Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 108: Xây Dựng Sự Nghiệp





Hai ngày sau, đơn xin của Diệp Tuệ được phê, bắt đầu từ ngày 1 tháng 10, cô liền chính thức ngừng lương giữ chức.

Sau khi xin ý kiến phúc đáp được rồi, Diệp Tuệ mới nói chuyện này cho Diệp Thụy Niên, sau khi Diệp Thụy Niên nghe xong thì cũng không trách cứ cô xúc động, chỉ là thở dài một tiếng: "Sao con nhà tôi đều không nguyện ý đi làm cho tốt chứ?"
"Bởi vì đi làm không tự do á." Diệp Tuệ cười hì hì nói.

Điểm ấy thì Diệp Thụy Niên cần phải thừa nhận, bởi vì chính ông đã cảm nhận được, nhưng mà ông lại có chút lo lắng: "Mấy đứa đều đi ra khỏi xưởng, lỡ mà tương lai chính sách phát sinh biến hóa thì sao bây giờ?" Mình dù sao cũng đã về hưu, đến tuổi có thể lấy tiền lương về hưu, ấy là chẳng sao cả, nhưng mà con cái đều còn trẻ, lỡ mà chính sách thay đổi, về sau phải làm sao giờ đây?
Diệp Tuệ cười xua tay: "Không sao cả.

Chính sách sẽ chỉ càng ngày càng tốt, về sau người xuống biển làm buôn bán sẽ càng ngày càng nhiều."
Diệp Thụy Niên biết không thuyết phục con gái được, hơn nữa cái việc kia ông cũng cảm thấy đi làm không có sức lực gì ghê gớm, dứt khoát không nói nữa.

Lưu Hiền Anh thì trước giờ chưa từng đi làm, vẫn luôn vô cùng hâm mộ người có công việc cố định, sau này thấy Vương Thải Nga có công việc cố định vẫn cứ không lấy được tiền lương như thường, liền cảm thấy công việc cố định cũng chỉ thế kia, giờ bà ở nhà coi tiệm, cũng không kiếm ít hơn so với bất kỳ tộc đi làm nào, cho nên cảm thấy có đi làm hay không đều chả sao.

Diệp Thụy Niên hỏi: "Con tính đi ra làm gì?"
Diệp Tuệ nói: "Con tính mở cái tiệm trước đã."
Diệp Thụy Niên nhíu mày: "Quầy bán quà vặt giống nhà chúng ta à?"
Diệp Tuệ lắc lắc đầu: "Không xem là vậy, con tính chuyên môn mở một cửa hàng cho sản phẩm của anh trai chị dâu con." Loại làm ăn tiểu thương phẩm này nếu mà muốn kiêu ngạo, một cái là bán sỉ, một cái khác chính là chuỗi đại lý bán lẻ, cô đương nhiên càng hi vọng là chuỗi đại lý bán lẻ, như vậy thì càng có lợi cho chế tạo nhãn hiệu, chỉ là không biết cái hình thức này ở niên đại bây giờ có thể mở rộng không, còn phải thử qua mới biết được.

"Mấy đứa nó có thể có bao nhiêu đồ vật, có thể mở một cái tiệm?" Diệp Thụy Niên có chút không tin mà nói.

"Về sau chậm rãi liền nhiều.


Ba không biết là đồ vật chị dâu con làm ra đều rất được hoan nghênh sao?" Sản phẩm mà Văn Hinh thiết kế ở trong nước vào cái niên đại này tuyệt đối xem như tiên phong, ở cái niên đại mà mọi người chỉ chú trọng tính thực dụng, chị ấy đã gia nhập tố cầu thẩm mỹ vào trong đó, chậm rãi tăng phẩm vị của người tiêu thụ lên.

Diệp Tuệ rất xem trọng sản phẩm mà chị dâu thiết kế, muốn làm thành được một nhãn hiệu thì thật sự không chỉ nói suông mà thôi, nó cùng loại với Nghi Gia ấy, bọn họ cũng là đang tự mình thiết kế sản xuất và cũng tiêu thụ, làm thành một nhãn hiệu lớn mang tính quốc tế.

Từ nhỏ làm lớn, lấy vật nhỏ làm thành nhãn hiệu lớn, cũng không phải là không tưởng.

Diệp Thụy Niên không thừa nhận cũng không được, con gái nói đúng: "Vậy con muốn mở tiệm ở đâu?"
Diệp Tuệ nói: "Đường Nhân Dân đi." Muốn mở liền phải mở ở chỗ náo nhiệt nhất, như vậy mới có thể khuếch đại lực ảnh hưởng đến lớn nhất, có lẽ đầu nhập của giai đoạn trước là cao chút, nhưng tuyệt đối là đáng giá.

"Cần bao nhiêu tiền thì nói với ba." Diệp Thụy Niên chỉ là nói một câu như vậy.

Diệp Tuệ cảm động ghê gớm: "Cám ơn ba!" Cô tạm thời chưa có làm điều tra thị trường cùng dự toán, cho nên chưa biết cần bao nhiêu tiền, cũng không biết bên chỗ anh cả có còn tiền hay không, ba đã chủ động đưa ra cho vay tiền, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Bạn học cùng đồng nghiệp của Diệp Tuệ biết cô muốn tạm rời cương vị công tác, đều cảm thấy rất ngoài ý muốn, tiền lương cơ bản của sinh viên là 68 tệ, lại thêm tiền thưởng cùng trợ cấp, một tháng có thể có ** mươi tệ, cao hơn chừng 10 tệ so với công nhân phổ thông, đã phi thường làm người ta hâm mộ, vì sao còn chưa thỏa mãn, muốn xuống biển chứ?
Diệp Tuệ cũng chẳng giải thích, kiên trì làm tới cuối tháng, mời đồng nghiệp với bạn bè cùng ăn bữa cơm, thế này mới rời khỏi Nam Khí.

Sau khi Diệp Tuệ rời khỏi nhà xưởng thì đi đường Nhân Dân thị sát thị trường một chút, tìm hiểu một chút về tiền thuê nhà với lưu lượng khách, tính toán lại đi Quảng Châu để thương lượng cụ thể về chuyện này, bởi vì muốn mở tiệm, số lượng sản phẩm liền không thể quá ít, cũng không thể chỉ một loại quá nhiều, bọn họ phải lần nữa đi định vị thị trường một chút, cụ thể là nhằm về đối tượng nào, nên thiết kế loại sản phẩm nào.

Trước lúc đi Quảng Châu, Diệp Tuệ đi Bắc Kinh thăm hỏi Tiểu Tuyết một chuyến, đứa nhỏ này sống một mình ở bên kia, tuy mỗi lần gọi điện về đều là báo tin vui, nhưng mà cũng không thể làm người ta yên tâm, đến cùng cũng mới là một đứa nhỏ 14 tuổi.

Diệp Tuệ chưa lộ ra bất kỳ tin gì với Tiểu Tuyết, cứ vậy mà lặng lẽ đi lại.

Cô cũng không có trực tiếp đi vào phòng huấn luyện tìm người, mà cứ mãi đợi đến khi Tiểu Tuyết đánh cờ xong rồi đi ra ăn cơm chiều, lúc này mới nhìn thấy chị ở ngoài cửa, vẻ mặt cô nhỏ khó có thể tin, đôi mắt cùng miệng đều căng đến tròn tròn, bật lại ôm lấy Diệp Tuệ: "Chị Tuệ, chị, thật là chị sao?"
"Đúng rồi, là chị, chị đến thăm em.

Gần nhất em khỏe chứ?" Diệp Tuệ ôm Tiểu Tuyết cười, vóc dáng đứa nhỏ này còn cao hơn cả mình nữa, đã là một thiếu nữ cao gầy thanh tú rồi, mì phở phương bắc thật sự rất nuôi người đó.

Tiểu Tuyết tựa đầu chôn trên vai Diệp Tuệ, kích động nói: "Thật sự không thể tin được, nằm mơ cũng không nghĩ tới chị sẽ đến.

Sao chị có rảnh vậy? Không cần đi làm sao?"
"Không đi, chị ra khỏi xưởng rồi, về sau liền tự mình làm buôn bán." Diệp Tuệ nói.

"Giống với anh cả sao?" Tiểu Tuyết hỏi.

"Không khác mấy đi.

Đi, chị dẫn em đi ăn cơm, buổi tối còn phải huấn luyện chứ?" Diệp Tuệ hỏi.

Tiểu Tuyết nói: "Em đi xin phép với thầy cái, buổi tối nghỉ."
"Sẽ không chậm trễ em huấn luyện chứ?" Diệp Tuệ thân thiết hỏi.


"Sẽ không, không sao hết.

Gần nhất em có tiến bộ rất lớn, thầy còn khen em đó.

Chị, em đã là chuyên nghiệp cấp 4 rồi." Tiểu Tuyết có chút đắc ý nói.

Diệp Tuệ kinh ngạc nói: "Thật lợi hại!" Mới hơn có một năm thôi, liền từ sơ cấp lên tới cấp 4.

"Em tranh thủ cuối năm lên tới cấp 5." Tiểu Tuyết nói.

"Cố lên!" Diệp Tuệ mừng thay Tiểu Tuyết, con bé thật sự sẽ đi được rất xa trên con đường này đi.

Diệp Tuệ xin phép cho Tiểu Tuyết rồi, buổi tối chuẩn bị dẫn con bé đi khách sạn qua đêm, hai chị em trò chuyện cho thật đã, huấn luyện cũng đồng ý.

Mùa này là mùa đẹp nhất trong năm của Bắc Kinh, bạch quả vàng bay, còn sáng lạn hơn cả hoa xuân, trời xanh cao vời, giống như một bức tranh sơn dầu thiên nhiên không cần nhuộm đẫm đã liền say lòng người.

Tiểu Tuyết xì xà xì xồ nói rất nhiều với Diệp Tuệ, còn bao gồm cả một ít lời tư mật giữa con gái, Diệp Tuệ cho Tiểu Tuyết một ít chỉ điểm.

Diệp Tuệ cho rằng Tiểu Tuyết sống ở bên ngoài một mình thì sẽ trở nên tương đối thành thục, trên thực tế, con bé vẫn đơn thuần hoạt bát như trước, tính cách cũng có chút nam tính hóa, hẳn là có liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt của con bé, bởi vì trong đội cờ vây chủ yếu đều là con trai, con gái thì cực ít, qua đến lại đi, có thể lưu lại chỉ có một hai người, bình thường thì bạn chơi đùa với con bé đều là bé trai cỡ cỡ thậm chí còn nhỏ hơn con bé, con trai đều thành thục muộn, thế cho nên Tiểu Tuyết cũng là một đoàn tính trẻ con cùng hồn nhiên.

Diệp Tuệ không biết đây là tốt hay xấu, có điều đối với kỳ thủ mà nói, hẳn là chuyện tốt đi, lòng không sao nhãng, mới có thể chuyên tâm làm tốt một việc, Diệp Tuệ hi vọng Tiểu Tuyết có thể giữ được phần hồn nhiên cùng đơn thuần này vĩnh viễn, làm một người đơn giản mà vui vẻ.

Diệp Tuệ lại đi bái phỏng nhà thầy Quách, tiểu Gia Gia đã cao lên một khúc, nhìn thấy Diệp Tuệ vẫn là rất nhiệt tình, lôi kéo cô hỏi chuyện của Doãn Văn ca ca, hỏi vì sao anh ấy không đến Bắc Kinh đi học.

Diệp Tuệ nói cho cô bé là Doãn Văn thi lên được trường học ở tỉnh thành bọn họ, đi học ở bên kia rồi.

Gia Gia có chút tiếc nuối nói: "Vậy về sau anh ấy không đến Bắc Kinh sao?"
"Sẽ, chắc chắn sẽ đến." Diệp Tuệ cười nói, Bắc Kinh mới thích hợp cho ca sĩ phát triển, nó không đến Bắc Kinh, còn có thể đi đâu chứ, sang năm thi ca sĩ thanh niên, Doãn Văn cần phải nỗ lực tranh thủ danh ngạch dự thi đi.

"Vậy là tốt rồi, em còn muốn nghe Doãn Văn ca ca hát đó.

Chị, gần đây em học một ca khúc mới, em nói cho chị nghe." Cô bé nói xong thì mở nắp piano kiểu dựng trong nhà lên, bắt đầu đàn tấu, kỹ thuật thành thạo làm Diệp Tuệ giật mình, chẳng qua ngẫm lại cũng có thể lý giải, đứa nhỏ này sinh ra trong một gia đình như vậy, thiên phú chắc chắn cực cao, lại thêm từ nhỏ được cha mẹ hun đúc cùng bồi dưỡng sâu sắc, trình độ có thể thấp đi đâu được?
Diệp Tuệ hỏi: "Tương lai Gia Gia muốn làm gì?"
Gia Gia nói: "Làm ca sĩ giống mẹ vậy."
"Giỏi quá!" Diệp Tuệ giơ ngón cái lên.

"Bây giờ em còn chưa phải ca sĩ, còn phải tiếp tục cố gắng mới được." Gia Gia nghiêm cẩn nói.

"Gia Gia chắc chắn có thể trở thành ca sĩ." Diệp Tuệ nói.

Thăm Tiểu Tuyết rồi, bái phỏng cả nhà thầy Quách rồi, Diệp Tuệ từ Bắc Kinh trực tiếp đi Quảng Châu, cô đã có 3 năm chưa tới Quảng Châu rồi, Quảng Châu biến hóa rất lớn, vùng ngoại thành đang khai phá, khắp nơi đều bị đào cho gồ ghề, y như một cái công trường vĩ đại vậy, ảnh hưởng mà cải cách mở cửa mang đến đã thấy manh mối.

Diệp Tuệ dựa theo địa chỉ, tìm được công ty của anh trai chị dâu.


Bọn họ thuê nhà ở phụ cận trung tâm thể thao Thiên Hà, công ty với nhà xưởng đều dàn xếp ở trong này, không vì lý do nào khác, khu Thiên Hà mới giải phóng nên tiền thuê rẻ, hơn nữa công ty với nhà xưởng đều tập trung ở một mảnh này.

So với trong khu thành cũ phồn hoa của Quảng Châu mà nói, Thiên Hà vẫn là rất hoang vắng, nhưng mà Thiên Hà quật khởi là thế không thể đỡ, tương lai chính là phân khúc phồn hoa nhất của Quảng Châu, Diệp Tuệ cảm thấy bên này cũng rất tốt.

Diệp Chí Phi với Văn Hinh sớm đã biết Diệp Tuệ muốn tới, cho nên cũng không ngoài ý muốn với cô đã đến, Văn Hinh cho cô một cái ôm nhiệt liệt: "Ngóng em lâu lắm rồi, em cuối cùng đã tới."
Diệp Tuệ cẩn thận nhìn anh chị, sắc mặt bọn họ đều có chút tiều tụy, có điều trạng thái tinh thần vẫn là vô cùng no đủ: "Mấy anh chị cũng khỏe chứ?"
Diệp Chí Phi thả hành lý của Diệp Tuệ xuống, cười nói: "Rất khỏe, chỉ là bận."
Văn Hinh lôi kéo cô ngồi xuống, châm trà cho cô: "Thời gian trước bọn chị có tham gia một hội giao dịch thương phẩm, nhận rất nhiều đơn, giờ là bận tối mày tối mặt.

Này đây, bọn chị còn mời thêm một người tới hỗ trợ."
Diệp Tuệ chú ý tới trong công ty nhiều thêm một cậu chàng tuổi còn trẻ: "Bận là chuyện tốt, rốt cuộc đã mở ra cục diện."
Văn Hinh mỉm cười gật đầu: "Trước kia cứ cảm thấy quá thanh nhàn, nhưng mà thật sự bận lên thì liền có chút đau đầu.

Anh trai em cũng đã thời gian dài chưa vẽ cho ngon lành được."
"Vậy thì liền bắt đầu chiêu người đi, không có khả cái gì cũng là ông chủ tự thân tự lực, giải phóng chính mình, đây mới là ông chủ biết làm ăn chân chính." Diệp Tuệ cười nói.

Diệp Chí Phi gật đầu: "Đúng là có quyết định này.

Chờ việc làm ăn ổn định một chút, hình thức vận tác thành thục rồi, thì chiêu thêm mấy tiêu thụ.

Giờ đã bắt đầu chiêu thiết kế rồi, một mình chị dâu em lo liệu không nổi."
"Chiêu người dễ chứ?" Diệp Tuệ hỏi.

Văn Hinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Không dễ chiêu.

Căn bản không có nhân sĩ chuyên nghiệp đi ra tìm việc, chỉ có thể chiêu những người tốt nghiệp cao trung trông ra tương đối cơ trí, lại có ham thích về phương diện này."
Diệp Tuệ nghe đến đó thì trong lòng chợt động: "Tự mình bồi dưỡng cũng không tệ, không bằng đi đến trung tâm việc làm dán thông báo tuyển dụng, hoan nghênh người có chí đến ứng tuyển." Đầu năm nay, sinh viên với học sinh trung chuyên đều có phân phối công việc, người không có dã tâm hoặc nhìn xa, là sẽ không dễ dàng vứt bỏ bát sắt, nhưng mà hàng năm có lượng lớn những học sinh sơ trung và cao trung tốt nghiệp đi vào xã hội, bọn họ đều đang chờ phân phối việc làm, trong nhà có phương pháp thì liền sắp xếp xong rồi, không có cửa nẻo thì đều đang chờ đợi cơ hội việc làm, cho nên bọn họ là đối tượng chiêu công tốt nhất.

Diệp Chí Phi với Văn Hinh liếc nhau, sau đó gật đầu: "Chủ ý này tựa hồ không tệ.

Mai chị đi trung tâm việc làm Quảng Châu thử xem."
Văn Hinh nói: "Nếu Quảng Châu bên này không được, chị liền sang bên nhà chị đi chiêu."
Diệp Tuệ nói: "Cũng có thể chiêu công ở quê bọn em.".