc của học viện bọn thầy xếp lớp học một năm thử xem? Nói không chừng có thể lấy được thành tích gì đó, cũng có ưu thế thêm điểm nhất định cho em ấy.”
Diệp Tuệ vui mừng quá đỗi: “Có thể chứ? Thầy Quách.”
“Để tôi hỏi thăm giúp em một chút, đến lúc đó lại cho em câu trả lời.” Thầy Quách nói, “Có điều vấn đề học tịch đây chỉ sợ không giải quyết được, chỉ có thể tới đây dự thính, còn phải về lại nguyên quán tham gia thi đại học.”
Diệp Tuệ gật mạnh đầu: “Em biết, em hiểu, cám ơn thầy Quách!” Nếu như Doãn Văn có thể được hun đúc một năm trong hoàn cảnh có bầu không khí nghệ thuật nồng hậu của trung học phụ thuộc Học viện Âm nhạc, chắc chắn có thể tiến bộ không nhỏ..